Chu Hạc không chạy vào thang máy, nhanh chân phóng đến cửa thoát hiểm.
Không tính phòng vệ sĩ thì tầng lầu này chỉ có duy nhất một phòng của Phó Đoạn, nhìn logo in trên tường cậu liền biết nơi đây không phải khách sạn gì mà là một quán bar tên Kim Thiền! Lại còn là sản nghiệp của Phó Đoạn!
Chết tiệt.
Cậu hiện tại như con thú nhỏ ở trong địa bàn của kẻ săn mồi không cẩn thận liền bị bắt!
Sau khi tiếng chuông báo động vang lên thì có vô số tiếng bước chân chạy vội.
Chu Hạc nép vào sau cánh cửa của cầu thang thoát hiểm, góc độ nhỏ hẹp vô cùng, cậu như cùng bóng tối hòa làm một.
“Rầm.” Tiếng cánh cửa đập vào tường.
Có người mở cửa thoát hiểm nhìn xuống cầu thang, không thấy có bóng người liền đóng lại cửa.
Chu Hạc trừng mắt nhìn cánh cửa chỉ cách mũi cậu một milimet.
Nếu cậu mập một tí thôi, thì khe hở tam giác chưa chắc giúp được cậu.
Sau khi đóng cửa Chu Hạc liền chạy xuống.
“Mau phái thêm người!”
Có người thông qua bộ đàm hô to: “Phong tỏa tất cả lối ra của Kim Thiền, nghiêm tra từ lầu 4 đến lầu 2, điều tra tất cả camera!”
“Đã biết!” Đầu kia trả lời.
Thật nhiều vệ sĩ nhưng vì không muốn kinh động khách nhân nên tốc độ truy tra cũng chậm lại.
Có thể bước vào Kim Thiền đều không phải người thường, không thể đồng thời đắc tội nhiều người như vậy.
Kim Thiền là nơi ăn chơi xa xỉ, nơi người giàu có hưởng lạc.
Lầu một là quán bar và vũ trường, lầu hai là phòng riêng dành cho khách vip, lầu ba là nơi phong nguyệt, lầu bốn là phòng dành cho các cuộc giao dịch của kẻ có tiền, đương nhiên Phó Đoạn không ngu mà làm các giao dịch trái pháp luật, lầu bốn chỉ là nơi bảo mật tuyệt đối mà thôi.
Chu Hạc muốn chạy xuống lầu hai nhưng vừa đi đến lầu ba thì phía trên truyền tới tiếng bước chân, có người đang đi xuống!
Chu Hạc cắn răng chạy vào lầu ba, vừa đẩy cửa bước vào thì trong không khí tràn ngập mùi ái muội, ánh đèn màu tím phủ kín không gian.
Không ai thích làm việc ấy trước mặt người khác, tầng này ngoài ánh đèn ái muội ra thì vẫn có phân chia thành từng căn phòng.
Chu Hạc chỉ muốn tìm chỗ trốn tạm, lầu ba không hề thích hợp một Omega đơn độc.
Nơi đây là nơi Phó Đoạn thường tìm tình nhân cho hắn, Chu Hạc có đến vài lần để chi trả cho họ khi hắn chơi chán nhưng cậu chưa bao giờ lên đến lầu ba, cùng lắm là đi lầu 2 thôi.
Cậu cũng biết một chút quy định, ánh đèn nhỏ như lỗ kim dưới chốt cửa có màu trắng là phòng trống, màu xanh là phòng có người.
Phòng trống luôn bị khóa lại cho đến khi có người vào, dù Chu Hạc có dùng hết sức bình sinh để đá cửa cũng chưa chắc mở được.
Chu Hạc nghe tiếng cửa lầu ba mở ra, cậu chạy nhanh xuống cuối hành lang, cậu muốn tìm nơi để trốn.
Tốc độ nhanh nhất của Chu Hạc cũng không nhanh bằng Alpha, một bàn tay to nắm lấy tay cậu kéo Chu Hạc ngã về phía sau.
