[Aaaa…!Tao liều mạng với mày!]
Chu Hạc ôm Tiểu Quất dùng móng vuốt của nó làm ra hành động cào màn hình, hỏi lại người xem: “Mọi người còn muốn nghe giọng nữ nữa không? Nếu muốn thì cứ bình luận!”
Nháy mắt khu bình luận một mảnh yêu tĩnh, sóng yên gió lặng.
Chu Hạc uống hết ly nước lạnh rồi nói tiếp: “Vậy là không ai thắc mắc hot search top 1, vậy chúng ta đến với top 2, vấn đề tôi đi cửa sau.”
“Trước tiên tôi muốn nói, tôi đi cửa sau như thế nào? Bằng chứng đâu?”
Đường Mạch tự hỏi rồi tự trả lời: “Như mọi người đã biết, tôi có thể giả giọng nữ giống hệt 100% vậy tôi đã hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cuộc phỏng vấn.
Nhưng tôi lại dùng giọng trung tính để lồng tiếng cho Mộc Quả khi giả gái.”
“Nếu studio không chấp nhận giọng ấy thì các tập trước của kịch còn được đăng lên hay sao? Và đây là tin nhắn của tôi và quản lý tạm thời sau khi tôi trúng tuyển.” Chu Hạc đưa ảnh chụp màn hình cho họ xem, rồi lại đăng nó lên trang cá nhân để họ kiểm tra.
Đúng là đoạn quản lý nói “làm vậy để loại bỏ mấy người thừa nước đục”.
Hoàn toàn chứng minh cậu chỉ làm theo yêu cầu của studio mà thôi.
“Còn vì sao studio không thanh minh giúp tôi thì tôi không biết.” Chu Hạc dừng một chút để đọc bình luận của fan.
“Bạn hỏi tôi vậy có tiếp tục lồng tiếng Mộc Quả không?”
Chu Hạc thành thật trả lời: “Tôi không biết.”
Vừa nói đến đây thì fan tiểu thuyết gào thét khóc lóc, đối với kịch truyền thanh thì nếu đổi nhân vật thì phải làm lại từ đầu, chưa nói đến họ rất thích giọng nói của Chu Hạc.
Chỉ là dù sao họ cũng không thắng nổi thủy quân, nhắn một câu liền bị chửi từ đầu chửi xuống.
Hiện tại vì việc này mà Chu Hạc không lồng tiếng cho Mộc Quả, rất có khả năng bộ kịch này sẽ mãi chẳng được chuyển thể.
Fan khóc hết nước mắt, nếu có cơ hội thì họ sẽ đứng ra bảo vệ Chu Hạc, không phải nhút nhát như vậy, cả câu cỗ vũ cũng không dám nhắn.
Chu Hạc không biết họ đang hối hận vì không thể nghe kịch hay cảm thấy có lỗi với cậu, Chu Hạc lấy ra hợp đồng với studio đưa đến trước màn ảnh.
“Nếu căn cứ vào nội dung hợp đồng, thì studio là bên trước tiên vi phạm hợp đồng.
Họ không đứng ra phân trần sự thật, lại có thái độ nửa úp nửa mở nên dù có ra tòa án để hủy hợp đồng thì tôi vẫn là bên có lợi thế.”
Nghe hủy hợp đồng thì fan tiểu thuyết giật thót tim, còn có nhiều bình luận không thèm để ý xúi giục Chu Hạc mau hủy đi, có gan thì hủy.
Fan thấy thế tức giận bốc khói, không hề sợ hãi mà nhảy vào bình luận giằng co với họ.
Chu Hạc chỉ nói “nếu” thôi, cậu không có ý định hủy hợp đồng.
Một phần là vì cậu thích nhân vật này, một phần là vì studio từ đầu đến cuối luôn tỏ ra trung lập, thái độ mơ hồ.
Quan trọng nhất nếu cậu chủ động hủy hợp đồng thì con đường sự nghiệp của cậu coi như bị hủy.
Tuy có vẻ vô cùng nghẹn khuất nhưng ai bước vào xã hội vẫn phải trải qua, mặt ngoài tươi cười cùng nhau hợp tác để đồng thời có lợi nhưng nội tâm đã chửi tục 800 lần.
