Đơn xin thôi việc cũng được gửi đến Hàn thị ngay ngày hôm đó. Hàn Thiên không biết vì lí do gì khi vừa nhìn thấy đơn thôi việc liền tức giận không thôi.
Mấy ngày qua anh ăn bất kì món ăn nào cũng cảm thấy không hợp khẩu vị, nửa đêm tỉnh lại thấy bên cạnh không phải người trước kia liền khó chịu.
“Không phải mùi hương này.”
Anh đi ra ban công hút thuốc nhìn cảnh đêm tối mà lòng dâng lên một nỗi mất mát.
“Thật khó chịu…”
Tần Uyển Nhi ôm anh từ phía sau:”Hàn Thiên sao anh không ngủ?”
Hàn Thiên đập thuốc rồi xoay người lại ôm lấy Tần Uyển Nhi:”Anh chỉ thấy quá ngột ngạt nên ra đây hóng gió thôi. Em mau vào trong ngủ đi.”
Tần Uyển Nhi dụi dụi vào ngực anh:”Không chịu đâu, anh vào ngủ với em.”
“Được.” Hàn Thiên không rõ cảm giác khó chịu trong lòng lúc này là gì, hình như nó xuất hiện từ cái ngày mà cô xách vali rời đi.
Trong phòng họp, không khí căng thẳng đến tuột độ. Nhìn sắc mặt u ám hết sức khó coi của Hàn Thiên mà không một ai dám nhúc nhích ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Hàn Thiên đập mạnh tập tài liệu xuống bàn:”Tài liệu này ai làm?”
Trong phòng im lặng đến đáng sợ, một nhân viên run cầm cập đứng dậy:”Hàn…Hàn tổng là tôi.”
Hàn Thiên quét con mắt đáng sợ nhìn cô ta:”Cô, ngày mai không cần đến làm nữa”
“Hàn tổng cho tôi một cơ hội nữa đi mà.”
“Ra ngoài.”
“Hàn tổng.”
Hàn Thiên liếc đôi mắt sắc bén vè phía người nhân viên đó. Cô ta lập tức câm nín, run run cầm sấp tài liệu rồi rời khỏi.
Có một vài ánh mắt thương sót cho nhận viên kia còn lại ai đấy đều lạnh tanh tự lo cho bản thân mình. Không hiểu sao hôm nay Hàn tổng của họ vì lí do gì mà trở nên khó ở. Thật đáng sợ.
“Được rồi, tan họp.”
Sau khi Hàn Thiên ra khỏi phòng bọn họ mới thở phào một hơi.
Giám đốc Trương:”Dọa chết tôi rồi.”
“Hàn tổng hôm nay thật đáng sợ.”
Một vài thư kí nữ xúm lại nói:”Hàn tổng đáng sợ như vậy liệu có liên quan đến việc thư kí Vương kia nghỉ việc không?”
“Cô nói vậy là sao?”
“Cả công ty này đều biết hai người họ có quan hệ không bình thường. Thư kí Vương vừa nghỉ việc Hàn tổng lại trở nên khó ở như thế. Càng nghĩ càng thấy có lí.”
“Thôi các cô đi làm việc của mình đi, cẩn thận cái miệng hại cái thân đấy.”
Vì cơ thể cô vẫn chưa phục hồi hẳn nên Châu Hân Hân bắt cô ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức. Còn cô ấy thì phải xử lí rất nhiều công việc lớn nhỏ của công ty, bận đến ngập đầu. Có ngày còn không về nhà phải thức suốt đêm làm việc.
Vương Bảo An lo lắng Châu Hân Hân lao lực quá độ nên hôm nay trực tiếp vào bếp nấu mấy món bổ dưỡng rồi đích thân đem đến công ty cho Châu Hân Hân. Dù gì cô ở trong nhà mãi cũng cảm thấy ngột ngạt.
Trên đường đi, cô ghé vào mua cà phê thì vô tình chạm mặt Tần Uyển Nhi.
Tần Uyển Nhi lúc này đang ngồi nói chuyện với mấy người bạn, vừa thấy cô liền trưng ra cái bộ mặt thảo mai:”Ây yo chẳng phải là thư kí Vương sao?”
