Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 37: Vô Tình Dương Tiêu



Sau một ngày thời gian trôi qua, cuối cùng mấy cái lôi đài chiến này đã hoàn tất. Phi Dương đã được tên trọng tài thông báo ra khu võ đài trung tâm tập hợp, hắn cũng không chậm trễ đi tới.

Kỳ thật, đánh tới cái vòng này hắn cũng chả thèm nghĩ ngợi nhiều, hắn đủ để vào tông môn, vậy là tốt rồi. Đi đánh cái này thì chắc qua loa là sẽ ổn thôi.

Đi đến nơi tập hợp, kì thật ở đây là cổng vào của thí sinh, tập hợp đúng 15 người đã ở đây rồi. Phi Dương tiến vào lúc, liền thấy thân ảnh quen thuộc nữa, Muội Muội hắn Phi Tuyết chứ ai vô đây.

Tuy nhiên một điều khiến hắn nhiên nhất là Phi Tuyết đã là Võ Tướng sơ kỳ a, phải biết hắn nhưng là phải có hệ thống mới thành Võ Tướng chứ để hắn tu luyện chay thì tới năm nào đây.

“Ô, ca ca, huynh vào lộn chỗ hả” Phi Tuyết thấy Phi Dương đến hơi ngạc nhiên chút, trong tưởng tượng của nàng vị ca ca này không có mạnh như vậy a. Làm sao vô được.

Phi Dương gãi đầu: “Ngạnh, ngươi nghĩ ta là phế vật hả mà không vào được cái chỗ này”.

Phi Tuyết nàng gầm gừ, ưỡn thẳng cái ngực: “Hừ, chả đúng phế còn gì nữa cứ cãi này nọ”.

“Thôi, ta là người thoải mái, không thích so đo với muội”. Phi Dương phất phất cái tay biểu độ không quan tâm.

Phi Dương đang nói chuyện, một tên nam tử mặt mày đẹp trai tiến đến cười: “Thì ra là ca ca của Tuyết muội, hân hạnh làm quen”.

Phi Dương nhìn Phi Tuyết chút: “Tên này là ai, từ đâu chui ra vậy”. Phi Tuyết nhẹ nhàng nói: “Muội cũng không biết nữa, vị huynh đài này cứ bám muội suốt nãy giờ”.

Phi Dương nghe thầm nghĩ, cha này đi tán gái ha, bất quá mặc kệ đi: “Xin hỏi quý danh của huynh cái”.

Nam tử này nhanh nhảu đáp: “Tại hạ tên Lâm Dật, hân hạnh làm quen”.

Lúc này, một tên binh lính đi vào: “Tất cả, ra võ đài”. Câu nói vừa xong, tất cả 16 người liền đi ra đến.

Lúc này ở chính trên cao, là năm vị chấp sự cùng mấy vạn khán giả vây kín xung quanh họ. Côn Thác chấp sự tiến thẳng lên: “Mọi người ta xin thông báo hết 16 người tham gia top đấu cuối này. Số 1 là Dương Tiêu, số 2 là Bát Ngân, số 3 là Phi Tuyết, số 4 là La Lập, Số 5 là La Mị… Số 13 là Phi Dương… số 14 là Huyền Linh và kỳ khảo hạch lần thứ 87 xin được bắt đầu”.

“Luật rất đơn giản, không được giết chết đối phương chỉ cần đẩy khỏi lôi đài, nếu chẳng may ngộ thương thì chịu”. Nhạc Chiến bên cạnh trầm giọng nói.

Một tên trọng tài chạy lên hô giõng dạc “Trận đầu, số 13 Phi Dương đấu số 2 Bát Ngân”.

Trên lôi đài, Phi Dương cùng bát ngân đều đồng thời tiến. Bát Ngân hô lớn: “Huynh đệ, đầu hàng đi ta sẽ nhẹ tay”.

Phi Dương lắc cái đầu: “Lắm truyện quá đấy, không nói nhảm vô đây”.

Bát Ngân nghe vậy cười nhẹ, cương khí bao phủ thẳng vào một lớp da ở tay mình, luồng khí nhìn vô cùng thô ráp nhưng lực lượng khá lớn.

Cảm nhận được cái luồng khí này nhiều khán giả cảm thán: ” Quyền kình thật mạnh không hổ là tuyệt học của bát gia có khác a”.

“Dính chiêu này thì Võ Vương hậu kỳ chắc miểu sát”. Có mấy tên Võ Vương bị loại cảm khái.

Cười nhẹ, Bát Ngân phóng thẳng đến Phi Dương khí thế hùng hổ một quyền đánh thẳng phần bụng hắn.

“Bát huynh ngươi rất mạnh nhưng không phải đối thủ của ta”. Phi Dương lắc đầu. Khí thế của hắn lớn tức tăng lên từ Võ Vương Đỉnh Phong nhảy lên nửa bước Võ Tướng. Đồng thời tay hắn nhấc lên, một quyền đấm ra.

