Chương 52: Quan trọng nhất là: Thần Cách
Là lỗi của mình sao? Tất cả đều là lỗi tại mình sao?
Nếu như ban đầu mình không làm ba giận, có lẽ ông cũng sẽ không khóc, có lẽ thân thể của ông cũng sẽ không suy nhược như vậy. Nếu như mình phát hiện bệnh tình của ba sớm một chút, có lẽ ba cũng sẽ không chết.
Nếu như không phải là mình cứng rắn muốn chạy đến tìm Thần Cách, thì mình sẽ không gặp Trương Thành Nhân ở cửa nhà kho đó, và Thần Cách cũng sẽ không vì mình mà bị thương đến như vậy. Nếu như mình cẩn thận trong lời nói hơn một chút, có lẽ Thần Cách cũng sẽ không gặp chuyện xui xẻo này.
Cảm giác áy náy kia bành trướng trong lòng Mạc Tạp, khiến lòng cậu tràn ngập đau đớn và hối hận.
Cậu chật vật chạy đi, núp trong góc phòng không dám bước ra ngoài.
Thời gian thử thách mình, một ngày hay là hai ngày? Mạc Tạp ngồi sau cánh cửa, ôm hai đầu gối của mình, trong cơ thể có thứ gì đó một mực chìm vào vực sâu bóng tối. Trên đôi chân nặng nề của cậu dường như có một sợi dây xích bằng sắt trói lại, càng ngày càng siết. Ánh sáng ở nơi kia càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng xa.
Tại một căn phòng, cửa mở ra. Cao San San mặc áo ngủ hấp dẫn (sexy) xuất hiện ở cửa, thấy gõ cửa chính là Hác Suất, đầu tiên là có chút giật mình, rồi sau đó là cao ngạo đắc ý, thổi móng tay của mình một chút: “Thế nào? Còn muốn quấn tôi không chịu thả sao? Cậu không quên được tôi sao? Thật là, sao năm nay đàn ông trên đất nước này si tình quá vậy không biết. Được, gần đây tôi cũng nhàm chán quá, nếu như cậu chịu ngoan ngoãn phục vụ tôi giống như trước, tôi có thể cân nhắc đối xử tốt với cậu. Nhưng mà cậu cũng phải có chuẩn bị tâm lý, tôi sẽ không chỉ thỏa mãn với một người đàn ông đâu. Một cô gái xinh đẹp như tôi vậy mà hẹn hò với cậu thật là đáng tiếc.”
Hác Suất giơ tay lên hung hăng văng cho Cao San San một cái tát.
Cao San San sợ hãi kêu, che nửa bên mặt đỏ ké, không thể tin người trước mắt mình là Hác Suất, giọng nói cũng thay đổi: “Cậu lại đánh tôi!”
“Nghĩ tình cô đã từng là người yêu của tôi, tôi sẽ nhờ cậy Thần Cách bỏ qua cho cô, nhưng mà nếu như cô tìm Mạc Tạp gây thêm phiền toái, đừng trách tôi đối với cô không khách khí. Cô nhớ nghĩ kĩ, đem chuyện này cân nhắc cẩn thận.” Nói xong, Hác Suất bỏ lại Cao San San đang ngây người mà rời đi.
Căn phòng nhỏ quá mức yên tĩnh, chuông điện thoại di động vang lên. Âm Nam điện thoại tới rất kịp thời.
Mạc Tạp nhận điện thoại. lẩm bẩm nói: “Âm Nam, Thần Cách bởi vì tớ nên bị đưa vào bệnh viện. Tất cả đều là lỗi của tớ, chuyện của ba cũng là do tớ. Tại sao phải lại cho loại người như tớ đầu thai lên cái thế giới này? Sao tớ tại lại tổn thương toàn bộ những người mình yêu thương như vậy chứ?”