Vương Bảo An sớm đã coi cô ta như cỏ rác mà lướt qua đến cái liếc mắt cũng không thèm nhìn. Tần Uyển Nhi bị phớt lờ tức đến run người nhưng vẫn bày ra vẻ mặt tươi cười:”Cảm ơn thư kí Vương thời gian qua khi tôi vắng mặt đã luôn chăm sóc cho Hàn Thiên nhà tôi.”
Vương Bảo An xem những lời cô ta nói như gió thoảng qua tai, bước đến bàn của nhân viên nói:”Cho tôi hai ly cà phê không đường.”
“Được, quý khách chờ chút sẽ có ngay.”
Bạn cô ta Trần Phương ánh mắt đầy coi thường nhìn Vương Bảo An nói móc nói xỉa:”Chỉ là một con nhỏ quê mùa vậy mà cũng đòi treo cao. Nhưng ngặt một nỗi trèo càng cao thì té càng đau, bám víu lấy Hàn tổng ba năm thật không biết xấu hổ. Cuối cùng cũng bị Hàn tổng đá.”
Một người bạn khác của Tần Uyển Nhi cũng góp vui:”Chỉ là một viên sỏi đá tầm thường mà cũng đòi so với viên ngọc sáng quý giá, không biết tự lượng sức.”
Viên sỏi đá tầm thường kia trực tiếp là dùng để ám chỉ Vương Bảo An, còn viên ngọc sáng quý giá đương nhiên là Tần Uyển Nhi.
Vương Bảo An khẽ cười mỉa, vẻ mặt lộ ra tia khinh thường. Bà đây là mà sỏi đá thì các người chính là đống phân.
Tần Uyển Nhi cầm theo ly nước bước đến gần Vương Bảo An rồi cố ý đụng phải khiến nước văng ra người cô.
“Ay ya thật xin lỗi thư kí Vương tôi sơ ý quá.”
Vương Bảo An cười lạnh hỏi:”Vậy sao?”
Cô với ly nước bên bàn từ từ thong thả mà dội xuống đầu Tần Uyển Nhi.
“Tôi cũng là sơ ý.”
Tần Uyển Nhi tức đến run người:”Cô…”
Trần Phương thấy Tần Uyển Nhi bị cô dội nước xuống thì tức giận nhào tới định tát cô. Vương Bảo An đã nhìn thấu ý đồ của cô ta, cô né qua một bên thuận tay xoay người Tần Uyển Nhi lại.
“Bốp.” Âm thanh vang vọng nghe thật đã tai làm sao. Mọi người trong quán đến dồn sự chú ý sang bên này.
Cứ thế Tần Uyển Nhi lãnh trọn một phát tát đau đớn. Mặt cô ta in năm dấu tay đỏ bừng.
Trần Phương lúng túng:”Uyển Nhi mình xin lỗi, mình không phải cố ý đánh cậu.” Nói xong quay qua dùng ánh mắt cay độc nhìn Vương Bảo An:”Mày dám.”
Vương Bảo An cũng chẳng để bản thân yếu thế:”Tôi làm sao?”
“Mày…” Cô ta lại toan tát đến thì bị cô chặn lại. Vương Bảo An khẽ siết chặt cổ tay Trần Phương khiến cô ta nhăn mặt đau đớn.
“Các người đừng có được nước lấn tới.” Nói rồi vung tay tát thẳng vào mặt Trần Phương.
Vương Bảo An không phải dạng người thiện lương gì mà để cho người khác dễ dàng trèo đầu cưỡi cổ bắt nạt. Cô là người có thù tất báo, ăn miếng trả miếng. Đám người này còn muốn chiến cô cũng chẳng ngại dạy cho bọn họ một bài học.
Vừa hay cà phê của cô đã được làm xong, nhân viên gói cẩn thận rồi đem ra cho cô:”Quý khách cà phê của cô.”
“Cảm ơn.”
Vương Bảo An xách cà phê rời đi, từ nụ cười đến ánh mắt đều lộ rõ vẻ khinh thường. Ngoài ra còn rất sảng khoái.
Không có được tình cảm của Hàn Thiên xem như cô đã thua Tần Uyển Nhi. Nhưng ở phương diện khác thì chưa chắc.
Dám ở trên đầu cô tác quái còn muốn cô nhịn? Nhịn cái mụ nội mày á!