Thế Giới Shinobi

Chương 43: Uchiha - Khúc khải hoàn ca bất tận (5)



Obito không nhớ mình đã đứng ở đây bao lâu rồi. Hắn cúi xuống nhìn làn da tái xanh với đầy những vết vảy của mình, rồi lại nhìn thanh hắc côn trong tay và hắc cầu ở sau lưng. Hắn thử đưa tay lên xoa đầu mình, một vài sợi tóc trắng xóa rơi trên tay hắn. Hắn nhìn chúng một lúc lâu rồi lại ngẩng đầu lên, trước mắt hắn là thằng nhóc Uchiha Obito đến muộn vào ngày khai giảng học viện ninja, rồi lại gặp được Rin – một cô bé thật xinh xắn.

Đó cũng là lúc cuộc đời hắn bắt đầu.

Obito dùng một ánh mắt vô vùng an nhiên để nhìn khung cảnh trước mắt hắn.

Hắn nhìn thấy cuộc đời mình, nhưng cũng không hẳn là cuộc đời mà hắn biết. Cuộc đời của Obito là chuỗi những ngày tháng mang thân phận của Uchiha Madara, không ngừng tính kế, ám toán, dùng đủ mọi loại thủ đoạn để đạt được điều mình muốn. Hắn chối bỏ thế giới này, tìm tới một thế giới tươi đẹp hơn, đó là thế giới của mộng cảnh – Tsukuyomi vĩnh cửu.

Còn cuộc đời của Uchiha Obito mà hắn đang nhìn thấy, là một Uchiha Obito sau khi Rin chết thì quay về làng, không ngừng nỗ lực, không ngừng tiến tới, được mọi người yêu quý và giúp đỡ. Là một Uchiha Obito đã trở thành Hokage đệ Ngũ, cố gắng không ngừng để thay đổi thế giới này.

Cuộc đời ba mấy năm của Uchiha Obito tươi sáng chạy dài trước mắt hắn, còn hắn – Uchiha Obito tối tăm lặng lẽ đứng ở một góc mà nhìn.

Có những thứ cảm xúc mà hắn đã sớm chôn chặt lại nảy nở trong tâm hồn hắn. Từ một chiếc rễ nhỏ rồi to lớn hơn, thành một chuỗi dây leo ôm chặt lấy tâm hồn.

Hắn lặng người nhìn Uchiha Obito đầu đội mũ Hokage đang ngắm nhìn gương mặt của các Hokage tiền nhiệm từ trong văn phòng.

Cộp cộp cộp. Có tiếng bước chân của ai đó đang tiến lại gần với hắn.

Obito không quay đầu, hắn chỉ khẽ mở miệng :

– Cô đến rồi?

– Ừm.

Uchiha Karuki đứng bên cạnh Obito, nhìn Hokage Uchiha Obito đang ngắm nhìn những bức tượng của các Hokage tiền nhiệm. Cô hỏi :

– Anh ta đang nghĩ gì vậy?

Obito trầm mặc rồi đáp :

– Có lẽ là đang nghĩ đến thầy Minato.

– Vậy sao…

Không gian chìm vào tĩnh lặng, không ai trong số hai người họ nói với nhau điều gì. Một lúc lâu sau, Obito mới bảo :

– Đi thôi.

Karuki khẽ mỉm cười. Đôi mắt cô lại chuyển về hình dáng kì lạ như những lần trước. Rồi Obito lại thấy thế giới xung quanh mình vỡ thành những mảnh gương nhỏ, thế giới xung quanh hắn lại tối đen như mực. Nhưng lần này, hắn không còn mất ý thức. Và những mảnh gương nhỏ vỡ vụn kia thì tụm lại thành những mảnh gương lớn hơn, chúng xếp thành hai hàng dài lơ lửng trên không trung, để trống một khoảng ở giữa, tạo thành một con đường dài vô tận được những mảnh gương bao bọc.

– Ta đi chứ? Vừa đi vừa nói chuyện – Karuki nói, không đợi Obito đáp lại thì cô đã bước đi trước.

Obito sóng vai bước đi với cô. Họ đi rất chậm. Obito khẽ đảo mắt nhìn những mảnh gương xung quanh. Những mảnh gương ấy đang phản chiếu lại những lần hắn giết Uchiha Karuki ở trên chiến trường. Tổng cộng có 4 lần.

– Ảo thuật này là gì vậy? – Obito hỏi

– Như anh biết, tôi gọi nó là Thập đại huyễn cảnh, tức là 10 tầng mộng cảnh. Anh là người đầu tiên được trải nghiệm đủ 9 tầng đấy. À, con đường chúng ta đang đi là tầng thứ 10.

