Lão nhân áo trắng mỉm cười, vươn tay đưa ra một quyển bí kíp cổ. Lão nhìn Lôi Cương đang kinh ngạc mà nói:
– Đây là Cửu Thần kiếm tâm quyết tới tầng thứ hai. Nếu người đủ tài năng trong vòng năm năm đạt tới được tầng thứ hai thì lão phu sẽ thu ngươi làm đệ tử. Thế nào?
Sắc mặt của Lôi Cương dần hết kinh ngạc, nhìn quyển bí tịch trong lòng bàn tay của lão nhân mà thở dài nói:
– Tiền bối! Có lẽ ta chỉ có thể ở lại Kiếm Đỉnh môn trong vòng có một năm.
Lão nhân áo trắng lắc đầu, cười nói:
– Nếu ngươi muốn ở lại Kiếm Đỉnh môn sống hết đời cũng được. Chỉ cần ngươi đồng ý với lão phu thì chuyện này không thành vấn đề.
Toàn thân Lôi Cương run rẩy, ánh mát có chút kích động như không tin vào tai mình, nói:
– Thật vậy chăng?
– Lão phu không nuốt lời.
Lão nhân áo trắng mỉm cười.
Đôi mắt sáng của Lôi Cương nhìn về phía lão nhân rồi đột nhiên hắn có cảm giác lão nhân thật sự là một con người sâu sắc khó lường. Một lúc lâu sau, Lôi Cương hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút, nói:
– Nhưng nếu trong vòng năm năm, ta không thể đạt được?
Lão nhân áo trắng không hề tức giận. Ngược lại ánh mắt lại càng thêm tán thưởng, từ từ nói:
– Nếu như không được thì chúng ta không có duyên phận sư đồ. Còn lại, ngươi muốn ở lại Kiếm Đỉnh môn hay muốn xuống núi thì đó là việc của ngươi.
Gương mặt của Lôi Cương giật giật, cảm kích nhìn lão nhân rồi lại nhìn quyển bí kíp trong tay lão nhân mà nói: Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
– Đa tạ tiền bối. Lôi Cương nhất định sẽ tu luyện thật tốt, gắng trong vòng năm năm đạt tới tầng thứ hai.
– Tu luyện cho tốt. Lão phu sẽ chờ tới ngày đó.
Ngay lập tức, lão nhân xoay người rời đi. Bước chân của lão mặc dù hết sức thong thả nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất trước mặt Lôi Cương. Hắn ngẩn người, ánh mắt kinh ngạc lại càng tăng thêm. Cuối cùng thì lão nhân đó là ai? Trong lòng Lôi Cương cảm thấy khiếp sợ. Bây giờ hắn cũng không còn là đứa trẻ ngây thơ cách đây hai năm trước nữa.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lôi Cương không thể nghĩ ra được lão nhân đó là ai, tại sao lại để ý tới mình. Thậm chí hắn lại càng không thể đoán ra được thân phận của lão nhân. Từ giọng điệu của lão nhân, Lôi Cương có cảm giác lão không phải là một người bình thường ở Kiếm Đỉnh môn.
Tàng Kiếm các…
Sâu trong Tranh Chiến phong có một tòa kiến trúc hai lầu với phong cách cổ. Cánh cửa của nó đóng chặt, bên trên có một tấm biển màu đen khắc ba chữ vàng óng ánh rất to: Tàng Kiếm các.
Đây chính là nơi cất chứa các loại bí tịch của các đời tổ tiên trong Kiếm Đỉnh môn.
Đứng trước Tàng Kiếm các, gương mặt Cương Kiếm tử có chút run run nhìn Đao Đồ nhỏ giọng nói:
– Đồ nhi! Khi con vào bên trong Kiếm Các, ở đó có một vị tiền bối của Kiếm Đỉnh môn chúng ta. Người nói cái gì thì ngươi cứ theo lời mà làm, nhớ không được làm bậy. Nếu không vi sư cũng không thể cứu được ngươi.
– Tứ đại đệ tử Cương Kiếm Tử của Kiếm Đỉnh môn thỉnh cầu lão tổ tông mở Tàng Kiếm Các cho đồ nhi của con là ngũ đại đệ tử của Kiếm Đỉnh môn, Đao Đồ vào trong Tàng Kiếm các chọn Cương Kỹ.
Cương Kiếm Tử cung kính, xoay người về phía cánh cửa lớn của Tàng Kiếm Các, khuôn măt y hết sức nghiêm túc. Mà Đao Đồ cũng hơi xoay người.
“Kẹt…” Một tiếng động chói tai vang lên, cánh cửa lớn của Tàng Kiếm các từ từ mở ra. Ngay lập tức, Cương Kiếm Tử vội vàng quay sang Đao Đồ.
