Nơi khoảng trống rộng lớn trên tầng thứ ba của Kiếm Cương môn chiếm diện tích chừng một mẫu. Nơi đây được đệ tử của Kiếm Cương môn gọi là Thí Luyện đài. Mỗi ngày đều có những đệ tử tới đây luận bàn. Các đời tiền bối của Kiếm Cương môn đã đưa ra quy định rằng chưa tới cảnh giới Cương Thể thì chưa được rời núi. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc là không đạt tới cảnh giới Cương Thể thì vĩnh viễn ở lại Kiếm Cương môn. Vì vầy mà Kiếm Cương môn lập Thí Luyện đài để cho đệ tử Kiếm Cương môn luận bàn nhằm gia tăng kinh nghiệm chiến đấu. Có điều, các Thí Luyện đài đều nằm ở dưới tầng thứ tư. Dù sao thì tới cảnh giới Cương Thể thì trên Trung Xu giới cũng là cao thủ.
Lúc này ở Thí Luyện đài phải tới hơn một ngàn đệ tử, trong số đó cũng có rất nhiều đệ tử cảnh giới Cương Khí. Mặc dù đây là tầng thứ ba nhưng cũng không hạn chế một số đệ tử Cương Khí tới đây quan sát nhằm có ích cho việc tu luyện. Nơi đây có một cái kết giới phòng ngự rộng chừng trăm mét, bên trong cũng là nơi để bàn luận. Còn đám đệ tử đứng quan sát thì ở bên ngoài kết giới nhằm đảm bảo cho trận chiến bên trong không làm ảnh hưởng tới những người khác.
Trong đám người có một người rất cao với mái tóc dài màu đen, đeo một thanh kiếm dài tới sáu thước, rộng hai tấc. Ánh mắt hắn sáng ngời nghìn chằm chằm trận chiến trong Kết giới. Mà xung quanh người thanh niên, trong phạm vi chừng một thước cũng không hề có một ai. Dường như tất cả đều muốn tránh né hắn. Cảm nhận những tiếng cười nhạo và ánh mắt khinh thường xung quanh, Lôi Cương chỉ cười nhạt một tiếng. Tuy nhiên, trong lòng hắn lại cảm thấy rất khó hiểu vì sao mà Hư Kiếm của mình lại làm cho họ cười nhạo? Tuy nhiên Lôi Cương cũng không để ý tới điều đó, tập trung quan sát trận chiến trong Kết giới.
Trong kết giới, hai gã đệ tử mặc áo xám liên tục va chạm với nhau. Lôi Cương thầm đoán hai gã đệ tử này chắc đều là cường giả Cương Sư. Hắn có thể cảm nhận được cả hai gã cường giả Cương Sư này thiếu mất sự hung mãnh, thiếu đi cái vị máu tanh. Nghĩ tới việc hắn nhân cơ hội chém chết cường giả Cương Sư mà Lôi Cương cảm thấy lạnh người. Hắn thầm cảm kích Luyện Hư. Nếu không có Hư Kiếm thì có lẽ bản thân hắn bây giờ….
– Kiếm Tề sư huynh sắp rơi vào thế hạ phong. Xem ra Kiếm Tề sư huynh vẫn không phải là đối thủ của Kiếm Lăng sư huynh.
Hai gã đệ tử trước mặt Lôi Cương nhìn chăm chú trận chiến trong kết giới rồi thở dài một tiếng. Đám đệ tử xung quanh có nhiều người gật đầu, đồng ý với ý kiến đó.
– Ha ha! Kiếm Tề sư huynh vừa mới đạt tới cảnh giới Cương Sư chưa lâu mà có thể giằng co với Kiếm Lăng sư huynh có tu vi Cương Sư huyền cấp như vậy cũng là người có tư chất thượng đẳng.
Một gã đệ tử khác cũng đưa ra lời nhận xét của mình.
Lôi Cương quan sát một lúc cũng có một chút hiểu biết đối với hai gã đệ tử trong kết giới. Nếu như không nhầm thì người có chút chật vật, gương mặt có nét gì đó thô bạo chính là Kiềm Tề. Còn người có râu, hai mắt sáng như mắt ưng sắp tới trung niên chính là Kiếm Lăng.
