(Chương trước, tác giả bị lỗi số nhé, đính chính lại:
1 trăm ngàn tấn = 10.000.000 cân
Kinh nghiệm lên Võ Đế Trung kì của Phi Dương là 0/800 triệu).
Oanh!
Hầu như cảm nhận được cái gì đó từ thể nội truyền ra, Phi Dương khí tức ngày càng khủng bố, tràn ra quét đi khắp quảng trường bao vây. Từ sâu bên trong thể nội của hắn, mang cho người ta cảm giác thần tiên áp bách vô cùng.
Từng tôn, từng tôn Võ Tôn đại lão sắc mặt khó coi, liên hoàn người không chịu nổi đến áp lực, cắn răng nghiến lợi bị đè xuống đại địa. Nhao nhao ôm ngực ho khan kịch liệt.
“Khụ khụ”,..
“Thật mạnh khí tức, so với thái tử còn muốn kinh khủng hơn, đây là sức mạnh thật của hắn hay là hắn giấu nghề đây. Chết, chết, hôm nay tất cả liền xong.”.
“Ta biết cái này, mọi người nhanh, nhanh chóng động thủ, hắn sắp đột phá Võ Đế đến nơi rồi. Nhanh, nhanh.”.
……
Oanh! Oanh! Oanh!
Dù nói thì cũng đã chậm, đại lượng sức mạnh bên trong cơ thể Phi Dương liền đã tăng lên hết cỡ. Năng lượng trong cơ thể hắn cơ hồ nhiều lắm, nhiều như đại hải vô tận. Đẩy dồn một cái, chưa kịp ba hơi thở thời gian, đế khí của hắn tăng lên dữ dội, 10.000, 20.000, 30.000, 40.000, 50.000,…..100.000, 110.000,…..200.000….400.000 Đế Khí.
Oanh! Oanh! Oanh!
Tức thì, khí tức của Phi Dương ổn áp đến ngay Võ Đế Sơ Kỳ Cảnh, bát hoang khí tức rung chuyển Thiên Xu Thành. Sau lưng hắn, hư ảnh ác quỷ khổng lồ hiển hiện, kích cỡ mới đầu nhỏ bé dần dần vươn cao đến 1200m, khủng bố đến dọa người.
…..
“Chết, không ổn, để hắn đột phá Võ Đế mất rồi, phải làm sao bây giờ.”.
“Không được, mọi người toàn lực, nhất định phải chấn áp hắn lại. Vừa đột phá Võ Đế hắn chưa thể hoàn toàn khống chế sức mạnh.”.
“Giết.”.
Oanh!
Một cái, đại lượng võ giả 2 bên lao tới. Nhìn đến Phi Dương đột phá tức thì, tất cả pháp bảo tu vi bọn họ lũ lượt đánh ra, ngập trời tuyệt kỹ đánh tới. Một tôn Võ Đế Đặt ở ngoài không phải ai cũng có thể coi nhẹ, trong đại lục soi vào, thậm chí họ còn chưa thấy một tôn bao giờ. Điều này, đủ chứng tỏ, võ đế khó đột phá đến đâu.
Nhưng Võ Đế không phải vạn năng, dù đế khí x3, sức sát thương bạo tạc khác biệt so với Võ Tôn mạnh gấp chục lần đi chăng nữa. Chẳng nhẽ trăm cái Võ Tôn hợp lại không giết được. Hơn nữa, bọn họ đã lỡ động sát tâm đến Phi Dương rồi,không xuất thủ chính là chết.
…..
Phi Dương đứng ở giữa, cười gằn, trông tới đại lượng Võ Giả Bao vây mình không có mảy may sợ hãi. Hắn đã trở thành Võ Đế, lũ giun dế gà đất chó sảnh này, đã không cùng đẳng cấp.
“Giun dế không biết sống chết. Muốn đánh giết bản tọa ư, nằm mơ.”
Ầm!
Phi Dương không thèm liếc mắt, một tay hắn giơ lên cao, hàng chục hư không rạn nứt xuất hiện. Ngưng tụ đến tiểu thế giới chi cầu so với Thiên Lăng còn lớn. Ầm ầm lắp ráp lên tay hắn, mê người đen bóng óng ánh, không khác gì một viên ngọc trai đen. Nhanh chóng, hắn nhấc ngay quả cầu đẹp đẽ này lên cao, bóp cho một cái.