Lúc này, Đao Đồ mới từ từ đi vào trong. Nét mặt của gã hết sức thản nhiên, không hề có chút lo lắng hay sợ hãi.
Sau khi Đao Đồ bước vào trong, cánh cửa lớn từ từ đóng lại. Cương Kiếm Tử ngồi xếp bằng, khuôn mặt hơi có chút lo âu.
Sau khi bước qua cánh cửa, trước mặt Đao Đồ hiện lên một cái hành lang thông suốt. Ở phái trước có sáu căn phòng đóng chặt. Trên mỗi gian phong đều có một chữ. Từ trái qua phải, Đao Đồ thấy có ghi theo thứ tự là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Vô.
Đột nhiên, Đao Đồ nhìn về phía bên phải. Phía bên phải của cửa Vô có một lão nhân với mái tóc trắng xóa đang ngồi. Mà trước mặt lão nhân có năm cây cột hình tròn với năm màu sắc khác nhau, không biết chúng được làm bằng thứ gì. Nhìn lão giống như một pho tượng. Nếu như không nhìn thấy bằng mắt, có lẽ Đao Đồ không nhận ra được sự có mặt của lão nhân. Bởi vì từ phía lão nhân không hề có tiếng hít thở. Sau khi chần chừ một lúc, Đao Đồ mới nhớ đến những lời sư tôn đã nói lúc trước liền đi tới trước mặt lão nhân nhìn năm cây cột. Màu sắc của năm cây cột theo thứ tự là vàng kim, nâu, màu lam, màu đỏ và màu vàng nhạt.
– Đưa tay lần lượt đặt lên trên năm cây cột mà vận hành cương khí của ngươi.
Vị lão nhân đang ngồi như pho tượng chợt mở miệng nói. Có điều hai mắt lão vẫn nhắm chặt như cũ.
Đao Đồ cẩn thận nhìn lão nhân nhưng mái tóc dài che hết khuôn mặt khiến cho gã không thể nhìn rõ lão nhân ra sao. Trong lòng Đao Đồ có chút căng thẳng, đặt tay phải lên trên cây cột mà vàng kim mà vận hành chân khí. Nhưng cây cột không hề có chút động tĩnh. Ngay sau đó, Đao Đồ lại nhìn lão nhân rồi đặt tay lên cây cột màu nâu mà vận hành cương khí.
Trong nháy mắt, cây cột tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Lão nhân đang ngồi ở trên đó khẽ hé mắt nhìn Đao Đồ.
– Tiếp tục.
Âm thanh của lão nhân lại vang lên.
Đao Đồ ngơ ngác tiếp tục đặt tay phải lên trên cây cột màu lam. Cây cột màu lam cũng giống như cây cột màu vàng kim không hề có phản ứng. Sau đó Đao Đồ lại đặt tay lên cây cột màu đỏ mà vận hành cương khí nhưng cũng vẫn như thế. Gã có chút không cam lòng đặt tay phải lên trên cây cột màu vàng nhạt. Đột nhiên, cây cột màu vàng nhạt cũng giống như cây cột màu nâu, tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt chói mắt.
Lão nhân mở mắt, trong mắt có một sự ngạc nhiên và thán phục. Một lúc lâu sau lão mới nói một cách chậm rãi:
– Ngươi có thể đi vào hai phòng Mộc và Thổ. Nhưng mỗi một gian phòng ngươi chỉ có thể lựa chọn một quyển Cương kỹ.
Lão nhân nói xong, đôi mắt đục ngầu nhìn Đao Đồ rồi từ từ nhắm lại.
Sau khi Đao Đồ đi vào trong phòng Thổ, hai mắt lão nhân lại mở ra mà lẩm bẩm:
– Thiên tài song thuộc tính hiếm thấy. Lứa thanh niên của Kiếm Đỉnh môn cuối cùng cũng xuất hiện một thiên tài.
Sau khi Đao Đồ đi vào trong căn phòng Thổ, ánh mắt gã hơi dại ra. Cả căn phòng Thổ sáng ngời nhưng điều khiến cho Đao Đồ khiếp sợ đó là trong căn phòng lơ lửng vô số quả cầu sáng màu vàng nhạt. Mà trong mỗi một quả cầu lại có một quyển bí kíp cổ. Đao Đồ chưa bao giờ gặp chuyện quỷ dị như vậy. Sau khi sững sờ một lúc, gã mới di chển, bắt đầu xem xét những quyển bí kíp bên trong.