Chu Hạc chỉ cần ghi âm xong bộ kịch này, sau đó tránh xa studio này là được.
Một điều nhịn chín điều lành.
Studio dưới áp lực của fan và quần chúng thì lập tức cũng tỏ vẻ là họ sai, bộ truyền thông làm không tốt nên quyết định bồi thường và hy vọng Chu Hạc tiếp tục lồng tiếng nhân vật này.
Cũng nhắn vào phát sóng trực tiếp chỉ sợ Chu Hạc không thấy.
Sau khi Chu Hạc đọc được thì tỏ vẻ đồng ý, vụ việc liên quan đến studio tạm thời cũng được bỏ qua một bên.
Trong khi mọi người nghĩ chuyện sẽ êm đẹp kết thúc thì phát hiện Chu Hạc chưa tắt phát sóng trực tiếp.
Còn chuyện gì à? Mọi người đề phòng nhìn vào màn ảnh.
Đây là tiếng lòng của họ khi xem phát sóng mà bị chửi té tát.
Có! Đương nhiên có! Để họ thấy cậu hiền rồi bắt nạt à? Không có chuyện đó đâu!
Chu Hạc mỉm cười hiền từ nhìn vào màn ảnh, dùng âm thanh êm tai nói: “Hẹn gặp các vị ở tòa án.”
“Những người nhục mạ tôi quá ba lần, đã cảnh cáo nhưng vẫn tiếp tục mắng, xin hãy luôn giữ thái độ tốt đẹp đó đối mặt với quan tòa đi!”
“Đừng nghĩ rằng bạo lực mạng thì không cần chịu trách nhiệm! Trốn sau máy tính thì mọi người không biết vẻ mặt xấu xa đồi bại của bản thân! Chuẩn bị ví tiền để bồi thường thiệt hại tinh thần cho tôi đi là vừa!” Chu Hạc nói xong liền ngắt kết nối, cũng không màn phản ứng của họ ra sau.
“Tiểu Quất, cho tao hút một cái.” Chu Hạc ôm mèo trắng cuồng hút.
May mà Tiểu Quất ít rụng lông, nếu không Chu Hạc đã mặt đầy lông mèo rồi.
“Ting ting ting…” Có người nhắn tin đến.
Chu Hạc mở máy liền thấy hình ảnh mấy anh đẹp trai đang khoe cơ bắp, như các huấn luyện viên thể hình ập vào mặt.
Khỏi nói cũng biết là ai nhắn tin cho cậu.
Sau cả chục bức hình thì Chu Hạc mới thấy tin nhắn của Cao Hiểu: “Aaaa…!Chu Hạc, cậu giỏi quá, mắng như thế mới sảng, vả mặt bốp bốp bốp, nghe vang cực kỳ!”
“Tôi không có gì tỏ lòng vui sướng nên gửi cậu mấy bức ảnh trân quý này vậy.”
Chu Hạc khóe mắt giật giật, “trân quý” thật không dám gật bừa.
Sau tin nhắn của Cao Hiểu thì Chu Hạc gọi điện cho Sở Tinh Châu, muốn nói lời cảm ơn với anh.
“Không cần cảm ơn.” Sở Tinh Châu đôi mắt chứa ý cười nói.
Chu Hạc bị anh nhìn thì càng ngượng ngùng, chắc Sở Tinh Châu sẽ không thấy hình ảnh cậu hùng hổ khi phát sóng trực tiếp đâu nhỉ? Đang lúc Chu Hạc tự an ủi bản thân thì lại nghe anh nói.
“Giọng nữ rất hay.”
Chu Hạc: “…”
“Meo.” Tiểu Quất thấy trong điện thoại có hình Sở Tinh Châu thì muốn nhào lên li3m, may mà Chu Hạc kịp thời kéo lại, cứu vớt cái điện thoại đáng thương.1
“Anh đúng là có duyên với động vật.” Chu Hạc cười nói.
Sau khi nói chuyện với Sở Tinh Châu thì Hứa Kỷ Trạch cũng gọi điện đến, câu đầu tiên nói lại là: “Giọng nữ rất hay.”
Chu Hạc: “…” Hai người thôi đi!
“Meo.”.