– Kiếm Tề sư đệ. Ngươi vẫn chưa là đối thủ của ta. Tu luyện thêm một năm, chúng ta lại luận bàn tiếp.
Sau khi Kiếm Lăng ngăn cản một chiêu của Kiếm Tề liền lên tiếng.
Kiếm Tề cũng biết rõ không phải là đối thủ của Kiếm Lăng nhưng cũng không chịu thua. Gã nhìn Kiếm Lăng chằm chằm rồi trầm giọng nói:
– Kiếm Lăng sư huynh! Một chiêu cuối cùng. Nếu huynh có thể tiếp được thì Kiếm Tề xin tâm phục khẩu phục.
Kiếm Lăng gật đầu, gương mặt mặc dù vẫn thản nhiên như trước nhưng ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng, từ từ thu chân lại. Thanh linh kiếm trong tay y lóe lên ánh sáng, bất cứ lúc nào cũng có thể ngăn cản một chiêu cuối cùng của Kiếm Tề.
– A! Kiếm Tề sư huynh nhất định sẽ sử dụng Cương Kỹ hoàng cấp nhị phẩm Hỏa Vân kiếm.
Bên ngoài kết giới, một gã đệ tử kích động mà nói. Cương kỹ nhị phẩm… Có được Cương Kỹ nhị phẩm làm sao không phải là người có tử chất thượng đẳng?
– Hỏa Vân kiếm! Thức thứ bảy.
Mi mắt Kiếm Tề hơi khép lại rồi trầm giọng nói. Đột nhiên, linh kiếm trong tay gã, bốc lên một ngọn lửa. Thân hình giống như quỷ mị, cùng với linh kiếm đang cháy xé rách không khí phát ra tiếng nổ mà chém về phía Kiếm Lăng.
Trong lòng Lôi Cương cảm thấy hơi kinh ngạc, không ngờ Cương Kỹ lại có thể như vậy. Suy nghĩ một chút, Lôi Cương liền đoán rằng ngọn lửa đang bốc cháy trên thân kiếm chắc chắn là do cương khí trong cơ thể Kiếm Tề tạo ra. Lôi Cương ngẫm nghĩ một chút thì nhớ Cương Kỹ được chia làm năm thuộc tính. Chẳng lẽ là…. Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì một tiếng động chợt vang lên liền nhìn về phía kết giới thì phát hiện Kiềm Tề như mất hết sức lực mà nằm trên mặt đất. Còn Kiếm Lăng vốn tự tin thì cũng nằm như vậy, linh kiếm của y văng ra ngoài tới cả mười thước.
Phần lớn đám đệ tử đều hít một hơi, trong mắt xuất hiện một sự kinh hãi. Đúng là Cương Kỹ nhị phẩm nên có được sự hùng mạnh như vậy. Lúc này kết giới lóe lên hào quan rồi biến mất. Đám đệ tử liền đi vào nâng Kiềm Tề dậy và ôm Kiếm Lăng bị trọng thương.
Trận này Kiếm Thần thắng khiến cho rất nhiều đệ tử xuất hiện sự kính sợ với gã. Kẻ mạnh là vua, ở đâu cũng là quy luật.
Sau khi, mấy gã đệ tử ôm Kiếm Lăng đang hôn mê rời đi, Kiếm Tề cũng không đi khỏi mà xếp bằng ngồi bên ngoài kết giới, tĩnh tọa hồi phục cương khí. Không lâu sau, một gã đệ tử áo xám bước vào trong phạm vi kết giới. Hắn nhíu mày lại nói:
– Các vị sư huynh đệ có muốn cùng ta đánh một trận?
Thanh âm của gã cứng rắn khiến cho có nhiều đệ tử
– A! Kiếm Thổ sư huynh có Cương Kỹ Huyền cấp nhị phẩm.