Đối phương thuận thế ôm cậu vào lòng, dùng chân đá vào cánh cửa phòng không người gần nhất, kéo Chu Hạc lên trên giường.
Động tác lưu loát, cả quá trình chưa mất hai giây đã làm xong.
Hương rượu vang đỏ quen thuộc ập vào mặt, Chu Hạc nằm trong lòng anh, một tay chống lên ngực anh muốn ngồi thẳng dậy, lại bị anh kéo vào lòng, eo thon cũng bị ôm lấy.
“Cốc cốc cốc.” Cửa không khóa nhưng vẫn có người gõ cửa, bên ngoài đứng 5 bóng người cao lớn.
“Chuyện gì?! không thấy đang bận việc sao?” Một giọng nữ vang lên, tuy không trong trẻo nhưng lại khàn khàn gợi cảm như vừa uống rượu.
Hứa Kỷ Trạch lấy thân che lấp Chu Hạc, ánh mắt cảnh cáo nhìn đám người ngoài cửa.
“Xin lỗi đã quấy rầy.” Đám người cúi đầu rồi lui ra, còn không quên đóng cửa lại giúp.
Phòng ở lâu ba trang trí đơn giản, giường là lớn nhất, không chỗ để trốn, vừa nhìn vào liền biết bên trong có ai với ai.
Tuy không thấy mặt người còn lại nhưng nghe giọng liền biết là nữ, không phải đối tượng mà họ muốn tìm.
Chu Hạc thở phào một hơi, mỉm cười nhìn Hứa Kỷ Trạch, nói: “Cảm ơn anh.”
Hứa Kỷ Trạch ngồi dậy, thân sĩ giữ khoảng cách, anh hoàn toàn không còn bộ dạng say mèm kia.
Chu Hạc đoán anh hẳn là ở lầu 4 nhưng vô tình thấy cậu chạy xuống nên ra tay giúp đỡ.
Hứa Kỷ Trạch cũng mỉm cười, âm thanh dễ nghe nói: “Chỉ thế thôi sao?”
“A?” Chu Hạc mờ mịt nhìn anh.
Hứa Kỷ Trạch đứng dậy chỉnh lại vạt áo, vuốt phẳng nếp nhăn ung dung hỏi: “Cậu nghĩ rằng tôi chỉ vì một câu cảm ơn liền cùng Phó Đoạn đối nghịch?”
Chu Hạc hiểu ý phì cười, nói: “Đương nhiên không phải, đổi lại tôi sẽ làm trợ lý cho anh một tháng thế nào?”
Hứa Kỷ Trạch hừ một tiếng.
“Hai tháng.” Chu Hạc đưa hai ngón tay nói.
Thấy anh không dao động, cậu lại đưa thêm một ngón, đáng thương hề hề bổ sung: “Ba tháng, chỉ có thể làm ba tháng mà thôi, tôi không thích không khí ở bệnh viện.”
Hứa Kỷ Trạch coi như tạm chấp nhận cách nói này của cậu, Chu Hạc vui vẻ lại nói cảm ơn.
Đừng nhìn anh biểu hiện cao lãnh nhưng cậu biết anh là một người rất dịu dàng.
Đây gọi là bản chất sâu bên trong!
Chu Hạc biết Hứa Kỷ Trạch sẽ không làm việc không công, cái nào ra cái đấy, dù là bạn bè cũng phải sòng phẳng, đến cả em gái của anh cũng trốn không thoát kia mà.
Hứa Kỷ Trạch là người duy nhất không sợ Phó Đoạn và đồng ý giúp đỡ cậu.
Trước kia cậu nhờ anh thu thập chứng cứ cũng phải làm trợ lý cho anh tận một tháng.
Vì Chu Hạc sợ bị Phó Đoạn nghi ngờ nên mới nhờ anh, mà cách làm này của anh khiến cậu rất thoải mái.
Dù sao cậu là người không thích nợ nần.
Hứa Kỷ Trạch quả là người bạn tri kỷ!.