Bên đầu điện thoại kia Âm Nam trầm mặc hồi lâu, mới từ từ nói: “Mạc Tạp, có gì cũng không nên đem tất cả trách nhiệm nhận về mình. Bác đã trách cậu sao? Thần Cách đã trách cậu sao? Nắm chặt quá khứ không chịu buông thả đi, cậu làm vậy là vì muốn tự hành hạ mình sao? Niềm vui lớn nhất của cha mẹ chính là nhìn thấy con mình lúc nào cũng vui vẻ a. Cậu còn phải trách mình bao lâu? Có một số việc phải dựa vào chính cậu để hiểu rõ, tớ chẳng qua là lấy thân phận người bạn mà hỏi cậu hai câu mà thôi. Bây giờ cậu chỉ cần trả lời tớ, Thần Cách đối với cậu quan trọng như thế nào?”
“Hắn là quan trọng nhất.”
“Cậu nói láo!” Âm Nam cúp điện thoại.
Một câu nói cuối cùng của Âm Nam lại đánh nát Mạc Tạp.
Cuối cùng thói quen cô đơn của Mạc Tạp vì Thần Cách mà dần tiêu biến đi. Lần đầu tiên thấy hắn, cậu đã không có cách nào để hắn ra khỏi thế giới của mình. Cậu đến gần hắn, đụng chạm hắn, yêu hắn, được hắn yêu.
Mình ở lầu 19, hắn ở lầu 18.
Mình 20 tuổi, hắn 17 tuổi.
Mình là nam sinh, hắn cũng là nam sinh.
Thần Cách làm rối loạn kế hoạch cho cuộc sống tương lai của mình. Mình đi vào cánh cửa kia, bên trong là nơi chỉ toàn âm u và tăm tối. Thần Cách đi qua nơi đó, tựa như trên tay cầm theo đèn đuốc sáng choang. Thần Cách đi bên cạnh mình, bảo vệ mình, còn mình vì Thần Cách mà đã thật sự làm được gì đây? Luôn miệng nói hắn là quan trọng nhất, nhưng ngay cả vì hắn mà thay đổi cũng không làm được.
Mình tự mang vết sẹo này, tự làm cho nó càng ngày càng lớn, tự đùa giỡn với chính mình, lại vô tình hành hạ tất cả mọi người chung quanh mình, để cho mẹ phải lo lắng, để cho Thần Cách lo lắng. Tính tình ngang bướng như vậy căn bản là giống như những năm trước đây, chẳng qua là chỉ thay đổi ở bên ngoài thôi, còn tâm tình thì vẫn như cũ. Nếu như ba ở trên thiên đường thấy mình như vậy, sẽ có nhiều thất vọng lắm.
Người mà không chịu để cho vết thương khỏi hẳn, chính là mình a.
“Ba không cần con hạng nhất, chỉ cần tiểu Tạp vui vẻ là được.”
Đúng vậy, niềm vui lớn nhất của cha mẹ chính là nhìn thấy con mình lúc nào cũng vui vẻ. Dùng cái chết của ba để hành hạ mình, mới là chuyện khiến ba đau lòng nhất. Dùng áy náy để thay thế áy náy, nhận lại vẫn là áy náy. Khi đó chuyện đã không cách nào vãn hồi, bây giờ không phải là vẫn chưa muộn sao? Khi đó không còn cách nào, bây giờ vẫn còn có thể khắc phục sao? Nhất định phải luôn bên cạnh Thần Cách.
Lần này, vì Thần Cách, buông bỏ quá khứ ra khỏi hai bàn tay, sau đó, dùng hai cái tay này toàn lực ôm lấy hắn.
Đến lúc rồi, nên buông tay.
Ông trời lấy đi một người yêu thương của mình, sau đó lại mang đến cho mình một người yêu thương khác không phải sao?
Không nên lãng phí thời gian để hối hận trước những thứ đã không còn, quý trọng những thứ mình đang có mới có thể không có tiếc nuối.
Mạc Tạp mở cửa, đi ra ngoài, đón taxi đến nghĩa trang. Đứng trước mộ phần của ba, nơi đó có một đóa hoa cúc màu vàng chói mắt mà Cung Dung đã đem đến ngày hôm qua. Nụ cười hiền hậu của ba cậu vẫn không bị phai mờ trong tấm ảnh đã ố vàng.
“Ba ơi, là con, Mạc Tạp. Con tới thăm ba. Con đã cao lớn như vậy, ba có thể nhìn một cái liền nhận ra con không?” Giọng nói của Mạc Tạp nhẹ nhàng, ở trong nghĩa trang như một ngọn gió xuân êm ái.
