Lúc này, hoàng thượng đã chết, trận chiến cũng nên kết thúc, binh sĩ không có lý do chơi tiếp, dừng cũng là việc nên làm. Bọn này căn bản bị hai vị hoàng tử thuê choảng nhau, mà có mấy kẻ trong đội ngũ không biết gì, làm dê thế mạng cho nó giống thật thôi.
Đại hoàng tử Mạnh Ca sắc mặt âm trầm nhìn về phía đệ đệ mình, bất đắc dĩ quá, hắn đành mở miệng: “Không tốt, trong cái thạch ta đã biết được bí mật đó rồi. Nhưng lão già này thậm chí khi chết cũng đều không yên, mang theo phiền phức để lại đây. Có vẻ như hắn đã sử dụng lệnh bài gọi kẻ nào đó ngủ dậy mất rồi”.
“Cái gì, huynh cũng phải giải thích kỹ càng ra một chút cho ta nghe với chứ?”. Mạnh Cập cái mồm lắp ba lắp bắp, vội vàng nói.
Mạnh Ca cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng kể hết ra ngoài. Lòng hắn cũng đang thầm chửi mẹ, chửi lão cha khốn nạn đã chết.
Khi Mạnh Cập nghe xong, thần sắc hắn cũng hoảng hốt đi theo, cha hắn đúng là ra cái quyết định không nên a, đây chính là làm hố lửa cho bọn hắn nhảy. Bất quá, hắn cũng chỉ có mong được cái kia thành công mà thôi, nếu không bọn họ lành ít dữ nhiều thật.
…
Ầm ầm!
“Các ngươi tính chạy đi đâu hả”.
Một âm thanh vang vọng, thân ảnh Phi Dương từ xa đạp không mà đến, tốc độ thường thường, chậm chạp, nhưng mỗi bước đi ra đều đi ngang đại địa, uy vũ hiên ngang.
Đại hoàng tử há hốc mồm: “Mẹ nó, sao sẽ nhanh như vậy, hai tên Võ Tôn Đỉnh Phong vậy mà còn không cầm cố nổi hắn ở lại”.
Mạnh Cập hoàng tử hoảng hốt, mà hắn rất nhanh cũng bình tĩnh lại, khôn ngoan là vẫn phải có. Hắn vội bước lên vài bước nói: “Tiền bối, bình tĩnh, chúng ta có thể nói ra được cái bí mật đó. Mong tiền bối đừng vọng động a”.
Tình hình hiện tại, Phi Dương có thể chắc chắn hai thằng này hợp tác giết cha để sống sót sau tai nạn. Phi Dương thật cũng có chút hiểu hoàn cảnh ép buộc là gì, mà đó cũng chỉ là hiểu mà thôi, đối với cái hoàng tộc này IQ có chút thưởng thức tốt.
Phi Dương thân ảnh trên trời dừng lại, con mắt nhìn thẳng hai tên phía dưới. Nhăn mày lên, bắt đầu hỏi: “Bí mật đó là gì, NÓI”.
Một chữ nói thật to, như bom đánh trong lòng hai người, đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử nhìn nhau. Mạnh Cập run rẩy tiến tới nói: “Tiền bối, thực ra hoàng triều bọn ta có, có một cái phong ấn ẩn dưới mảnh đất vạn trượng độ sâu, thậm chí chúng ta còn chưa vào và chưa đào lên xem một lần nào. Vua cha bọn ta từ tổ tiên truyền xuống để lại lời nguyền, hù dọa là dưới đấy có ác ma”.
“Duy chỉ một điều là bọn ta rõ ràng, tổ tiên bọn ta có để lại một tấm thẻ triệu hoán khẩn cấp, khi có người muốn đào chỗ đó lên thì lập tức phải dùng nó. Vì vậy, phụ hoàng ta, phụ hoàng ta vào thế bí, hắn đã kích hoạt cái thẻ đó trong thầm lặng”.
Vừa nghe xong cái này, Phi Dương trầm tư vài phút, chỉ là tính toán lợi hại đi lên. Đột nhiên, hắn cảm nhận được có gì đó đang rung chuyển, mới đầu chỉ nhẹ nhàng thôi nhưng ngày một mạnh mạnh lên từ lòng đất bắn tới.
“Không tốt”.
Ầm Ầm ầm ầm.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, toàn bộ không gian rung lắc 360° lên xuống, cái này có thể ngang động đất cấp 7 (giống sóng thần ở nhật đấy). Mọi sinh linh không gian đều đang gào thét, hoảng loạn lo lắng tận thế sắp xảy ra.
Trên toàn mảnh không gian, bất kể người, thú, động vật bắt đầu cảm thấy khí tức áp bách từ trong huyết mạnh khống chế. Dù là hai vị hoàng tử phía dưới cũng không tránh khỏi áp chế này. Trái tim bọn hộ lồng lộn, khó thở, mệt mỏi tuột cùng.
….
Vạn trượng lòng đất, một tảng đá phát sáng hào quang, lời nói vang vọng truyền ra: “Mau mau, ngài mau mở mắt, có kẻ đang muốn phá phong ấn ở đây”.
