Thăng Đằng quốc, một tiểu quốc vô danh tan rã từ Thiên Xu quốc ra thành mảnh nhỏ, quốc thổ thừa thãi sau bao năm tạo nên cảnh quan cùng thiên nhiên núi rừng. Sau bao nhiêu năm, 2 đại quốc là Đế Long quốc và Từ Hoàng quốc lợi dụng việc này, nhanh chóng mở rộng biên cương, hình thành rất nhiều bờ cõi cùng tiểu quốc thừa thãi, đám tiểu quốc này rải rác khắp nơi, gần như bao phủ hoàn toàn đại lục.
Dễ nhận thấy, để phân biệt trận doanh giữa Đế Long Quốc và Từ Hoàng Quốc, ta chỉ cần tìm Trấn Thủ Sứ của tiểu quốc đó thôi, hỏi cho ra nhẽ hắn là người nước nào là xong.
Hoang mạc ngoại ô Thăng Đằng quốc, 2 con u giác thú song hành trên bãi cát, di chuyển chầm chậm, dưới ánh mặt trời chói trang, u giác thú dường như không có biểu hiện mệt mỏi gì, ngược lại rất là ung dung, thoải mái, u giác thú vốn là sinh vật ưa nóng, thời tiết càng nóng chúng nó càng thích thú, nó vừa đi cái mũi còn không nhịn được hít khí nóng mặt trời.
Bên trên lưng 2 con độc giác có ngồi đấy 2 người, Một nam một nữ, mỗi người ngồi một con, đằng sau bọn họ là một đám người áo trắng phất phơ, đi tha hương đội mũ trùm đầu, nhìn đoàn người có vẻ giống lữ hành gia bình thường, bất quá đạo tặc nào có ý định đến cướp của chính là toang.
Dương Quan Môn người cầm lái, Bằng Lăng lão tổ nằm ngửa bụng trên lưng độc giác thú, sắc mặt âm tình bất định, nhìn hắn thường thường bình phàm, giống như 1 tay ăn chơi trác táng vậy.
Bên cạnh hắn Nữ Cung Các lão tổ, Ly Yển. Nàng này từ sau khi tham dự đám cưới Phi Dương đến giờ, quan hệ cùng tên Bằng Lăng này tăng lên không ít, bởi vì Phi Dương thân gia người nhà đặt ở tông môn hai người, nàng quan hệ với tên béo này trở nên đặc biệt thân thiết.
“Ly Yển muội tử, ta hỏi ngươi một câu, lần họp bàn này, Phi Dương hắn tính ra cái ý kiến gì đây. Đại lục bây giờ rất không yên ổn, ta không muốn đặt cược tính mạng của mình đi vào.” Bằng Lăng ngửa cổ dậy tiêu chuẩn nói: “Sự tình quan hệ nhiều chuyện dây dưa rễ má, trước Phi Dương vừa diệt 1 cái đại quốc, giờ 1 cái lại bị yêu vật hủy diệt, thiên hạ quân đội há chả phải thuộc về tay Đế Long.”
“Ai da, chúng ta đã lên thuyền của Phi Dương, ngươi còn nghĩ đi xuống.” Ly Yển cầm quạt che lại miệng, không biết nàng đang cười hay đang nói suông.
“Ngươi biết đấy, tên Phi Dương kia hắn vô cùng tự cho mình là đúng, thích làm gì thì làm, giống một thằng tuổi trẻ chưa trải sự đời. Ta chờ, hắn đưa ra giải pháp ảnh hưởng tới chúng ta, chúng ta ngu mới đồng ý ?.” Bằng Lăng nói ra ý tưởng của mình.
“Nói có lý lắm Bằng Lăng, cô nãi đều bội phục ngươi thông minh, nhưng là ngươi nên biết, Phi Dương rất mạnh, chúng ta không phải đối thủ của hắn.” Ly Yển hơi nhíu lông mày suy tư nói.
