Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 100: Thu Hoạch



P/s: Chương trước hơi ít chữ, chương nay tác bù chữ.

………….

Một giẵm nát bét, để lại cái thi thể không đầu, Phi Dương thật có cảm giác mình quá tà ác rồi, à nhầm, phải nói là hắc hóa chứ.

Hoàng Đế Thiên Tằm chết thảm, thật sự quá không đau lòng a, xem như Phi Dương rơi vào hoàn cảnh này, hắn chắc tự sát đều có thể làm.

Kỳ thật âm mưu sau màn này, gieo nô ấn cũng không phải, Phi Dương chưa ngu đến mức làm như vậy. Nô ấn không phải là vạn năng, thời gian cũng không đủ để hắn gieo nô ấn, Thiên Tằm với tu vi võ tôn sẽ phát hiện ra ngay, hắn liền có thể cách li 2 nàng.

Phi Dương đây, hắn chỉ đang đánh bạc thử nghiệm. Trước khi hai đứa công chúa này bị cướp khỏi tay, hắn đã âm thầm giao dịch với bọn họ. Điều kiện đơn giản, ta cần thiên nhãn, giết hoàng đế, ta sẽ cho các ngươi 2 vé nô ấn. Với một võ giả cảnh giới cao như hắn, phát hiện sát tâm vô cùng dễ dàng, hai nàng chỉ cần động sát tâm cái Phi Dương 0.1 giây liền cho thần hồn câu diệt ngay.

Và tất nhiên, hai nàng không tin tưởng, hắn chỉ thản nhiên nói một câu: “Các ngươi nghĩ một vị Võ Tôn như ta sẽ nuốt lời.”

Cả hai tin hắn hay không không quan trọng, cả hai đều có thể chạy trốn nếu muốn. Phạm vi tìm kiếm thần thức võ đế của hắn là 800km, hắn có 7 thành tỉ lệ bắt được 3 người bỏ trốn.

“Bái Kiến chủ nhân.” Thiên Thu cùng Thiên Kim nhìn thấy Phi Dương đến, hai nàng nhanh chóng quỳ xuống.

“Rồi, làm tốt, vật kia đâu.” Phi Dương nhẹ nhàng xoa đầu Thiên Thu cùng Thiên Kim công chúa, cùng lúc hai tay hắn xuất hiện nô ấn đại phóng chui thẳng vào đầu hai nàng, tự nhiên hỏi.

Thiên Thu nàng này thấy Phi Dương xoa đầu vậy mà còn cười, Phi Dương đoán liền là ôm bắp đùi đồng dạng, chỉ thấy nàng này nhẹ nhàng đưa tay vào khe ở giữa hai trái bưởi, lấy ra một chiếc nhẫn óng ánh dâng lên: “Nô tỳ hiếu kính chủ nhân, Long Châu nằm ở trong này.”

Bỏ người chạy lấy của, đạo lý nói không sai. Thiên Tằm hoàng đế bỏ trốn mang theo Long Châu, bất quá tiện nghi Phi Dương a.

“Được, ta chỉ mong là cái ngươi lấy đúng cái, bây giờ không còn sớm, đi.” Không muốn ở lại quá lâu, Phi Dương đeo chiếc nhẫn vào tay, nhấc lấy 2 nàng này cấp tốc bay đi, tránh cho có người dò xét. Từ sự vụ vừa rồi, hắn đoán phiến đại lục này Võ Đế cường giả có không ít, chạy sớm cho khỏi phiền phức, chào hỏi làm chi.

………

Đêm tối, có thể nói là một đêm khoái lạc của Phi Dương, hắn vượt qua trận chiến mệt mỏi ngày hôm nay, tinh thần hắn có thể nói là căng thẳng cực kỳ.

Hai tay ôm hai mỹ nhân ngủ trong rừng, cảm giác thật thoải mái. Chân khí hộ thể bắn ra cái, muỗi sợ mà bay.

Vũ mị nước mắt, xinh đẹp con ngươi, hai nàng này thi nhau vẽ vòng tròn trên ngực hắn.