Rất nhiều đệ tử phát ra những tiếng ngạc nhiên đồng thời lên tiếng thán phục. Vốn trận chiến của Kiếm Lăng và Kiếm Tề khiến cho tâm huyết của họ sôi trào, rất nhiều đệ tử cảm thấy ngứa ngáy chân tay. Nhưng khi nghe tới cái tên Kiếm Thổ, nét mặt mọi người lại xuất hiện sự kính sợ. Chưa nói tới tu vi Cương Sư huyền cấp. Hơn nữa Cương Kỹ lại là nhị phẩm Huyền Cấp. Mà về sự phòng ngự và công kích chỉ sợ cho dù là Cương Sư Địa cấp cũng khó mà hạ được Kiếm Thổ.
Nhìn ánh mắt kính sợ của đám đệ tử xung quanh, Lôi Cương cảm thấy háo hức. Hắn tới đây là để chiến đấu, nâng cao bản thân. Nhìn sự kính sợ của đám đệ tử, Lôi Cương biết được Kiếm Thổ không phải là kẻ bình thường vì vậy mà trong lòng xuất hiện cảm giác muốn thử. Sau khi suy nghĩ một lúc, Lôi Cương liền gạt đám người, bước vào phạm vi kết giới. Ánh mắt hắn nhìn Kiếm Thổ chăm chú:
– Lôi Cương muốn cùng sư huynh đánh một trận.
Âm thanh của hắn vang lên, đồng thời trong không trung xuất hiện một sự dao động rồi kết giới hạ xuống, bao phủ phạm vi trăm mét.
– Ha ha! Tiểu tử thật sự không biết điều. Đeo một thanh kiếm to như vậy mà dám đi khiêu chiến Kiếm Thổ sư huynh.
Một gã đệ tử chợt cất tiếng cười nhạo. Xung quanh, rất nhiều đệ tử cũng như vậy. Vừa rồi, họ cũng có chú ý tới Lôi Cương, đắc biệt là thanh Hư Kiếm khổng lồ kia khiến cho rất nhiều đệ tử cười nhạt.
– A… Tại sao trước kia chưa từng thấy tên tiểu tử này? Chẳng lẽ y là đệ tử của một vị sư thúc nào đó?
Có không ít người kêu lên kinh ngạc. Sau đó, rất nhiều người cũng lắc đầu như chưa từng gặp.
– Chẳng lẽ là đệ tử của tầng thứ hai hay là tầng thứ nhất?
Một gã đệ tử lên tiếng khiến cho vô số người bật cười ha hả, nhìn Lôi Cương với ánh mắt khinh thường.
Kiếm Thổ nhìn thanh kiếm khổng lồ sau lưng Lôi Cương mà hơi nhướng mày rồi lên tiếng: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
– Không biết sư đệ là đệ tử cả vị sư thúc nào mà trước đây chưa từng gặp? Tu vi của đệ là gì?
Cảm nhận ánh mắt nghi hoặc của Kiếm Thổ, Lôi Cương nhếch miệng cười nói;
– Đệ tên Lôi Cương. Tu vi của đệ là Cương Khí thiên cấp.
Không chỉ có Kiếm Thổ sửng sốt mà ngay cả đám đệ tử bên ngoài kết giới cũng ngẩn người, một lúc sau lại bật cười ha hả.
– Cương khí Thiên cấp…. Ha ha! Một tên đệ tử tầng thứ hai mà cũng dám lấy cương khí Thiên cấp ra khiêu chiến Kiếm Thổ sư huynh.
– Ha ha… Cương khí Thiên cấp.
Kiếm Thổ cau mày, trong mắt xuất hiện sự tức giận nhìn Lôi Cương chằm chằm mà nói:
– Sư đệ! Mặc dù chỉ là luận bàn, điểm tới là dừng nhưng ngươi đúng là hơi cuồng vọng.
Cương Khí Thiên cấp mà dám khiêu chiến với Cương sư Huyền cấp thì ngoại trừ hai chữ cuồng vọng ra, Kiếm Thổ không biết dùng từ nào để đánh giá với Lôi Cương.
Nét mặt Lôi Cương hơi nghiêm lại, nghiêm túc gật đầu nói:
– Kiếm Thổ sư huynh! Mặc dù Lôi Cương ta chỉ là Cương khí Thiên cấp nhưng cũng không phải là người không biết điều.