Răng rắc!
Một hơi thở……
Đại lượng Võ Tôn võ giả nhao nhao biến sắc, liên tục nuốt vào mấy ngụm nước bọt, cảm giác nguy hiểm, con mắt vặn vẹo nhìn thủy tinh cầu.
“Đừng, đừng bóp.”.
“Không, không, đại nhân, chúng con sai rồi.”.
“Không, đừng.”.
…..
Kệ mẹ chúng nó, Phi Dương ánh mắt băng lãnh, triệt để bóp nát thủy tinh cầu không chút do dự.
Ầmmmmm!
Bom đạn vô tình, khủng bố vô hình, ầm ầm cột nấm đen cao chót vót đâm thủng tầng mây bắn lên không trung, tuyệt đẹp ánh mắt ám hình vào mỗi con người.
Một cái đánh này, 40.000 đế khí (120.000 thiên lực), uy năng bạc tạc, siêu việt 500.000 tấn lực lượng (50.000.000 cân), dù Võ Tôn thân thể siêu cấp cứng rắn, cũng phải tan rã thành mảnh vụn. Kể cả Võ Đế cùng cấp, bất quá một quyền oanh sát.
Oanh! Oanh! Oanh!
“A”, “A”, “A”, “A”,…
“Phóc phóc”, “phóc phóc”,…
“Ta là Võ Tôn cường giả a, ta chưa muốn chết a”.
Hét thảm không cam lòng vang vọng hư không, đau đớn những cường giả này tâm can, bọn họ là Võ Tôn, là đại lão một phương, an an ổn ổn cả đời vậy mà cứ như vậy chết đi, đến Phi Dương là bọn họ còn không cam lòng chứ nói đến bọn họ đây.
Tuy nhiên, vụ nổ vẫn chẳng dừng lại ở đấy. Theo Phi Dương năng lượng đánh ra, trải rộng vụ nổ vẫn tiếp tục phóng đại, 100km, 200km, 300km, 400km. Nội thành một nửa nát bấy, tia phóng xạ thổi quét khắp nơi. Hàng vạn sinh linh khiếp sợ trong hoảng loạn. Bắn tới, mấy vạn người chết, trẻ nhỏ, mỹ nữ, người già, cường giả đủ số.
….
Trung tâm bạo tạc, hung thủ Phi Dương vẫn ngồi đấy, hắn thái độ vô hỉ vô bi cảm thán, tai bay vạ gió a. Một màn vừa rồi, không phải hắn muốn hay không mà hắn bắt buộc phải làm.
Đám Võ Tôn vây hắn có mấy trăm tôn, không cẩn thận hắn liền bỏ xác tại đây. không vận dụng toàn lực chiêu này, căn bản không thể diệt sát hết.
Riêng nội thành, hắn giết người không chút kiêng kị, người già thì sao, trẻ nhỏ thì sao, mỹ nhân thì sao. Sống ở nội thành, các ngươi ăn máu uống huyết của dân chúng nhiều như vậy rồi, chết cũng đáng, quan tâm làm gì.
Đám võ tôn chết dưới tay hắn, người nhà 70-80% đều ở trong thành này cả. Vậy thì giết hết tốt, nhổ cỏ hắn cũng không ngại nhổ tận gốc đâu. Về lâu về dài, giun dế nhảy ra làm phiền nhiều rất mất vui.
…….
Phất tay lên một cái, Phi Dương trực tiếp ném ra Skeleton Gates. Mở ra, máu cùng huyết hàng vạn người bay lên, như mưa bụi nhét đầy đi vào, bổ sung cho cánh cổng. Nhìn vào chỉ số, hắn rất hài lòng.
[Skeletons Gates
Số Ma Lực: 152.532
Số Skeletons: 37 (cảnh giới Võ Tôn đỉnh phong)
Số Kỵ Sĩ Skeletons: 2 (cảnh giới Võ Đế Sơ Kỳ)]
“Tốt, tốt, tận 2 Võ Đế khô lâu. Các ngươi đi ra, vào nội thành, giết sạch hết, không chừa một ai”.
Nghĩ là làm, Phi Dương một cái ra hiệu, gần 60 khô lâu hành quân vào thành, bắt đầu tàn sát.
(Sorry mọi người, tác bị ốm 2 ngày, ốm xong lại lười viết 1 ngày nên giờ mới có chương).