Quyền kình nhìn bình thường chả có gì đặc sắc nhưng trong mắt Bát Ngân lại cảm nhận được tia nguy hiểm ập đến, gió xé qua tai.

Phanh!

Bát Ngân cả người bay rớt lên, máu tươi cuồng phún, cơ thể như đạn pháo bắn đập ra bên ngoài.

Ầm!

Khán đài xung quanh, Phi Dục ngạc nhiên: “Đây là đệ đệ ta sao, tại sao hắn lại mạnh như vậy”.

Mọi người xung quanh hắn liên tục bàn tán.

“Võ Vương đỉnh phong với nhau mà bị một quyền đánh bay, đây là cỡ nào mạnh”.

“Tên Phi Dương này thật là mạnh, sao ta chưa nghe danh bao giờ”.

“Tên này thật là mạnh, chắc chỉ những Võ Tướng kia mới ăn được hắn”.

Trên đài chấp sự.

Mang Sơn vỗ tay: “Hay, lần đầu tiên ta gặp Võ Vương đỉnh phong mạnh như vậy”.

Bắc Thập một bên nói: “Còn mấy thí sinh khác Võ Tướng, kẻ này vẫn chưa phải là nổi bật nhất”.

Côn Thác gật đầu: “Thiên kiêu vô số, không ai biết ai mới là số một”.

Phi Dương đi ra khỏi võ đài, Phi Tuyết đứng thẳng trước mặt hắn: “Ca, chúc mừng huynh a”.

Phi Dương hơi đổi tý: “Tự nhiên tốt vậy, muội có bị động não không”.

Phi Tuyết đá hắn một cái: “Cái gì mà động, mừng cho huynh một chút”.

“Thôi đi mua ít đồ lên khán đài vừa ăn vừa xem”. Phi Dương khoát tay.

“Được rồi, ăn thì ăn, lâu không gặp nói chuyện chút cũng vui”. Phi Tuyết gật đầu. Hai người đi thẳng lên khán đài chỗ Phi Dục ngồi ăn.

Phi Dương cảm thán chút, chắn muội muội mình có tý thay đổi.

Liên tục mấy hiệp trôi qua. Trọng tài tiến lên: “Trận tiếp theo, số 1 Dương Tiêu đấu với số 14 Huyền Linh”.

Lập tức mấy tiếng ngạc nhiên vang quanh khán đài.

“Dương Tiêu ư, ta có nghe nói hình như là thiên tài của Dương gia, học trò Tuyền Thống trưởng lão thu từ bé”.

“Tuyền Thống trưởng lão thế nhưng là trưởng lão Cự Phong tông, một trong ngũ đại tông môn chẳng qua điều kiện để thu đồ là học trò đấy bắt buộc phải tham gia khảo hạch lần này”.

“Thôi xong, buồn cho Huyền Linh rồi, Dương Tiêu thế nhưng là Võ Tướng Trung Kỳ”.

Nghe mấy cái này, Phi Dương có thể ẩn ẩn đoán được Dương Tiêu là kẻ mạnh nhất đại khảo hạch lần này.

Dương Tiêu cùng Huyền Linh đều đứng thẳng lên đài. Dương Tiêu là một người nhìn đẹp trai, tóc bay phất phới. Đoản kiếm đeo ở lưng nhìn đéo phải loại tầm thường rồi. Đặc biệt hết là Phi Dương rất ghét thằng này, hắn đẹp trai hơn mình a.

Huyền Linh thì là một cô gái đẹp, nhìn đẹp giống mấy cô nương trong thanh lâu phết, khác cái là khí chất tao nhã hơn nhiều.

“Huyền Linh phải không, ta không thích tốn thời gian, ngươi xuống đi đừng trách ta đao kiếm vô tình”. Dương Tiêu trầm giọng.

“Huyền Linh vẫn muốn thử sức một chút mong công tử thành toàn”. Huyền Linh mỉm cười duyên nhìn Dương Tiêu.

Dương Tiêu sắc mặt băng lãnh, phảng phất như cực kỳ vô tình nói “Tạm biệt a”.

Phi Dương đang ăn thì dừng lại ngay lập tức, hắn cảm nhận được từ tên kia khí tức nguy hiểm, dù là trung kỳ nhưng có thể áp lại hắn.

“Ca, sao vậy” Phi Tuyết dơ tay lên vỗ cái đầu hắn.

Phi Dương chỉ xuống: “Muội nhìn đi rồi biết”. Phi Tuyết cũng kinh ngạc nhìn xuống

Dương Tiêu hét lên: “Nhất Kiếm Khai Thiên”. Hắn vẫn đứng tại đó bất động như chưa hề dùng kiếm. Nhưng một tiếng xé gió vang lên.

Phanh!

Huyền Linh chỉ kịp hét thảm một tiếng lùi vài bước rồi im bặt. Nàng đã đã chém đứt đôi.

Mọi người xung quanh gầm thét.

“Người chết”.

“Giết người, kẻ này dám giết người, aaaaa”.

P/s: Lâu rùi ta mới viết một chương dài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.