Không biết có phải do sự nghiêm túc của Lôi Cương hay không hay là do sự ngông cuồng của Lôi Cương tác động mà Kiếm Thổ trừng mắt nhìn hắn không nói được tiếng nào.
– Kiếm Thổ sư huynh! Chuẩn bị, Lôi Cương chuẩn bị công kích.
Chân phải của Lôi Cương hơi bước lên, rút Hư Kiếm cầm trên tay. Thanh Hư Kiếm đen thui lúc này tản ra ánh sáng màu xanh.
Kiếm Thổ gật đầu, ánh mắt giận dữ nhìn Lôi Cương chằm chằm, trong lòng quyết định dạy cho tên sư đệ không biết điều này một trận.
Được sự đồng ý của Kiếm Thổ, Lôi Cương mở to mắt rồi nhanh chóng di chuyển. Thanh Hư Kiếm trong tay giơ lên đỉnh đầu, cơ thể nhanh chóng chuyển động. Một kiếm của hắn giống như một trận hồng thủy bùng nổ.
– Tốc độ nhanh thật.
Kiếm Thổ nhíu mày. Tốc độ của Lôi Cương đã vượt qua sự tưởng tượng của gã. Trong nháy mắt đã tới trước mặt. Đột nhiên, nét mặt của Kiếm Thổ từ từ ngưng trọng khi nghe thấy nhát kiếm mang theo một thứ âm thanh khiến cho lòng gã phải run lên. Thanh linh kiếm trong tay giống như một con linh xà mổ về phía Lôi Cương.
Đám đệ tử đứng ngoài kết giới sửng sốt, sự khinh thường trên nét mặt từ từ biến mất. Chỉ một chiêu mà khiến cho Kiếm Thổ sư huynh phải ra tay thì…gã sư đệ này chẳng lẽ lại giả trư ăn cọp?
Vốn gã nghĩ sau khi mình đâm ra một kiếm, tên sư đệ kia sẽ phải thu kiếm lại. Nhưng gã không ngờ được rằng hắn lại như không để ý tới một kiếm của mình, thanh kiếm to vẫn chẳng hề do dự mà bổ về phía gã. Kiếm Thổ cảm thấy giận dữ, sau khi thanh linh kiếm trong tay đâm ra một nhát thì y cũng di chuyển, tránh một kiếm của Lôi Cương.
Kiếm của Lôi Cương mặc dù bổ vào khoảng không nhưng một kiếm đó lực lượng không hề biến mất.
“Oành!” Trong kết giới vang lên một tiếng nổ. Mặc đất cứng rắn xuất hiện một cái hố to hơn một thước. Cảm nhận tiếng đá vụn bay sượt qua tai mà nét mặt của Kiếm Thổ từ từ ngưng trọng. Gã nhanh chóng nhảy lên cao một thước, vừa quan sát Lôi Cương cẩn thận. Có lẽ do dù gã dùng hết sức thì cũng chỉ tạo ra được kết quả như đối phương mà thôi.
Bên ngoài kết giới hoàn toàn im lặng. Cả đám ngơ ngác nhìn vóc người cao lớn của Lôi Cương. Trong tích tắc đó, tất cả những sự khinh thường của đám đệ tử đối với Lôi Cương đều biến mất. Thậm chí bọn họ còn cảm thấy thanh Hư Kiếm tỏa ra kiếm phong lạnh lẽo.
Lôi Cương thấy Khai Thiên thức thứ nhất của mình bị Kiếm Thổ né được cũng không hề cảm thấy kinh ngạc. Hắn nhanh chóng xoay tay tiếp tục hướng thanh Hư Kiếm nặng năm trăm cân về phía Kiếm Thổ.
– Khai Thiên! Thức thứ ba.
Lôi Cương quát khẽ một tiếng rồi giống như quỷ mị xuất hiện bên cạnh Kiếm Thổ. Hắn không để cho Kiếm Thổ kịp phản ứng, nhanh chóng quét một kiếm vào eo của gã.
