“Bang, bang, bang.” Âm thanh trầm đục vang lên trên bãi biển, những tiếng “bang” mạnh mẽ đánh vào quả bóng như nói lên sự tức giận của chủ nhân.
Chu Hạc nhảy lên đánh bóng qua lưới, cơ thể phát lực tạo nên một đường công xinh đẹp lại tràn đầy sức bật.
Bóng đánh qua lưới, Sở Tinh Châu phía đối diện đánh ngược trở lại, Chu Hạc nhanh nhẹn đoán được đường bóng, mạnh bạo đánh bóng về phía anh.
Mẹ nó, Alpha đều là đồ lừa đảo! Nói chỉ giao lưu thôi mà lại “chạm” vào tuyến thể của cậu!!
Khi Chu Hạc phục hồi lại tinh thần thì tức giận muốn chết, Sở Tinh Châu lại không biết nói ngọt dỗ Omega, trầm ngâm hồi lâu chỉ nói được một câu: “Từ từ sẽ quen thôi.”
Chu Hạc nghe thì càng thêm tức, nhịn không được nói câu thô tu.c: “Quen cái con khỉ! Quen rồi thì tôi trở thành bạn trai của anh luôn à?”
Sở Tinh Châu thế mà còn gật đầu: “Tôi rất sẵn lòng.”
Vui đùa thật cảm lạnh, trước kia anh nói anh thích Alpha!
Chu Hạc ôm ngực, thật muốn phun anh ta vẻ mặt đầy máu, Sở Tinh Châu đúng là tên Alpha thẳng nam!!
Sở Tinh Châu cũng biết mình sai nên cùng Chu Hạc chơi bóng chuyền để cậu xả cơn tức, cứ xem bóng là anh mà đánh.
Chu Hạc quả nhiên rất dùng sức để đánh.
Omega xinh đẹp mê người, cậu chỉ mặc một cái áo thun rộng cùng một chiếc quần bơi dài tới đầu gối, cẳng chân lộ ra bên ngoài dưới ánh mặt trời trắng nõn như đang phát sáng.
Chu Hạc vì vận động mà hơi thở trở nên gấp gáp, tóc mái cũng vuốt ngược ra sau, lộ ra trọn vẹn một khuôn mặt đẹp, nốt ruồi son dưới đuôi mắt khiến biểu tình càng thêm mị hoặc, ánh mắt khiêu khích nhìn Sở Tinh Châu.
Mồ hôi nhỏ giọt từ cằm xuống cổ áo, thỉnh thoảng vì động tác quá kịch liệt nên rơi vào xương quai xanh động lại lắc lư không chịu trượt xuống, mê người cực điểm.
Chu Hạc lại không hay biết bản thân gợi cảm ra sao, chỉ lo phát ti3t cơn tức giận trong lòng.
Đây là bãi biển tư nhân, cảnh đẹp trước mắt chỉ có Sở Tinh Châu có thể nhìn thấy.
Kết thúc trận bóng, Chu Hạc đã mệt thở không ra hơi, một tay chống đầu gối, một tay kéo áo lau mặt.
Mồ hôi ướt đẫm cả người, cậu không thoải mái mà kéo cổ áo.
Sở Tinh Châu đi đến đưa cho cậu một cái khăn lạnh, Chu Hạc nhận lấy rồi lau mặt.
Chu Hạc đã hết giận, chỉ còn cảm thấy mệt, cơ thể này rất lâu không vận động, chỉ mới chơi một tí mà thôi đã tay tê chân mềm.
Nhìn lại Sở Tinh Châu, anh chỉ có một tầng mồ hôi mỏng trên trán, so với anh thì cậu đúng là yếu đến đáng thương.
Chu Hạc cảm thấy bản thân đang tự ngược!
Chờ Chu Hạc lau mặt xong, Sở Tinh Châu lại đưa cậu một chai nước, Chu Hạc ngẩng người nhìn anh, buộc miệng thốt ra một câu: “Người theo chủ nghĩa hoàn hảo nhiều vậy sao?”
“Cái gì?” Sở Tinh Châu khó hiểu hỏi.
“Không có gì.” Chu Hạc nhận lấy chai nước, uống một hơi hết nửa chai.