Luận dung mạo, thật sự là hai mỹ nữ xinh nhất mà hắn từng gặp, cỗ mê người khí chất của hai nàng tỏa ra, thật làm hắn nhìn như một cái thổ hoàng đế đồng dạng.

Bất quá muốn mê hoặc hoàn toàn, cái này là không có khả năng.

“Chủ nhân.” Thiên Thu công chúa một thân xinh đẹp dịu dàng nói, nàng thân mình uốn éo, ngọc thủ không tự chủ được ôm lấy Phi Dương, tựa như muốn nhào vào ngực hắn.

Thiên Kim công chúa một bên thì khá là rụt rè ít nói, xem xét liền là một cái thiếu nữ mới ra đời.

Phi Dương xe nhẹ đường quen, cho hai nàng cơ hội phản kháng, hắn đây không cho, hôm nay mệt mỏi, cần phát tiết gấp.

Chiếu theo lệ cũ, cứ thế mà làm, hắn tính chơi cái đại chiến 300 hiệp.

Á á á kêu rên nửa tiếng.

Mà rất tiếc, đại chiến thất bại. Tu vi của hắn đã tới Võ Đế Đỉnh Phong, nhục thân càng là vượt qua cấp số nhân lực chiến.

Phương diện sinh lý của hắn bây giờ thậm chí đạt tới 10 nháy/ 1 giây, kinh khủng nhất liền là 30 nháy/ 1 giây. Phụ nữ bình thường khả năng liền bị đẩy bạo mà chết. Chưa nói tới 2 nàng này tu vi mới Võ Hoàng, mỗi người chưa đầy nửa tiếng đã xin tha.

Nằm ôm hai mỹ nhân bị mình diệt tộc đi ngủ, mắt mở mắt nhắm nhìn ánh sao trên trời, Phi Dương cõi lòng có đến tư vị cảm xúc khó tả.

Điều ra hệ thống, hắn bắt đầu kiểm kê mặt hàng mới.

Đầu tiên nhìn qua là nút nhấn mở linh trí hệ thống, Phi Dương liền chọn không mở, ngu gì, nhỡ đâu hệ thống phản nghịch hắn thì xong.

Bỏ qua luôn, hắn lướt đến 4 cái còn lại.

*[Khai Thiên Trảm Thức (thức số 3): Khai Hoang.

Thuộc Tính: Hộ Giáp bảo vệ, ngưng tụ năng lượng vào vũ khí của bản thân, hình thành lá chắn bảo hộ cơ thể, thuộc tính gia trì phòng ngự 1,8 triệu tấn.]

*[Vật Phẩm: Giám Long Châu

Thuộc tính: xuất phát từ Giám Long huyết mạch, kích hoạt đánh dấu huyết mạch, tăng hiệu quả tìm kiếm địch nhân.

Khuyến kích: Thôn Phệ sẽ thu được Giám Long đặc tính kỹ năng, Huyết Mạch Truy Tung].

*[Vật phẩm:???.???.

Thuộc tính:??? Cấp bậc: không đủ.]

*[Tính năng: Chia Điểm Hệ Số

Thuộc tính: Tối Ưu Hóa Toàn Bộ Hệ Thống Một Lượt. Bởi ký chủ đã đến võ đế, khả năng thăng cấp là rất khó khăn, sau này số người để giết khả năng sẽ không đủ, yêu cầu tối ưu hóa là cần thiết.]

“Khai thiên trảm thức số 3 là phòng ngự, có điểm không ngờ, cận chiến, phòng thủ, bắn xa, tam giác hỗ trợ thật hài hòa.” Phi Dương nhìn tới thức số 3, rất hài lòng. Lúc đầu hắn còn thắc mắc thức số 3 là gì, giờ nhìn tới, IQ hắn có vẻ ngu nên không đoán ra được.

“Về cái Long Châu vật phẩm, tác dụng là có, vậy thì thôn phệ.”

Đánh giá lấy Long Châu vật phẩm phía dưới, Phi Dương thấy hiệu quả ok, không thôn phệ chẳng nhẽ vứt xó nhà, một câu ra lệnh, hắn lập tức thôn phệ.