Trong lòng Kiếm Thổ cảm thấy hết sức khiếp sợ tuy nhiên nét mặt vẫn bình thản. Thanh linh kiếm trong tay đột nhiên vang lên một thứ âm thanh rồi hóa thành mười cái bóng, bao phủ Kiếm Thổ vào bên trong.
“Oành…” Một làn gió thổi ra xung quanh khiến cho kết giới cũng xuất hiện một gợn sóng. Một kích của Lôi Cương chém thẳng lên vòng phòng ngự của Kiếm Thổ khiến cho gã bị đẩy lùi lại vài bước, gương mặt cũng hơi tái đi một chút. Đồng thời vòng phòng ngự quanh người gã cũng mờ đi. Đột nhiên, ánh mắt của Kiếm Thổ trở nên ngưng trọng.
– Thổ kiếm! Thức thứ bảy.
Kiếm Thổ chợt quát lên một tiếng. Hai mười cái bóng linh kiếm trong nháy mắt rung chuyển, hóa thành mấy chục cái bóng mà lao về phía Lôi Cương.
“Rầm…rầm…rầm….” Những tiếng động vang lên liên tục giống như tiếng pháo nổ. Lôi Cương nắm chặt Hư Kiếm, che đỡ cho thân thể, hai chân liên tục lui lại. Làn da mặt màu đồng chợt tái đi.
“Xoẹt…” Lôi Cương chợt cảm thấy vai phải hơi lạnh rồi một cơn đau đớn lan ra toàn thân. Hắn cắn chặt răng, ánh mắt trở nên lạnh lèo.
– Khai Thiên…thức thứ năm.
Lôi Cương thầm gầm lên trong lòng. Thanh Hư Kiếm trong tay rung động như muốn thoát khỏi tay của hắn.
“Vù…” Thanh kiếm trong tay Lôi Cương chợt tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt cùng với màu xanh mà thoát khỏi tay hắn lao thẳng về phía Kiếm Thổ. Sau khi Hư Kiếm thoát khỏi tay, Lôi Cương hơi run rẩy, ngồi xuống đất mà thở dốc. Gương mặt hắn trở nên hết sức tái nhợt. Từ nửa năm trước, sau khi lĩnh ngộ được thức thứ tư, Lôi Cương liền nhân cơ hội tu luyện luôn thức thứ năm. Hôm nay, mặc dù hắn có thể phát ra được toàn bộ uy lực của nó nhưng Khai Thiên thức thứ năm cũng tiêu hao hết toàn bộ nội kình và cương khí trong kinh mạch của hắn.
Đối với Kiếm Thổ, Lôi Cương vẫn có cảm giác như phải đối diện với một ngọn núi lớn. Mặc dù Lôi Cương vẫn chiếm thượng phong nhưng trước đó là do Kiếm Thổ khinh địch để cho hắn nhân cơ hội mà công kích điên cuồng. Sau khi Kiếm Thổ có sự khiếp sợ, Lôi Cương liền sử dụng ngay thức thứ năm, không để cho Kiếm Thổ có thời gian hô hấp.
Cảm nhận khí thế sắc bén từ thanh kiếm đen đang lao tới mình, nét mặt Kiếm Thổ trở nên ngưng trọng. Gã sư đệ trước mặt rõ ràng chỉ có tu vi Cương khí Thiên cấp không ngờ lại có thể phát ra một kích kinh khủng như vậy, hoàn toàn nằm ngoài sự dự đoán của gã.
Thậm chí, Kiếm Thổ còn có thể nghe thấy âm thanh xé rách không khí của thanh kiếm đen. Gã nhanh chóng di chuyển, linh kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng màu vàng đất cùng với kiếm khí sắc bén mà va chạm với Hư Kiếm.
“Rầm…rầm….rầm…” Cả Thí Luyện đài giống như nổ tung. Những tảng đá trên mặt đất vỡ vụn tạo thành một cái hố to mười thướng. Các viên đá vụn giống như những thanh tiểu kiếm sắc bén oanh kích kết giới làm cho xuất hiện những gợn sóng liên tiếp.