Chu Hạc cùng Sở Tinh Châu đi lại chỗ nghỉ, không tiếp tục chơi bóng.
Nhiều ngày ở chung, Chu Hạc cũng có thấy thói quen nhỏ của Sở Tinh Châu.
Anh cầm thứ gì cũng nắm ở giữa, dù là bút hay đũa, kể cả chai nước mỗi khi cầm lấy thì đều là nắm ở giữa trước, sau đó mới điều chỉnh vị trí cho thích hợp.
Cậu cũng thấy một người làm thế rồi, khi ấy Hứa Kỷ Trạch nói anh có bệnh hoàn hảo, nên Chu Hạc mới nghĩ Sở Tinh Châu cũng có bệnh hoàn hảo.
Cái bệnh này cũng phổ biến quá nhỉ.
Chu Hạc miên man nghĩ.
Chuyện này rất nhanh bị Chu Hạc bỏ sau đầu, vì hôm sau là ngày phỏng vấn của cậu.
Buổi tối khi Chu Hạc đang xem lời kịch thì Sở Tinh Châu gõ cửa.
“Cốc cốc.”
“Vào đi, cửa không khóa.” Chu Hạc vừa đọc lời thoại của đoạn kịch tiếp theo vừa nói.
Sở Tinh Châu đẩy cửa bước vào, đưa cho Chu Hạc một túi hồ sơ, cậu nghi hoặc nhận lấy, mở ra lại là đơn ly hôn và các thủ tục cần thiết, còn có rất nhiều ảnh chụp.
Chu Hạc kinh ngạc nhìn Sở Tinh Châu, anh không nói gì chỉ im lặng nhìn cậu.
“Cảm ơn.” Chu Hạc mỉm cười nhìn anh.
Chu Hạc biết Sở Tinh Châu có quyền lực không nhỏ, còn lớn cỡ nào thì cậu không biết.
Cậu biết lúc anh cứu cậu thì chắc chắn đã điều tra 8 đời tổ tông của cậu luôn rồi, cũng không mấy kinh ngạc khi anh biết quan hệ của cậu và Phó Đoạn.
Cộng với việc cậu chẳng che giấu, hoàn toàn không có biểu hiện của một người bị chồng bỏ rơi.
Người thông minh như Sở Tinh Châu sao có thể không biết.
Chu Hạc muốn ly hôn đã lâu, cậu chỉ chờ Dự Lam về nước liền đưa đơn ly hôn.
Cậu cũng biết Phó Đoạn sẽ không dễ dàng đồng ý nên đã nhờ người lén thu thập chứng cứ ngoại tình của Phó Đoạn, nếu anh không muốn hòa bình ly hôn thì cậu cũng có thể đơn phương ly hôn.
Cậu biểu hiện kiên quyết, một người tự cao như Phó Đoạn vì mặt mũi sẽ không níu kéo.
Mọi thứ đã chuẩn bị tốt không ngờ lại gặp bọn bắt cóc phá hủy kế hoạch của cậu.
Hiện tại có Sở Tinh Châu giúp đỡ, các chứng cứ lại được thu thập thêm một lần nữa, Chu Hạc có thể đơn phương ly hôn.
“Tôi có thể giúp cậu, mọi vấn đề đều có thể.” Sở Tinh Châu nói.
Chu Hạc cảm kích nhìn anh, cậu biết Sở Tinh Châu ý muốn nói là giúp cậu che giấu Phó Đoạn, khiến hắn hoàn toàn không biết việc này.
“Đừng nói đây là quà xin lỗi của anh nha.” Chu Hạc lắc lắc hồ sơ, cười đùa nói.
“Đúng vậy.”
Vì muốn cảm ơn anh nên Chu Hạc càng thêm cố gắng giúp Sở Tinh Châu trị bệnh.
Mỗi lần đều không khống chế được bản năng mà khóc ra tới, khiến người nào đó càng muốn khi dễ cậu.
Hiện tại Chu Hạc rất cảm động, dù biết Sở Tinh Châu có lẽ đã điều tra nhưng Chu Hạc vẫn muốn tâm sự với anh.
Sở Tinh Châu ngồi xuống phía đối diện, Chu Hạc rót cho anh một ly nước rồi mới bắt đầu câu chuyện của cậu và Phó Đoạn..