“Keng, Chúc Mừng Ký Chủ thôn phệ Giám Long Châu Cầu, thu được 200,000,000 điểm kinh nghiệm, kỹ năng mới bổ sung, Huyết Mạch Truy Tung.”

“Xong, cái tiếp theo, món vật phẩm??? kia ta không có đủ cấp để sử dụng, hiển nhiên phải lên Võ Thánh rồi hẵng tính.”

“Còn mỗi cái Chia Điểm hệ số, hẳn là hệ thống đã bắt đầu đòi hỏi quá nhiều điểm kinh nghiệm, cần thiết ta phải chia nhỏ ra.” Phi Dương minh bạch điều này, mỗi lần thăng cấp, các tuyệt kỹ của hắn đồng loạt đều thăng 1 cấp, nếu như chia nhỏ ra, thăng cấp cho mỗi tu vi thôi, hiệu quả sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Nghĩ gì làm đấy, Phi Dương liền kích hoạt Chia Điểm Hệ Số ngay lập tức.

“Keng, chúc mừng người chơi mở ra chia điểm hệ số, hệ thống giao diện mới chuẩn bị ra mắt người chơi.”

“Keng, hệ thống giao diện tiến độ, 10%, 20%, 30%,……70%,80%,…100%.”

“Keng, giao diện mới hoàn tất, thỉnh người chơi xem xét.”

“Mở ra xem xét.”

Phi Dương trả lời nhanh chóng hệ thống, lòng thì thầm thì thào: “Mày thỉnh tao xem xét, sao không mở luôn đi.” Thôi thì, hắn cũng không dám nói ra miệng.

Nhất niệm, bảng giao diện mới lập tức hiện ra trước mắt hắn.

Hệ Thống 5.0

Tên thật: Hệ Thống Vũ Khí Huyền Thoại.

Họ Tên: Phi Dương

Cảnh giới: Võ Đế Đỉnh Phong.

Lực chiến: 1.200.000 đế lực

(100.000/1 đòn)

Kinh nghiệm Thăng Cấp Tu Vi yêu cầu: 8 tỷ điểm.

Điểm Thăng Cấp: 5,500,000,000 điểm

Thiên Phú: Tinh thần (kém), Bách Độc Bất Xâm (level 1)

Thần Thông: Đế Uy.

Huyết Mạch 1: Giám Long Huyết.

Kỹ năng huyết mạch 1: Huyết Mạch Truy Tung (tầng 1): Đánh dấu vật thể cách kí chủ không quá 1000km. (+).

Công pháp ( toàn bộ chỉnh sửa):

+Song đấu cực quyền (tầng 1) cộng 750 nghìn tấn lực lượng, bạo kích +

1,8 triệu tấn lực lượng. (+)

+Thôn Phệ Vạn Vật(hoàn thành).

+Thiên Nhãn tăng phúc ( hoàn thành).

+Hư không ẩn sát thuật(hoàn thành), ẩn nấp,cảm nhận,tăng tốc (x2.8), dịch chuyển. (+)

+Khai Thiên Trảm Thức (tầng 1, áp dụng cho mọi vũ khí):

– Khai Địa: cộng 1,2 triệu tấn lực lượng (+), – Khai Mang: cộng 1,5 triệu tấn lực lượng (+),

– Khai Hoang: cộng 1,8 triệu phòng phủ (+).

+Thế Chất: Thanh Đồng Chiến Thể Viên Mãn 1200 cấp, 260.000 tấn lực lượng. (+).

+Cuồng Bạo Chiến Điển (tầng 1) Toàn bộ chỉ số, tấn công, phòng ngự, nhanh nhẹn cộng 300 ngàn tấn. (+).

+Dò xét tu vi: không quá 1 đại cảnh giới (+).

+Thông báo khi giết địch hoặc có gì mới.

+Vật Phẩm: Barrett m82a1, Skeletons Gates (khô kiệt ma khí), Huyền Thiết Trọng Kiếm (2 sao vật phẩm + 10% sát thương), Tử Phủ Khai Thiên (1 sao rưỡi vật phẩm + gây choáng nhẹ, ảnh hưởng không lớn đối với võ thánh).