Bên ngoài kết giới, một ngàn gã đệ tử đều mở to mắt mà nhìn đá vụn bắn ra xung quanh. Cả đám đều toát mồ hôi. Nếu như không có kết giới thì chỉ sợ trên người họ sẽ xuất hiện vài cái lỗ máu. Lúc này, bọn họ cảm thấy hối hận vì đã khinh thường Lôi Cương. Một người mạnh như vậy không phải là người mà họ có thể khinh thương. Vì vậy mà bây giờ, nhìn Lôi Cương đang mệt mỏi ngồi trên mặt đất, phần đông đám đệ tử đều cảm thấy kính sợ.
“Keng…” Một tiếng động vang lên sau cú va chạm của với Kiếm Thổ, Hư Kiếm bay thẳng ra xa, cắm vào trong lớp đá. Với sức nặng năm trăm cân của nó cộng thêm một ít lực cộng hưởng khiến cho Hư Kiếm cắm sâu vào trong lớp đá cứng rắn, giống như xuyên vào trong bùn đất.
Lúc này, bộ trang phục màu xám của Kiêm Thổ cũng hoàn toàn rách nát, khóe miệng chảy máu tươi. Ánh mắt của gã chỉ có một sự hoảng sợ, kinh hãi cùng với nét gì đó như không thể tin được. Bản thân gã vẫn kiêu ngạo, thậm chí là phát ra cả thức thứ bảy của Thổ Kiếm mà không ngờ vẫn thua một gã sư đệ với tu vi chỉ mới là Cương khí Thiên cấp. Nhìn Lôi Cương đang mệt mỏi ngồi trên mặt đất, trong mắt Kiếm Thổ xuất hiện sát khí. “Còn chưa thua! Mình chưa thể thua được.” Không biết do không cam lòng với thất bại hay là lòng tự trọng của bản thân, Kiếm Thổ nhìn Lôi Cương đang ngồi hồi phục với ánh mắt hung dữ. Có điều thanh linh kiếm của gã sau cú va chạm đã vỡ nát. Bất chợt Kiếm Thổ nhìn thấy thanh Hư Kiếm đang cắm trên mặt đất, trong đầu liền xuất hiện một ý nghĩ. Gã liền chạy thẳng về phía Hư Kiếm với ý định rút nó để chém chết Lôi Cương.
– Hừ!
Kiếm Thổ hừ nhẹ một tiếng nhưng rồi nhận ra rằng cho dù có dốc hết sức thì cũng không thể rút nổi thanh kiếm màu đen. Lúc này, nhớ tới cảnh Lôi Cương vung Hư Kiếm một cách nhẹ nhàng mà Kiếm Thổ lại cảm thấy run rẩy. Sau khi dốc hết sức, Kiếm Thổ đành bỏ ý định rút Hư Kiếm mà đi về phía Lôi Cương. Lúc này, toàn thân gã chảy đầy máu nên nhìn có chút dữ tợn. Kiếm Thổ bước từng bước, khóe miệng cười lạnh cùng với ánh mắt đầy sát khí. Nhìn thấy gã như vậy, đám đệ tử ở bên ngoài kết giới ngẩn người. Thí Luyện đài có một quy định là nếu như có ý định giết đệ tử thì sẽ bị trục xuất khỏi tông môn. còn nếu không thể khống chế được lực lượng mà giết thì cũng phải nhận hình phạt của tông môn. Vậy mà lúc này, hành động của Kiếm Thổ hoàn toàn trái với quy định của tông môn thì hậu quả sẽ là….
Cảm nhận sát khí của Kiếm Thổ, nội tâm của Lôi Cương từ từ trở nên lạnh lẽo. Cơ bản, hắn không ngờ được Kiếm Thổ lại có tâm địa như vậy. Lôi Cương nhanh chóng lấy trong giới chỉ ra một viên Hồi Phục đan nhét vào miệng rồi nhanh chóng hồi phục.
– Kiếm Thổ sư huynh! Ngươi đừng làm chuyện ngu xuẩn.
Một gã đệ tử đứng bên ngoài kết giới nhìn hai mắt của Kiếm Thổ đang đỏ như máu mà hét to.