Chu Hạc và Sở Tinh Châu cùng ăn tối, cậu bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, bèn hỏi: “Vậy mỗi lần giao lưu tin tức tố thì tôi tới nhà anh hay anh tới nhà tôi?”
Như có câu trả lời từ trước, anh nói: “Tôi đến đón cậu sang nhà tôi.”
Sở Tinh Châu chưa từng có ý định giấu giếm thân phận nên Chu Hạc biết được gia đình của anh sống ở nước ngoài, công ty cũng ở bên kia nốt.
Nhưng mấy năm nay Sở Tinh Châu muốn gia nhập thị trường trong nước, nên anh về nước lập công ty riêng.
Về cũng được ba năm rồi.
Nói nhà ở đây thì chắc hẳn trong nhà chỉ có mình anh.
“Chúng ta không phải nên đến bệnh viện sao?” Sẵn kiểm tra sức khỏe luôn.
Chu Hạc nghi hoặc hỏi.
“Bùi Lương là bác sĩ tư nhân của tôi, hắn chưa có đủ tiền để mở phòng khám riêng.” Sở Tinh Châu bình tĩnh nói.
À, thì ra anh không muốn người khác biết chuyện này.
Chu Hạc uống một ngụm rượu thầm nghĩ.
“Ách xì!” Bùi Lương đang ngồi trong phòng khám riêng của hắn bỗng nhiên hắt xì một cái rõ to.
Hắn sờ sờ mũi, chắc chắn có ai đó đang nói xấu hắn.
Đang ở giữa bữa ăn, Chu Hạc muốn đi vệ sinh nên rời khỏi bàn.
Bên kia Phó Đoạn cảm thấy khó chịu nên cũng đứng lên tạm rời khỏi bàn ăn.
“Chử đại gia, hiện tại không tìm được người thích hợp.” Cấp dưới khuyên can nói.
“Không có cũng phải có, các cậu có biết tối nay là cơ hội có một không hai không?! Nếu bỏ lỡ cơ hội này…” Chử đại gia dáng người có chút mập mạp, hắn đập tay xuống bàn, tức giận nói.
Chu Hạc đi ngang căn phòng này thì nhíu mày, tại sao không đóng cửa phòng lại, thật ồn ào.
Tuy nghĩ thế nhưng cậu chỉ đi lướt qua bước thẳng tới phòng vệ sinh, cũng không tò mò nhìn lại vào trong.
Chử đại gia lơ đãng nhìn thấy bóng lưng của Chu Hạc liền đứng phắt dậy kéo quản lý hô lên.
“Người kia, tôi muốn người kia!!”
Trong WC nam Omega.
Chu Hạc rửa tay xong bước ra, đang đi trên hành lang thì có một người giữ vai cậu, âm thanh trầm thấp gọi: “Chu Hạc.”
Chu Hạc xoay người lại nhìn thì kinh ngạc thốt lên: “Hứa Kỷ Trạch, thật trùng hợp.”
Hứa Kỷ Trạch là bác sĩ khám bệnh cho cậu, anh là một Alpha.
Dáng người thật cao, có thể so với Sở Tinh Châu, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất ôn hòa như nam thần vườn trường, rất giống hình tượng nam phụ dịu dàng trong các quyển tiểu thuyết ngôn tình.
Người bạn mà cậu nói giúp cậu thu thập chứng cứ ngoại tình là Hứa Kỷ Trạch giúp cậu.
“Gặp lại cậu thật tốt.” Hứa Kỷ Trạch ôn hòa nói, ngữ khí có điểm phiêu.
“Điện thoại của tôi mất rồi nên không thể gọi cho anh.” Chu Hạc giải thích.
“Cậu trở về cũng…!không đến, gặp tôi.” Hứa Kỷ Trạch nhìn cậu đăm đăm nói.
Nghe giọng điệu của anh không thích hợp, Chu Hạc lại gần nhìn kỹ thì Hứa Kỷ Trạch vẫn đứng đó, cả người có rất nhỏ lắc lư, trên người còn mùi rượu, ánh mắt có chút mông lung, anh đây là…!say rồi?
Chu Hạc lo lắng hỏi: “Hứa Kỷ Trạch, anh khỏe không?”
Hứa Kỷ Trạch nhíu mày, nghe không rõ hỏi: “Cậu…!nói cái gì?”
“Sao cậu không đến, gặp tôi?” Hứa Kỷ Trạch đầu óc không quá rõ ràng, lại lặp lại câu nói.
Chu Hạc có thể xác định anh say thật rồi, ngày thường Hứa Kỷ Trạch là bộ dáng bác sĩ tinh anh, yêu cầu cao đến bi3n thái, không chịu được một chút tì vết, sẽ không phải trạng thái lơ mơ như vầy.
“Kỷ Trạch.” Chu Hạc thử gọi.