Cậu đột nhiên quỳ hai đầu gối xuống mặt đất: “Ba ơi, con thật xin lỗi, xin ba tha thứ cho con, tha tho cho những lời hổn láo mà con đã nói, tha thứ cho những việc con đã từng làm, tha thứ con đã để cho ba ở chỗ này cô đơn suốt năm năm. Con thật thật xin lỗi, con không ngoan, con thật thật xin lỗi.” Câu nói xin lỗi này đã trễ tới năm năm. Lúc nói ra khỏi miệng, tất cả đều được giải thoát. Đi đến bước này, thật ra so với tưởng tượng còn dễ dàng hơn nhiều.
“Con đã trưởng thành rồi, ba nhìn thấy như thế nào? Con cũng đã có người mà con sẽ bảo vệ, sẽ chung sống suốt đời. Con sẽ đến thăm ba nữa. Bây giờ con đang rất lo lắng cho hắn, con nhất định phải đi tìm hắn.” Mạc Tạp đứng lên, đi chưa được mấy bước, lại dừng lại, quay đầu cười cười nhìn tấm hình trên bia mộ: “Đúng rồi, hắn là một người đàn ông. Con muốn ba cũng sẽ chấp nhận nha.”
Thần Cách bị tiếng khóc của ma quỷ đánh thức. Ngũ Khu Dương nằm ở trên người hắn, khóc đến thở không nổi: “Cách à, Cách đẹp trai, cậu chết đi rồi tớ phải sống thế nào đây? Tớ yêu cậu như vậy, cậu không thể bỏ tớ lại. Không có cậu mắng tớ, tớ làm sao có thể cười nữa đây? Dĩ nhiên, nếu như cậu không có dùng kéo cắt tóc của tớ, tớ sẽ yêu cậu hơn.”
“Ồn ào quá, nặng chết, đi ra mau.” Đầu Thần Cách có chút đau, cau mày, mở mắt ra.
“Thần Cách, rốt cục cậu cũng đã tỉnh lại.” Ngũ Khu Dương ngẩng đầu lên, Thần Cách nhìn gương mặt đó của hắn: “Tôi mới vừa tỉnh dậy không nên nhìn thấy gương mặt xấu xí này của cậu.”
“Sao lại nói vậy chứ, cái này chẳng phải là vì cậu mà khóc đến thành như vậy sao?”
Thần Cách ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giừơng. An Na cầm gối đệm đặt sau lưng của hắn, sau đó cô cũng nhào tới trên người ôm lấy hắn. Mới thoát khỏi một người lại tới thêm một người. An Na nói: “Trên đời này, người có thể đánh thắng tớ chỉ có mình cậu. Thần Cách, ngày nào tớ chưa đánh thắng cậu, cậu không được chết.”
“Tôi còn chưa có chết!”
“Chúng tớ thật sự rất lo lắng cho cậu.” Hai tay An Na ôm thật chặt cổ của Thần Cách, nếu là người bình thường có thể bị siết chết rồi.
Quảng Lý ở một bên, bị kệ vẽ tranh che khuất, chỉ lộ ra nửa cái đầu: “Cái gì, cậu đã tỉnh rồi sao? Vậy tớ thừa dịp cậu hôn mê giúp cậu vẽ di ảnh rồi, phải làm sao với tấm di ảnh này đây?”
An Na đứng dậy, một cước đá Quảng Lý và kệ vẽ của Quảng Lý văng vào trên tường.
Thần Cách nhìn ba người, khóe miệng động một cái. Ba tên này, thật đúng là thần kinh. Hắn nhìn quanh bốn phía, Ngũ Khu Dương nói: “Lúc cậu vào bệnh viện tới giờ không có thấy Mạc Tạp tới đây.”
“Thật không?” Thần Cách nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại lúc ban đầu biết Mạc Tạp. Lúc Mạc Tạp bị sốt cao cũng nhất định không để cho mình đưa vào bệnh viện. Đây cũng là chuyện không có cách nào thay đổi. Trong khoảng thời gian này đối với Mạc Tạp mà nói, quả thật quá cực khổ.