Obito trầm ngâm :

– Tôi chưa bao giờ nghĩ đến có một ảo thuật nào đó có thể qua mặt được cả Rinnegan.

– Không nghĩ đến, nhưng cũng không có nghĩa là không thể – Karuki cười nhẹ :

– Nghĩ mà xem, ai có thể ngờ được hai kẻ vốn đang đánh nhau sống chết trên chiến trường như tôi và anh lại có thể bình thản nói chuyện với nhau như này.

Obito cũng cười. Anh nhìn vào những mảnh gương vỡ xung quanh đang phản chiếu lại hình ảnh của anh ở bốn tầng mộng cảnh đầu tiên. Anh hỏi :

– Có phiền không nếu cô kể cho tôi nghe chút về ảo thuật này?

– Không đâu, thời gian ở trong này cho dù có lâu đến đâu thì cũng chỉ là một cái chớp mắt nếu so với thế giới bên ngoài mà thôi.

– Có chút hơi giống với Tsukuyomi của Itachi nhỉ?

Karuki cười đáp :

– Thì tôi sáng tạo nó dựa trên Tsukuyomi mà. Nhưng ảo thuật này thì ghê gớm hơn Tsukuyomi – Cô ngừng một lát rồi nói tiếp :

– Nói một cách đơn giản, ảo thuật bình thường sẽ chỉ có một tầng, anh phá được là sẽ ra khỏi không gian ảo thuật thôi. Nhưng ảo thuật này không giống, nếu muốn thoát ra, anh phải giải đủ cả 10 tầng của nó. Nhưng thứ khiến cho tôi liệt cái ảo thuật này vào hàng cấm thuật là do một khả năng khác của nó. Cái này thì chắc anh cũng nhận ra rồi, ảo thuật này sẽ thay đổi theo tâm lí của người bị rơi vào ảo thuật.

Karuki chỉ vào một mảnh gương khá lớn ở bên cạnh, mảnh gương ấy đang chiếu lại cảnh Obito triệu hồi thần thụ huỷ diệt thế giới lúc trước :

– Bốn tầng mộng cảnh đầu tiên mà anh trúng phải đều là lấy bối cảnh ở chiến trường thực, hơn nữa cũng chỉ là những mộng cảnh đầu nên vô cùng nông, khả năng chống chịu cũng chẳng có bao nhiêu – Cô ngừng một lát rồi nói tiếp :

– Nhưng mục đích của 4 mộng cảnh này chỉ đơn giản là tạo ra nhừn tình huống lặp đi lặp lại khiến cho lòng kiên nhẫn của anh bị mài mòn rồi phát điên mà thôi. Đến lúc đó, mộng cảnh sẽ có thể thâm nhập vào nội tâm của anh, và đọc được nội tâm của anh. – Karuki mỉm cười :

– Nhớ không, ở mộng cảnh thứ 4, anh đã tức giận và mất kiểm soát vì đã trúng ảo thuật ba lần ấy.

– Quả thật, những sự việc lặp đi lặp lại sẽ khiến cho con người dễ phát điên – Khuôn mặt của Obito trông thật bình thản :

– Đó là lí do mà ở mộng cảnh thứ 5 tôi lại thức dậy khi Rin còn sống?

Karuki gật đầu :

– Mộng cảnh đã thăm dò được ước muốn của anh, vậy nên nó mới để Rin xuất hiện. Nhưng đáng tiếc là anh lại quá tỉnh táo, vừa mới ngồi dậy đã giết luôn Kakashi. Kakashi là một người quan trọng khác với anh phải không? Kakashi chết rồi, tức là mộng cảnh cũng thất bại hơn nửa, vậy nên tự nó sẽ sụp đổ.

– Tôi còn đang thắc mắc tại sao trong mộng cảnh đó tôi không giết cô mà nó lại tự sụp đổ đấy.

Karuki cười cười :

– Ảo thuật này cho dù có mạnh đến đâu, nhưng rốt cuộc vẫn không thể qua mặt hoàn toàn Rinnegan. Nhưng như anh biết đấy, thứ đáng sợ nhất trên đời này chính là sự lặp đi lặp lại mài mòn dần ý chí của chúng ta. Cũng giống như anh vậy… – Karuki đưa tay chạm vào một mảnh gương khác ở bên cạnh, mảnh gương ấy đang phản chiếu hình ảnh Rin băng bó cho cậu nhóc Obito đang bị thương.

– Mộng cảnh thứ 6 và thứ 7 thật ra cũng rất đơn giản. Chúng cũng giống như mộng cảnh thứ 5, để anh được trở về với quá khứ bên Rin thôi. Nhưng thời gian của mỗi một mộng cảnh lại càng ngày càng dài. Cái này thì chắc tự anh cũng biết tại sao mà nhỉ?

