Châu Hân Hân cùng Lí Kiệt sau khi kết thúc cuộc họp thì bận đến bù đầu, công ty lại một lần nữa được một phen nháo nhào. Toàn bộ các lãnh đạo có liên quan đến vụ việc này đều phải buộc thôi việc, chờ phán xét của luật pháp.
Tài sản của Trần Tuấn Hải đều bị tịch thu, lão ta giờ chỉ là một gã trắng tay. Vì quá sốc, tâm lí bị ảnh hưởng nặng nên lão ta cũng trở nên điên điên dại dại.
Cho đến khi xử lí mọi việc ổn thỏa thì cũng là quá trưa. Châu Hân Hân ghé vào mua chút cháo rồi tới bệnh viện.
Nhưng khi vừa đến nơi không thấy bóng dáng Vương Bảo An đâu liền hốt hoảng.
“Bảo An.”
Cũng may gặp đươc cô y ta ban nãy:”Cô là người nhà bệnh nhân trong phòng này?”
“Là tôi, chị có thấy cậu ấy đâu không?”
“Cô ấy khi mới tỉnh lại đã chạy sang phòng bên cạnh rồi. Giờ chắc vẫn ở đó.”
“Cảm ơn chị.”
Châu Hân Hân liền chạy qua đó, qua lớp cửa kính cô nhìn thấy Vương Bảo An vẫn bình an đang ngồi nói chuyện với Hàn Duệ.
Cạch…
“Bảo An sau cậu không ở trong phòng nghỉ mà lại chạy qua đây?”
Vương Bảo An hơi giật mình quay ra:”Hân Hân, cậu đến lúc nào vậy? Mình đã khỏe rồi, nằm lâu cũng khó chịu. Với lại mình cũng muốn xem tình hình của anh ấy.”
Hàn Duệ không nói gì chỉ hơi nhíu mày nhìn Châu Hân Hân, đối với người này anh chẳng có lấy một chút ấn tượng tốt nào.
“Chị Bảo An hay chị về phòng nghỉ trước đi. Khi nào anh ấy tỉnh em liền lập tức báo cho chị.”
“Phải đó, cậu về phòng nghỉ ngơi đi, mình có mua cho cậu chút cháo nóng.” Châu Hân Hân cho dù thế nào ác cảm dành cho Hàn Thiên vẫn không đổi. Cho dù hiện tại anh có từng cứu Vương Bảo An hai lần thì có sao? Cũng không thể bù đắp được những lỗi lầm trong ba năm qua.
Huống hồ hiện tại Châu Hân Hân đã biết Lí Kiệt cũng đã có tình cảm với Vương Bảo An, cô ta đương nhiên sẽ giúp anh mình rồi. Vì vậy Châu Hân Hân chỉ muốn Vương Bảo An tránh xa Hàn Thiên ra một chút, tốt nhất là đừng dính dáng lến nhau.
“Vậy chị về phòng trước.”
Châu Hân Hân liếc qua Hàn Thiên một cái rồi đi lại đỡ Vương Bảo An:”Còn đau không?”
Cô khẽ lắc đầu.
Cạch…Châu Hân Hân đỡ cô ngồi lên giường.
“Bảo An, là anh ta đã cứu cậu thật sao?”
“Ừm, anh ấy vì cứu mình nên đã đỡ một phát bốn viên đạn.”
“Đỡ đạn giúp cậu?” Châu Hân Hân trầm ngâm không biết trong lòng đang nghĩ gì.
“Bảo An không phải cậu đã tha thứ cho anh ta rồi chứ?”
“Mình cũng không biết, hiện tại trong lòng mình đang rất rối.”
Châu Hân hân bỗng nắm chặt lấy tay cô:”Bảo An trước kia anh ta đối xử với cậu rất tệ, hiện giờ chỉ là nhất thời hối lỗi nên mới quay qua đối xử tối với cậu. Cậu không được dễ dàng tha thứ cho anh ta.”
“Mình…mình…Thôi đừng nói chuyện này nữa, khi nãy mình đã xem tin tức rồi. Lão cáo già Trần Tuấn Hải đã bị bắt thật rồi?”
“Ừm.” Châu Hân Hân từ từ kể lại diễn biến của cuộc họp.
“Lão ta đã sớm tính kế để đổ mọi tội lỗi lên đầu Minh Diệu…sau đó…”
Vương Bảo An thuy thoảng lại cảm thán:”Lão già này quả là thâm độc vô cùng.”
“Cậu nói giữa chừng có một người đã xâm nhập qua hệ thống an minh mạng? Sau đó còn đem ra những chứng cứ chí mạng triệt đường lui của trần Tuấn Hải?” Vương Bảo An có hơi kích động.
“Ừm người kia không lộ mặt, giọng nói cũng qua xử lí căn bản chẳng thể đoán ra là ai.”
“Người này bản lĩnh rất lớn dù thế nào cũng không thể để hắn trở thành kẻ thù nếu không sẽ rất nguy hiểm.”
“Ừm.”
Châu Hân Hân như nhớ ra chuyện gì đó:”Thôi ch** Bảo An để mình lấy cháo cho cậu.”
Vương Bảo an cố gắng xúc ăn được vài miếng rồi bỏ xuống.
Lí Kiệt phải thay Châu Hân Hân thu hút đám phóng viên nên giờ mới tới, trên tay còn xách theo rất nhiều hoa quả tươi.
“Bảo An, em tỉnh rồi. trong người còn cảm thấy khó chịu không?”
“Không có, anh Lí Kiệt vất vả rồi.”
Lí Kiệt đưa tay chạm vào vết thương được băng bó trên đầu cô:”Đau không?”
“Đã khỏi rồi.”
“Bảo An, anh xin lỗi trong lúc em gặp nguy hiểm mà anh lại không hề hay biết. Xin lỗi Bảo An.”
“Việc này cũng đâu phải anh làm nên anh cần gì phải xin lỗi.”Vương Bảo An né tránh tay anh cười cười nói.
Lí Kiệt thu tay lại rồi quay qua đưa túi trái cây cho Châu Hân Hân:”Hân Hân gọt trái cây đi, em ấy mới tỉnh lại cần ăn thật nhiều trái cây bổ sung vitamin cho nhanh khỏe.”
“Vâng.”
…
Mấy ngày sau đó, Vương Bảo An cũng dần hồi phục. Nhưng Hàn Thiên vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Cô cũng không nóng vội hằng ngày đều qua bên phòng anh. Nhẹ nhàng cầm lấy tay anh rồi thuy thoảng lại nói mấy lời không đâu.
Tần Uyển Nhi cũng đến thêm hai lần nữa, nhưng thật xui cho cô ta bởi lần nào đến cũng chạm mặt Hàn Duệ. Mỗi lần như thế đều mang theo nhục nhã và hoảng sợ ra về.
Một tuần đã trôi qua, ngày hôm nay vẫn vậy Vương Bảo An sau khi tỉnh giấc liền chạy qua bên phòng Hàn Thiên.
“Hàn Thiên, anh đã nằm như vậy cả một tuần rồi. Bác sĩ nói anh hôn mê sâu không rõ khi nào mới tỉnh lại. Em nói cho anh biết anh mà còn không tỉnh lại em sẽ lập tức biến mất khỏi thế giới của anh, mãi mãi không xuất hiện nữa.”
Cô không biết anh có thể nghe thấy những gì mình nói không. Nhưng vẫn cứ nói đi nói lại trong suốt cả tuần qua.