Mạc Tạp chạy thẳng tới bệnh viện. Cậu đứng ở bên ngoài bệnh viện, bên trong truyền tới mùi thuốc khử trùng khiến mũi cậu khó chịu. Cậu lăn qua lộn lại trong đám người chật chội xông vào bệnh viện. Có một chuyện muốn nói với Thần Cách, có thật là nhiều chuyện muốn nói với Thần Cách. Muốn cám ơn hắn, muốn xác nhận hắn không có chuyện gì, nhất định không có chuyện gì, bởi vì hắn là Thần Cách a. Căn cứ theo lời Hác Suất, cậu biết được phòng Thần Cách nằm. Mạc Tạp thấy được phòng bệnh của Thần Cách, không kịp chờ đợi đẩy cửa ra, lớn tiếng đem tình cảm trong lòng nói ra: “Thần Cách, tôi yêu cậu!!” Giọng nói vang rõ ràng, vang dội cả phòng.
Tiếp theo, Mạc Tạp muốn rút lui ra khỏi căn phòng đóng cửa lại, sau đó là đi tìm cái chết. Bởi vì trong phòng bệnh, có Ngũ Khu Dương đang ngồi trên giừơng bệnh, An Na đạp lên người Quảng Lý, hết lần này tới lần khác đều không có bóng dáng của Thần Cách. Hơn nữa ba người đồng thời quay đầu nhìn chằm chằm Mạc Tạp đứng ở cửa, giống như đang nhìn người điên.
Mặt của Mạc Tạp trong nháy mắt dính vào quẫn bách: “Chuyện này, chuyện này, Thần Cách đâu rồi?”
“Bị bác sĩ gọi đi kiểm tra, cũng sắp trở lại rồi.”
“Làm gì không nói sớm!!!!” Mạc Tạp quát.
“Ai biết đâu, tại cậu đột nhiên xông tới kêu la ênh ỏi mà.”
“Sao cậu lại tới đây?” Giọng nói của Thần Cách xuất hiện ở sau lưng Mạc Tạp. Đối với việc Mạc Tạp đột nhiên xuất hiện tại bệnh viện, hắn vẫn còn có chút giật mình.
Mạc Tạp quay đầu lại, thấy Thần Cách trên trán có băng bó, nhưng cái này vẫn không thể ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai của hắn chút nào.
“Khẩu khí của cậu là có ý gì? Tôi đương nhiên là tới thăm cậu.”
Ngũ Khu Dương cười nhạo: “Đâu chỉ đơn giản như vậy. Thần Cách, cậu không biết đó thôi, Mạc Tạp mới vừa giống như người điên kêu to ở cửa.” Ngũ Khu Dương mở to miệng, bộ dáng nhăn nhó, dáng vẻ muốn chết muốn sống: “Thần Cách, tôi yêu cậu!”
“Giọng nói của tôi đâu có ác độc như vậy!”
Thần Cách liếc Mạc Tạp một cái: “Cậu lại làm chuyện ngu xuẩn gì nữa vậy?”
“Ngu xuẩn sao? Đúng rồi, cậu có bị gì không? Bác sĩ nói gì, đầu của cậu có bị làm sao không?”
“Không có sao!”
“Tôi giúp cậu thổi một chút.” Mạc Tạp đi lên phía trước, nhón nhón chân lên.
“Thổi cái gì mà thổi. Đừng đứng gần như vậy, nóng chết!”
“Cậu không có sao là tốt rồi, hại tôi lo lắng chết.” Mạc Tạp đưa tay ôm lấy hông của Thần Cách, ngẩng đầu lên, cười lộ ra lúm đồng tiền nỡ rộ.
Thần Cách như thể đang cười, khi thấy được một Mạc Tạp hoàn toàn mới tinh.
Thần Cách có một đám bạn bè: Ngũ Khu Dương, Quảng Lý, An Na.
Mạc Tạp có một đám bạn bè: Âm Nam, Hác Suất.
Xảy ra chuyện như vậy, mọi người vẫn luôn bên cạnh nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn.
Quan trọng nhất là, Mạc Tạp còn có một người đàn ông để yêu thương, tên là Thần Cách.
Mình đã là người hạnh phúc nhất trên thế giới này rồi, ai còn có thể vượt qua?