“Hạc Hạc.” Hứa Kỷ Trạch lẩm bẩm đáp.
Chu Hạc trên đầu trượt xuống ba đường hắc tuyến, “Hạc Hạc” là cái quỷ gì, phương thức mới để cậu ghê tởm sao?
“Anh ở phòng nào? Tôi đưa anh về.” Chu Hạc vẫn rất có kiên nhẫn với người bạn này, tốc độ thật chậm mà hỏi.
Hứa Kỷ Trạch bỗng đi lên ôm chầm lấy cậu, lại hỏi: “Sao cậu không, đến, gặp tôi?”
Chu Hạc bả vai run lên, không phải sợ bị Alpha ôm, mà là sợ anh ấy nôn lên người cậu!!
Lần này Chu Hạc đã bắt được trọng điểm, trả lời nói: “Hiện tại tôi đã gặp anh rồi con gì.”
Chu Hạc vỗ vai anh, hi vọng anh đừng nôn, trước buông cậu ra!
Hứa Kỷ Trạch ỷ say làm loạn, đè Chu Hạc lên tường, ngăn cậu đứng giữa anh và bức tường, cổ tay phải của cậu bị bàn tay to rộng của anh nắm lấy kề sát vào tường không thể động đậy.
Hứa Kỷ Trạch cả khuôn mặt đều vùi vào cổ cậu, cố chấp nói: “Cậu không ngoan, phải chịu phạt.”
Chu Hạc rùng mình, dù gì cậu cũng là Omega, trên cổ không thể loạn cọ như vậy, dù anh cọ là phía trước hầu kết chứ không phải phía sau nhưng vẫn rất ngứa.
Chu Hạc đẩy Hứa Kỷ Trạch ra, âm thanh mang theo không vui nói: “Anh mau buông, nếu không tôi…”
Chu Hạc trừng mắt, cậu ngửi được hương thơm rượu vang đỏ quen thuộc của…!không đúng, không phải của Sở Tinh Châu mà là của Hứa Kỷ Trạch!!
Khác với hương thơm nồng hậu như rượu ủ lâu năm của Sở Tinh Châu, tin tức tố của Hứa Kỷ Trạch không nùng liệt táo bạo mà là cô đọng trầm tĩnh, hương thơm dịu nhẹ lại không dễ tiêu tan.
Tuy cùng là một hương nhưng nó vẫn có rất nhỏ sự khác nhau.
Không không không…!quan trọng là hiện tại tin tức tố của anh đang quấn lấy cậu, muốn giao lưu với cậu!!
“Bình, bình tĩnh Hứa Kỷ Trạch!”
Tình trạng hiện tại của anh còn không xong hơn cậu nghĩ, nói là say rượu còn không bằng nói anh bị trúng xuân dược.
Bàn tay của anh nắm lấy tay cậu cũng nóng kinh người!
Chu Hạc dùng một tay còn lại đẩy anh ra, Hứa Kỷ Trạch thế mà nghĩ cậu muốn cởi cà vạt giúp anh, vì thế chủ động kéo tay cậu đặt lên cà vạt của anh.
Chu Hạc muốn dùng tuyệt chiêu xử lý sắc lang, còn chưa kịp cong gối lên thì đã bị anh ngăn chặn, Hứa Kỷ Trạch nhân cơ hội dùng đầu gối chen vào giữa hai cậu.
Trong quá trình giằng co, áo sơ mi của Chu Hạc bị vén lên một góc, lộ ra vòng eo thon gầy dẻo dai, cổ áo cũng xộc xệch, trắng nõn xinh đẹp cổ bị hỗn độn quần áo bao lấy, Chu Hạc khẽ cắn môi thật dài lông mi hơi run rẩy, vẻ đẹp yếu ớt mỹ lệ khiến người muốn nâng niu lại muốn chính tay vấy bẩn.
Đôi mắt Hứa Kỷ Trạch âm u nhìn xuống Omega tuyệt mỹ trong lòng, tay trái vươn ra muốn nắm lấy cằm của cậu.
Tư thế của hai người ái muội vô cùng, như các cặp đôi đang v3 vãn nhau.
“Mau buông tay!”
“Hai người đang làm gì?” Bỗng một âm thanh cảnh cáo vang lên, cắt đứt bầu không khí này.
Tác giả muốn nói
Từ hôm nay đến trước ngày chủ nhật, nếu độ hot trên 10k thì vào chủ nhật sẽ bão chương nha, bão trên 3 chương.
Đây chỉ là một thông báo nhỏ, tác muốn đề ra một mục tiêu nho nhỏ trong tuần để bản thân có thêm động lực.
Nếu hoàn thành mục tiêu thì rất vui, vui nên tuần sau sẽ bão tiếp~
Cảm ơn cả nhà đã đọc hết, ♡ cho cả nhà..