Obito trầm ngâm không nói.

– Mộng cảnh này đúng là không thể qua mặt được Rinnegan, nhưng nó lại tác động đến tâm hồn anh. Lần đầu tiên tỉnh dậy trong mộng cảnh có Rin, anh thừa biết nó là giả nên đã thẳng tay phá huỷ nó, nhưng đồng thời… anh cũng luyến tiếc mộng cảnh đó. Vậy nên chính bản thân anh đã tự nhắm mắt bịt tai mà coi mộng cảnh đó là thật. Anh nhận ra thế giới xung quanh mình không ổn, nhưng lại không nỡ phá huỷ nó. Phút ban đầu anh có thể rất mạnh mẽ để phá huỷ mộng cảnh, nhưng cái mộng cảnh thì cứ lặp đi lặp lại khiến cho anh thấy mệt mỏi… và muốn đắm chìm trong nó. Có lẽ là anh đã nghĩ nếu mọi thứ cứ lặp lại mãi thì sao không thuận theo mà sống luôn? – Rồi Karuki lại cười :

– Nhưng tôi phải công nhận định lực của anh tốt đấy, mỗi lần nhìn thấy tôi là lại có thể kết thúc mộng cảnh.

Obito cười không nói.

– Nhưng hai mộng cảnh ngắn ngủi ấy cũng là quá đủ để giết chết cái lí trí của anh rồi. Anh bắt đầu tự huyễn hoặc bản thân rằng thế giới tươi đẹp ở đây là thật và muốn chìm trong đó. Đó là lí do mộng cảnh thứ 8 được ra đời. Anh đã gần như mất hết toàn bộ ý thức của “Uchiha Obito” thật và sống theo cách mà “Uchiha Obito” tươi sáng kia mong muốn.

Karuki nói xong, cô ngừng lại một lúc rồi hỏi :

– Cảm giác của anh thế nào?

Obito nghĩ ngợi một lúc rồi đáp :

– Rất hạnh phúc, có lẽ… đó mới là cuộc sống mà tôi thực sự mong muốn.

“Kể cả khi lúc này bản thân tôi đã chồng chất tội ác”.

Obito cười nhạt, anh nói tiếp :

– Cuộc sống ấy rất hạnh phúc, nhưng có đôi lúc, ý thức thật sự của tôi đã trở lại, tôi nhận ra thế giới xung quanh mình là giả. Nhưng tôi lại tự áp chế ý thức ấy, để có thể sống tiếp trong ảo cảnh. – Obito vừa nhìn hình ảnh của bản thân ở mộng cảnh thứ 8 trong mảnh gương vừa nói :

– Có lẽ… nằm mơ cũng chẳng phải điều gì quá tốt đẹp.

Karuki cười :

– Mơ sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì cả. Mơ cho dù có cao cấp đến mức nào đi chăng nữa thì bản chất vẫn sẽ chỉ là mơ thôi. Một ngày nào đó chắc chắn anh sẽ nhận ra thế giới mình đang sống chỉ là mơ, có lẽ anh vẫn sẽ hạnh phúc, mà anh cũng sẽ phải lo sợ, sợ rằng mộng cảnh sẽ kết thúc. Mà một cuộc sống như vậy, sống làm gì cơ chứ? Khi tỉnh khỏi giấc mơ, sự vỡ mộng sẽ chỉ giết chết bản thân anh mà thôi.

– Vậy… có vẻ như Tsukuyomi Vĩnh Cửu chỉ là một sai lầm thôi nhỉ? – Obito dõi mắt nhìn về phía xa :

– Có vẻ cuộc đời của tôi thảm hại thật đấy.

Karuki nhìn anh ta rồi nói tiếp :

– Anh nhận ra mơ không thể thay thế thực, anh ăn năn, hối hận, muốn níu giữ nốt những khoảnh khắc tươi đẹp của những mộng cảnh này. Vậy nên ở tầng 9, mộng cảnh thứ 8 lại được lặp lại. Nhưng anh lại trở thành một người đứng xem, và có đầy đủ ý thức vốn có. Anh hoàn toàn làm chủ bản thân mình, cũng có thể kết thúc mộng cảnh bất cứ lúc nào, nhưng anh lại chỉ đứng im đó nhìn bản thân cho tới tận lúc nhậm chức Hokage. – Cô thở dài :

– Kì thực, anh vẫn luôn muốn mình là một Uchiha Obito như thế.

– Mộng cảnh thứ 9 ấy… rất đẹp.

Sau câu nói ấy, không gian lại chìm vào tĩnh lặng.

Một lúc lâu sau, Obito hỏi :

– Tại sao cô… lại muốn giúp tôi nhận ra những điều này?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.