Rõ ràng, câu nói này do chiếc thẻ triệu hoán đó gây ra, cũng nhờ nó mà không gian mới rung động lên.
Sâu trong góc tường, một lão giả đang ngồi ở đấy, khí tức vô cùng tang thương, sắc mặt hắn khô cằn cực điểm, gầy đến khọm khẹm (da bọc xương). Mọi bộ phận trên người hắn bám đầy những bụi bẩn chằng chịt của ngày tháng xa xưa để lại.
Kiến trúc trong cung điện hắn ngồi vô cùng cổ xưa, mục nát đến mức đã thành hóa thạch, nhiều cột trụ gãy vỡ, đổ nát, không thể rõ được năm tháng trải qua đã bao lâu.
Lão giả mở mắt, sức mạnh khổng lồ bao trùm toàn bộ căn hầm lạnh buốt. Khí tức của hắn không có mà thành có, cả không gian như thể cùng hắn cộng hưởng lại vào nhau vậy.
Hắn ho ra một ngụm máu dài dằng dặc, mày cau có: “Ta đã không còn trụ nổi bao lâu nữa rồi, thọ nguyên sắp hết. Đúng thời khắc quan trọng, chẳng nhẽ ta phải từ bỏ, ta sắp luyện hóa xong hắn rồi cơ mà”.
“Haizzzzz, đúng là số trời tuyệt đường con người. Thôi kệ, ta đã làm hết sức, quá mệt mỏi rồi, nên nghỉ”.
Cộng hưởng hoàn tất, sức mạnh của lão giả triệt để thức tỉnh. Khí tức khổng lồ đánh xuyên cả mặt đất, to lớn cùng cực, không thể tưởng tượng nổi.
“Đế Uy”.
Oanh!
Vâng, đây chính là Võ Đế cường giả, sử dụng đế khí để giao chiến. Đế khí mạnh gấp 3 Thiên khí. Còn chức năng đặc biệt “Đế Uy”, áp chế hết thảy sinh linh yếu hơn mình 20% sức mạnh. Tăng phúc hấp thu toàn bộ linh khí trải rộng xung quanh bồi bổ tiêu hao, tốc độ hồi phục cực nhanh.
Chỉ tiếc nếu hai Võ Đế gặp nhau, cả hai cùng hút linh khí tranh giành giao chiến, sức mạnh sẽ cân bằng. Dưới Võ Đế sinh linh không thể có khả năng vượt cấp đánh giết được bởi tốc độ hút linh khí của Võ Đế quá nhanh. Tuy nhiên, vẫn có thể dựa vào thiên thời địa lợi nhân hòa để mà tiêu diệt được.
Lão giả giơ bàn tay mình lên trần nhà, mặt đất lập tức bị cưa đôi ra. Thân ảnh hắn từ từ bay lên trên.
….
“Keng, khí chủ bị dính Đế Uy, áp chế sức mạnh 8% của ngài. Không phải 20% vì đối thủ khá yếu”.
Đứng trên không trung, Phi Dương nghe thấy thanh âm hệ thống liền mộng. Đế ư, chẳng nhẽ là Võ Đế cường giả, hắn Phi Dương thật chưa bao giờ được nhìn qua Võ Đế cường giả bao giờ đây. Hôm nay coi như mở mang tầm mắt rồi.
Theo thanh âm hệ thống là 8%, Phi Dương liền đoán ra sức mạnh kẻ này có vẻ là cực kỳ yếu, từ áp chế 20% còn 8% chính là dầu hết đèn tắt a.
Tuy vậy, hắn cũng cảm thấy được nguy hiểm, có lẽ hắn cần đối mặt, giờ chạy trốn khỏi không gian là không thể nào. Khí tức đối phương bao phủ không gian nghĩa là hắn muốn trốn cũng không thành.
…
Ầm!
Mặt đất lập tức bị đục ra một cái hố trời rộng lớn bao la. Từ bên trong hố trời, dù nhỏ ta đều có thể thấy một thân ảnh ông lão đang bay ra, râu tóc bạc trắng, tay chống hình rồng quải trượng, bồng bềnh đi trên một đám mây trôi dạt.
Vừa ra đến nơi, kẻ này liền đã chú ý Phi Dương, hắn không do dự, một tay dơ lên. Cái tay này dơ lên, liền đã đặt một dấu tử vào lòng tất cả mọi người ở đây.
Hai tên hoàng tử lập tức nghẹn họng, khó thở, thậm chí bắt đầu quỳ xuống, lảo đảo không nói lên lời được một câu. Không chỉ mỗi bọn hắn bị, thậm chí hết thảy binh sĩ, thường dân, động vật đều bị.
“Không…..”,…
“Aaaaaaaa “,…
“Chuyện gì đang xảy ra”,…
“Ta không, không muốn chết”,…
Bất chấp tiếng hò hét khắp nơi, sinh mệnh của họ cứ bắt đầu bị rút đi, tan biến dần dần. Kết quả cuối cùng là tim ngừng đập, tắt thở, toàn bộ không gian yên lặng đi xuống.
P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.