Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 1: Khởi Đầu



Một nơi tối tăm trong khu ổ chuột, gió thổi, con đường cô đơn hiu quạnh. Giữa cơn mưa ở nơi đáng khinh này bạn có thể thấy một anh chàng xanh xao, gầy gò, gầy gò nằm bên lề đường, mọi người đi qua tấp nập nhưng lại không ai chú ý tới.

Hắn ta là Phi Dương, một nhân vật đen đủi đáng khinh trong một khu ổ chuột rách nát này được vài năm gần đây. Hắn nhớ lại thời hắn còn là một gia đình rất hạnh phúc, giàu có, đầy ấm áp. Hắn nhớ bếp than gia đình ấm cúng lúc đấy. Nhưng hắn thực sự thực sự mệt mỏi quá rồi, hắn không muốn nhìn hắn bây giờ, hắn muốn chết, thực sự ao ước điều đó.

Lý do tại sao hắn ta ở nơi này đơn giản đến mức hắn ta chỉ gặp một cô gái bị cưỡng hiếp và cố gắng giúp đỡ. Nhưng cái kết thì lại cay đắng, quá đắng, vì anh ta chạm nhầm người, đó là một quan viên chính phủ a. Người ta chỉ cần một bàn tay là đã lấy mất của hắn tất cả.

Khủng hoảng gia đình, công ty phá sản, bố mẹ thất nghiệp. Trong cơn điên loạn vùng vẫy, họ liền đuổi hắn ra khỏi nhà.

Lúc này, hắn quyết định tự sát, hắn chết trong cái chết thanh thản. Lấy một con dao đâm thẳng bụng mình, không thể nghi ngờ rằng bây giờ hắn đã cảm thấy thoải mái, vơi đi mệt mỏi, sau đó thì hắn ngã xuống.

Một đỉnh núi trên cao, khói bụi mù mịt, ta có thể ẩn ẩn nhìn thấy một tòa thiên cung lộng lẫy, hình rồng đung đưa tuyệt đẹp. Nhưng trái ngực với cảnh đó chính là máu chảy thành sông, mấy trăm ngàn người chết nằm la liệt phía dưới trải thẳng lên tận trên.

Một đại hán đang sách trên tay đại đao nhuốm máu sông thẳng vào thiên cung chém giết. Cùng thân ảnh của hắn đi vào là hàng ngàn người còn đang đại chiến phía dưới.

Trong thiên cung mấy thân ảnh phiêu phù từ trong lao đến vây quanh đại hán. Một người nói: “Ngươi dám giết người tộc ta, ngươi không sợ các đại quốc khác sẽ không để yên sao”.

Đại hán cười lạnh: “Các ngươi thì biết cái gì, gia tộc các ngươi đã bị bọn ta bắt trong tay rồi, không có đường thoát đâu, tất cả đều phải chết”.



Một chiếc Phi Chu khổng lồ trên tầng mây, đám võ giả thi nhau chạy lên, bất kì ai khôn mặt đều có sự hốt hoảng kinh sợ thần sắc, như bị ma đuổi.

Phi Chiến dắt ba đứa con mình chạy nhau đến đưa cho tên chấp sự: Nhanh, ngươi mau mang bọn trẻ đi lên Phi Chu, ta có chuyện ta đi trước”.

Tên chấp sự hốt hoảng, vội vàng kêu: “Gia chủ ngài định đi đâu, gia chủ, gia chủ”. Tên chấp sự hét lớn, nhưng Phi Chiến đã chạy đi vắng bóng.

Không lâu sau khi Phi Chiến rời đi, một lão giả kèm theo mấy tên hộ vệ bên người bay từ Phi Chu xuống: “Phi Chiến đâu, nó đi đâu, đi đâu rồi,

Tên chấp sự á khẩu, bờ môi run run: “Đại trưởng lão, xin lỗi, ta không cản được ngài ấy, ta…”. Hắn mới nói đến đây, lão giả liền lắc đầu, dẫn theo hộ vệ bay về thiên cung.

Thiên cung chỗ, đại hán lúc này đang cầm thanh đao trong tay, chọc thẳng vào cổ tên võ giả. Tên võ giả ói máu rười rượi, tắt thở.

Lúc này, lại thêm mấy thân ảnh khác nữa đi vào thiên cung, dẫn đầu là một nam tử khôi ngô tuấn tú. Đi sau hắn là một tên hộ vệ đang sách một mỹ nhân hôn mê đi vào.

Mỹ nhân này vô cùng xinh đẹp, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, dáng người tiêu chuẩn co giãn, nhìn đã biết vưu vật.

Nam tử khôi ngô dừng lại, hắn đứng tại chỗ cười lớn: “Phi Chiến, ngươi ra đây cho ta, ta cho ngươi ba giây, ngươi không ra, ta sẽ nghiền chết con tiện nhân này tại đây”.

“1”

“2”

“Khốn khiếp, dừng lại, ngươi dừng lại cho ta”. Lúc này, bức tường một bên liền bị đánh mở ra, thân ảnh Phi Chiến bước vào. Khôn mặt hắn buồn thản, nước mắt chảy xuôi hai đôi má hắn.

Nam tử khôi ngô vỗ tay: “Bốp, bốp đã ra, người đâu xử lý hắn”. Theo giọng nói nam tử rơi xuống, đám hộ vệ xung quanh thét lên, tốc độ cực nhanh tiếp cận lại Phi Chiến.