Nhìn rõ dấu cộng nằm đằng sau thanh kỹ năng, Phi Dương liền biết khi nào nó nổi màu xanh, hắn nhấn vào là có thể thăng cấp, giống hệ thống game. Tuy nhiên bây giờ không phải lúc, hắn cần thiết dự trữ điểm kinh nghiệm.

Nhìn tới nhìn lui một giờ đồng hồ, Phi Dương đã nhìn chán nhìn chê, chìm ngay vào giấc ngủ, thiết nghĩ đại lục này giờ đã không còn ai đủ làm đối thủ của hắn, Vô Địch Thật Tĩnh Mịch a.

Tâm can mát mẻ, tâm thần thăng hoa, hắn ôm gái càng ngủ càng ngon.

Bất quá, hắn nghĩ mình Vô Địch Thật Tĩnh Mịch đây có vẻ không đúng rồi.

………..

Linh Cung tiểu quốc, chục ngàn km phía xa, cách Phi Dương chỗ ngủ không biết bao nhiêu dặm đường đi.

Linh Cung Tiểu Quốc sáng sớm bình minh, ta có thể nhìn thấy mặt trời đang lên cao, không khí trong lành đi xuống lòng người.

Một bình minh lên cao rực rỡ, đem lại cảm giác yên bình cho người dân nơi đây, người ra đường, người buôn bán như mọi khi.

Nhưng đặc biệt trong hôm nay, tình trạng Linh Cung Quốc tương phản hoàn toàn.

Toàn bộ quốc gia chìm dần vào một màu đen khói đặc, sương mù âm u dường như đang bao phủ nơi đây, thành trấn bên dưới càng là đậm đặc không rõ nét.

Nhìn kỹ bên trong đám khói đen dày đặc, không lấy tu vi cao hoàn toàn không nhìn được.

Linh Cung Quốc đã bị xóa sổ.

Rải khắp thành trấn phía dưới, không có lấy một bóng người, không có một vết máu.

Kéo dài đến trung tâm hoàng đô, giống như một cái lồng giam khổng lồ, vạn người hò hét xin tha.

Như một cái vương tọa vươn tới chóp mây, một bóng đen lẳng lặng ngồi trên đó, lạnh lùng nhìn mọi thứ.

Xung quanh hắn, một dàn người khoác áo choàng đen tập hợp, quỳ gối khấn lạy.

Bóng đen dường như không để ý đến họ, hắn một tay vung đi ra, chộp xuống đám đông hỗn loạn.

Một tay này vung đi ra, bình thường không có gì đặc biệt, nhưng đánh xuống bên dưới, liền là hơn trăm ki lô mét cự thủ vuốt gấu đồng dạng, bao phủ hàng trăm ki lô mét đại địa, hàng chục ngàn người vào trong.

“A”, “A”, “A”,

“Không muốn, không muốn.”

“Ô ô.”

Cả đám đông con người nhìn tới cự thủ, hò hét cật lực, mắt thử muốn tận lực làm gì đó, tay chân giãy dụa cuồng loạn nhưng không được.

Trong đám người bao khỏa, tiếng khóc đung đưa không đi được, tiểu thí hài sợ hãi càng oa oa khóc to, nữ hài khuôn mặt chảy ra nước mắt đáng thương khiến người thương không chịu được.

Bất quá, làm gì cũng vô dụng.

Ầm!

Cự thủ một vỗ đánh xuống, cầm lấy là cả chục ngàn người vào tay.

Chỉ thấy bóng đen lúc này mở ra huyết bồn đại khẩu, một hơi cả trăm ki lô mét cửa miệng liền đem tất cả nuốt trọn vào.

Gào thét tuyệt vọng, tất cả đã rơi miệng hắn, một nháy mắt chỉ còn lại tiếng xương cốt vỡ nát rốp rốp, máu tươi nồng nặc hương vị.

Bóng đen thỏa mãn cười một tiếng, “Khặc khặc, Vân Ẩn đại lục, ta lần nữa trở về, thượng cổ đám lão già các ngươi, bây giờ liền không có ai có thể ngăn cản ta nữa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.