“Ta không phải đối thủ của hắn, xác thực, nhưng hắn không nên coi thường chúng ta căn cơ, ta muốn trốn, hắn mơ đừng nghĩ bắt được, chúng ta còn cầm đại ca, muội muội của hắn, tùy ý có thể mang ra uy hiếp.” Bằng Lăng ngôn đúng cử chỉ nói.
“Sợ là không được, ngươi chưa thể nghiệm qua Phi Dương khủng bố, làm chết trăm vạn người không chớp mắt một cái, chẳng nhẽ sẽ là kẻ quan tâm thân nhân, có mà có bệnh, sớm biết sẽ chết trăm vạn người, sao hắn vẫn hủy Thiên Xu Quốc cho bằng được.” Ly Yển nói.
“Đúng a, ta không nghĩ qua, nhưng chúng ta vẫn phải để lại hậu tay, đề phòng hắn đối với toàn bộ chúng ta gây bất lợi.” Bằng Lăng nhìn về phía xa xa tòa thành trong cát nhàn nhạt.
“Ừm, nếu thật đến tình huống cá chết lưới rách, ta cũng không đứng ngoài nhìn.”
………….
10/9/7078, Định Lam Thành, Thành phủ chủ dưới lòng đất.
50 mét dưới lòng đất, ẩn dấu phía dưới là chiều dài 72 mét mật thất, đá hoa cương bao bọc kín mít, loại đá này đặc biệt để che dấu khí tức, khai thác ở dưới mỏ đá tự nhiên, giá trị hơn vạn linh thạch 1 khối.
Mật thất trung tâm, Phi Dương ngồi đả tọa trên đài đá xanh khí tức như ẩn như hiện, 1 niệm kích hoạt hệ thống, hắn quyết định đầu nhập 3 tỷ điểm kinh nghiệm vào hàng tu vi Võ Đế Đỉnh Phong của mình, tích vào dấu cộng màu xanh ở cuối.
Ầm! Ầm! Ầm!
Nháy mắt chi gian, cả tòa thành đều vì Phi Dương đột phá mà rung chuyển, trên đường một đám dân chúng nghe thấy rung chuyển đều hoảng loạn mà chạy vào nhà, trận động đất chỉ rung đến 2°, thật sự chỉ làm đồ đạc ven đường đổ sụp mà thôi, không gây bất kỳ thiệt hại nào.
Đinh La thành chủ mặt chạy ở cửa một thất hơi sốt ruột, hắn biết vị đại nhân kia cải tạo cái mật thất của hắn làm gì đó, hắn không tốt cản tay, chỉ sợ vị kia 1 lần thí nghiệm hủy mất thành của hắn.
“Hên cái chỉ là động đất nhẹ, nếu không thành muốn hủy. Đám đại nhân vật kia tới xem ta xong đời.” Đinh La thấy rung chuyển dừng, mặt hơi hòa hoạn, hắn không biết vị kia là thân phận gì, chắc cũng bằng đám đại nhân vật kia thôi, nhưng đối phương chỉ có 1 người, sao bằng nhiều người ?
Nháy mặt, Đinh La chỉ cảm thấy trời đất vô cùng tối sầm, không nghĩ nhiều, hắn chạy ra người, sắc mặt nôn nón nhìn thiên không, sống tới cái 50 tuổi đầu này hắn còn chưa bao giờ gặp qua lớn như vậy trận thế. Ở nơi đó, một chiếc Phi Chu khổng lồ xuất hiện, bao lại toàn bộ tòa thành, Phi Chu có tận 100km chiều dài, gần như chạy đến chân trời, bảo thạch lắp ráp phủ kín Phi Chu, 7 màu quang hoàn chiếu sáng đại địa. Phi Dương ở đây, hắn đều phải công nhận, con tàu này bằng cả gia sản nhà hắn cộng lại.
Trên chiến tàu, 1 ông lão đang đứng trên khoang lái, hướng về ghế điều khiển chính khom lưng: “Tông chủ, chúng ta đã tới.”