Phi Chiến gầm thét, xong quyền đánh thẳng ra về phía hai tên hộ vệ. Hai tên này liền như đạn pháo bay rớt ra ngoài.

Sau hai kẻ này liền là hai tên khác xuất hiện, quyền chưởng đánh ra “Ầm” tiếng, nhưng chỉ đủ đẩy lùi Phi Chiến trở lại.

Phi Chiến lùi mấy bước, hắn không dừng lại, tiếp tục tiến lên đánh ra hai quyền. Nhưng song quyền của hắn đang định đánh ra thì giọng nam tử kia hô lên: “Ngươi phản kháng, ta liền chém ả a”.

Phi Chiến dừng lại ngay nắm quyền, hắn không dám, không dám phản kháng. Hai tên kia lợi cơ hội, liền tiến tới Phi Chiến, quyền chưởng mà ra.

Phanh!

Phi Chiến bị đánh rớt ra ngoài, máu tươi cuồng phún, cả người rủ xuống, hai tên kia liền lại gần, giơ chân lên liên tục giẵm xuống.

Ầm ầm ầm

Chỉ vài hơi thở, Phi Chiến liền đã nằm đấy, thoi thóp sắp chết. Nam tử khôi ngô ra hiệu, một tên hộ vệ liền bước ra lại gần Phi Chiến, rút ra đoản kiếm: “Hừ, tạm biệt”.

Phanh!

Một kiếm chém ra, uy áp khủng bố liền đánh xuống Phi Chiến ngay. Nếu không phải chất liệu thiên cung quá vững chắc, sợ là họ đánh nhau nổ còn rất kinh khủng đó.

Ngay thời khắc sinh tử, một thân ảnh liền bay ra nhanh chóng cản lại kiếm khí kia “Ầm”. Nhờ người này, mà kiếm khí liền bị đánh chệch vào một bên tường để lại một vết sâu hoắc.

Nam tử khôi ngô lúc này nhíu mày ra hiệu: “Chém ả cho ta”. Một câu, một hộ vệ khác liền tiến lại mỹ nhân này, giơ lên chiếc rìu. Phi Chiến đang thoi thóp vội ngửa cổ thét dài: “Khôngggg”.

Phanh!

Liền một đập, mỹ nhân liền đã bị đánh thành thịt nát, máu me đầm đìa đầy đất, không thành hình người.

Phi Chiến tròng mắt xích hồng, hắn ngượng mình cố bật ra. Không đợi hắn dậy, lão giả liền đánh mạnh vào gáy khiến hắn ngất đi. Nhìn sang hộ vệ của mình, lão nói: “Mang con trai ta đi khỏi đây ngay, tuyệt đối đừng quay lại”.

“Rõ” đám hộ vệ gật đầu, chạy lại nhặt lấy Phi Chiến, cấp tốc rời đi. Xong xuôi lão giả quay sang nhìn nam tử khôi ngô: “Lão phu quyết tử với ngươi, vào đây đi”.

Nam tử khôi ngô nhìn về thân ảnh Phi Chiến rời đi, hắn không ra dự ra lệnh hộ vệ đuổi theo sau, đồng thời hắn nhìn sang tên đại hán cầm đao: “Giết tên này cho ta”.

….

Mấy canh giờ đi qua, cả ngọn cự sơn liền đã thây chất thành đống, máu chảy thành sông, nhộm đỏ từ trên xuống dưới.

Tại thiên cung, đám hộ vệ bây giờ liền quỳ trước mặt nam tử ấp úng: “Bọn thuộc hạ, bọn thuộc hạ thất bại, để hắn chạy rồi, thật xin lỗi th..”

Phanh!

Nam tử khôi ngô một kiếm xiên chết tên này. Hắn nóng giận, bốc hỏa, hắn để Phi Chiến trốn đi. Nhìn sang cái xác mỹ nhân hắn gằn lên: “Mang xác ả ta đi ngũ mã phanh thây, làm thành thịt băm cho ta”.

Mười năm sau, núi Thiên Phong, đại sảnh lớn. Một người đàn ông trung niên ngồi ở chủ vị sâu giọng nói: “Thật sự là ta không còn nhiều thời gian hay sao, thứ đó đâu có thể dễ hỏng như vậy chứ?”.

Ngồi bên dưới là cạnh một thanh niên khoảng 18 tuổi với bộ quần áo cực kỳ nghiêm chỉnh nói: “Cha không nên lo lắng quá, hay là cha điều hết chúng con ra ngoài lịch luyện đi, nếu không không đủ bảo vệ tự thân, sợ rằng sẽ càng nguy hiểm một phần. “

Người trung niên nói: “Ta cũng đã nghĩ như vậy rất lâu rồi. Nhưng ta thực vẫn lưỡng lự quá nhiều, để các ngươi ra ngoài một mình, không an toàn một chút nào.”

Phi Dục đứng dậy khỏi ghế, rời đại sảnh. Trước khi đi hắn nhìn lại người cha: “Nếu cha không làm việc đó, mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn mà thôi. Cha à, thời gian không đợi người.”

Phi Chiến đau đầu, lưỡng lự hồi lâu, hắn thật sự bất đắc dĩ, không lâu nữa, tai họa sẽ ập đến, không quả quyết lúc này, chính là sẽ chết. Hắn nhìn thằng con Phi Dục nói: “Thôi được, ta đồng ý.”

p/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.