Cuối cùng, ánh mắt Đao Đồ dừng lại ở một quả cầu trong góc, bên trong có một quyển bí kíp tên là Hành Thổ hộ thể. Bên cạnh bí kíp có một chữ Nhị và một chữ Thiên óng ánh. Sau khi suy tư một lúc, Đao Đồ đưa tay chạm vào quả cầu. Trong nháy mắt, Đao Đồ cảm thấy có vô số những dòng chữ trôi theo tay phải vào trong đầu của mình.
Sau khoảng một khắc đồng hồ, Đao Đồ mở to mắt ra mà nhìn, ánh mắt có chút kinh ngạc. Sau đó gã nhắm mắt lại rồi lẩm bẩm:
– Thì ra là vậy.
Hóa ra ở đây không thể lấy Cương Kỹ ra ngoài được. Khi tay mình chạm vào nó, nội dung lập tức theo cánh tay mà tràn vào trong óc.
Đao Đồ cũng không xem xét Cương Kỹ Hành Thổ hộ thể trong đầu mà đi ra khỏi phòng.
Sau khi đưa mắt nhìn lão nhân ngồi đó, Đao Đồ lại đi vào trong phòng có chữ Mộc.
Căn phòng này cũng giống như căn phòng có chữ Thổ với vô số quả cầu sáng. Chỉ có điều màu sắc của chúng lại là màu nâu nhạt.
Đao Đồ đi qua đi lại, xem xét tên của những quyển bí kíp. Cuối cùng, Đao Đồ lựa chọn một quyển có tên là Hành Mộc Kiếm Cương. Sau lưng nó cũng có một chữ Nhị và một chữ Thiên. Tay phải hắn đưa vào quả cầu…
Sau một khắc đồng hồ, Đao Đồ ra khỏi căn phòng có chữ Mộc. Nhìn lão nhân, Đao Đồ nói:
– Tiền bối! Trảm Đồ đã chọn xong.
– Tu luyện cho thật tốt. Ngươi phải tu luyện của hai loại Cương Kỹ nên thời gian bỏ ra phải nhiều hơn người khác. Quý ở chỗ không phải ở nhiều mà cần tinh thông. Rất nhiều Cương Tu giả, cả đời chỉ nghiên cứu một quyển Cương Kỹ. Mà ngươi lại là hai loại cho nên ngươi cần phải bỏ nhiều thời gian tu luyện hơn nữa. Có như vậy mới có thể đạt tới một mức độ cao, thậm chí còn tự mình hoàn thiện làm cho Cương Kỹ trở thành Tiên Kỹ. Đối với sư tôn thì ngươi chỉ nói rằng chọn một quyển Cương Kỹ mà thôi. Đi ra ngoài đi.
Âm thanh của lão nhân vang vọng trong Tàng Kiếm Các.
Đao Đồ hơi sững sờ nhưng rồi lập tức cúi đầu sau đó mới từ từ đi ra. Nếu Cương Kiếm Tử nghe được câu này không biết có giận tới líu lưỡi hay không? Bản thân y lúc tới Tàng Kiếm các, lão nhân chỉ nói có một câu đó là :
– Đặt tay lên cây cột, vận hành cương khí… Sau đó đi vào phòng…
Sau khi Đao Đồ đi ra khỏi Tàng Kiếm các, Cương Kiếm Tử vội vàng mở hai mắt, ngồi dậy, kéo Đao Đồ hỏi:
– Đồ nhi! Ngươi chọn thứ Cương Kỹ gì?
Đao Đồ hơi chần chừ nhưng nghĩ tới lời nói của lão nhân liền vội nói:
– Mộc hành kiếm cương.
– Mộc hành kiếm cương? Đồ nhi! Là Cương Kỹ mấy phẩm?
Cương Kiếm Tử lại lên tiếng. Thấy ánh mắt chần chừ của Đao Đồ, Cương Kiếm Tử nôn nóng nói:
– Ở sau bí kíp có mấy chữ là gì?
– Nhị…thiên.
Đao Đồ nói một cách chậm rãi.
Cương Kiếm Tử sửng sốt rồi ánh mắt sáng ngời, lẩm bẩm nói:
– Ha ha! Đúng là đồ đệ của Cương Kiếm tử ta. Không ngờ có thể chọn được Cương Kỹ nhị phẩm cấp thiên. Đồ nhi tu luyện cho tốt. Cương Kỹ nhị phẩm cấp thiên là cương kỹ cao cấp. Tiền đồ của ngươi sau này không thể đo được.
Nói xong Cương Kiếm Tử có chút xấu hổ, cười. Bởi vì Cương Kỹ mà y chọn chỉ là Nhất phẩm cấp Địa. Mà không phải do Cương Kiếm Tử muốn thế. Đó là do, mỗi Cương Kỹ đều căn cứ theo thể chất của mỗi người mà quyết định. Cương Kiếm Tử cho dù muốn chọn Cương Kỹ nhị phẩm cũng không thành công.