Lôi Cương chỉ thấy hai đôi mắt to như hai cái bánh xe trước mặt mà khiếp sợ. Trong hai mắt đó còn có cả ba màu hồng, nâu và vàng. Mà từ trong hai đôi mắt ba màu còn xuất hiện một thứ sắc bén, bá đạo, giống như hai thanh thần binh sắc bén, đâm vào trong lòng Lôi Cương. Tuy rằng lúc này, Lôi Cương chỉ là một quả cầu sáng nhưng vẫn có đầy đủ ý thức.
Lôi Cương khiếp sợ liên tục lùi lại về phía sau như muốn thoát khỏi phạm vi của đôi mắt đó. Trong giây lát, Lôi Cương phát hiện, bản thân mình không thể nhúc nhích. Cho dù có lui lại như thế nào thì cũng nhận ra rằng khoảng cách với đôi mắt cũng không thay đổi.
Đôi mắt đó nhìn Lôi Cương chằm chằm một lúc lâu mà không hề có âm thanh nào vang lên. Thật lâu sau, Lôi Cương cố gắng kìm chế sự sợ hãi mà lẳng lặng nhìn thẳng vào đôi mắt. Lôi Cương biết rằng bản thân mình cơ bản không thể chạy thoát, tốt nhất là cứ tỉnh táo là hơn. Nghĩ như vậy nhưng làm sao Lôi Cương có thể đủ bình tĩnh?
– Ngươi….ngươi…ngươi là ai?
Lôi Cương thấy người khổng lồ bao nhiêu lâu không nói gì liền thử hỏi. Ngay lập tức, Lôi Cương sững người. Bản thân mình chỉ là một quả cầu nhưng không ngờ lại có thể phát ra tiếng nói. Âm thanh của hắn giống một gợn sóng tản ra xung quanh.
– Ngươi là do ý thức sản sinh ra trong không gian Nội Nguyên?
Đột nhiên, Lôi Cương nghe thấy một thứ âm thanh đinh tai nhức óc vang lên trong đầu.
Âm thanh này là của người khổng lồ? Một lúc lâu sau, Lôi Cương mới lắp bắp nói:
– Không phải… Ta…ta là Lôi Cương ở Lôi Kiếm thôn. Không…không biết tại sao lại tới được đây. Tiền bối! Người có thể làm cho tôi trở về…trở về với Trung Xu giới không?
– Lôi Kiếm thôn? Không thể như thế. Ngươi chắc chắn là sinh ra được ý thức trong Không gian Nội Nguyên. Không gian này là ý niệm của hắn, trong thế giới hỗn độn, ngoại trừ hắn ra không có người nào có thể đi vào.
Âm thanh như tiếng sấm tiếp tục vang lên với một sự uy nghiêm và bá đạo.
– Không phải! Ta tên là Lôi Cương…ta có một vị ca ca tên là Lôi Ma…
Lôi Cương thấy người khổng lồ không tin liền vội vàng mang thân thế của mình ra nói. Lôi Cương sợ người khổng lồ không tin mà nuốt chửng lấy mình. Lúc này, hắn chỉ cố gắng làm cho người khổng lồ tin rằng mình không phải là ý thức sinh ra.
– Ngươi nói ngươi tu luyện cái gì mà đi được vào đây?
Trong đầu Lôi Cương lại vang lên âm thanh của người khổng lồ.
Lôi Cương cảm thấy vui vẻ trong lòng, nói:
– Là tu luyện Nội Kinh! Nội Kinh tổng cộng chia làm…
Lôi Cương vội vàng nói những gì có trong Nội Kinh mà đại sư đưa cho.
– Ngươi là phàm nhân? Ngươi tu luyện một năm mà còn chưa vượt qua tầng thứ nhất của tu đạo?
Âm thanh hùng hậu xuất hiện một sự nghi hoặc. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Nếu lúc này Lôi Cương mà có khuôn mặt chỉ sợ đã đỏ lên vì xấu hổ. Trong lòng hắn cảm thấy bất đắc dĩ và đau đớn. Nếu không phải tư chất của hắn kém thì làm sao mà đại sư lại không cho hắn đi cùng với ca ca? Nghĩ tới đây, trong lòng Lôi Cương không biết tại sao lại xuất hiện một sự kiên cường, nói:
– Ta tu luyện một năm vẫn chưa đạt tới tầng thứ nhất.
Như cảm nhận được sự kích động trong câu nói của Lôi Cương, âm thanh của người khổng lồ cũng không vang lên ngay.
– Tiểu tử! Ngươi có muốn có được đầy đủ Ngũ Hành thể tu hay không? Cái này nó còn hơn cả bộ địa kinh không hoàn chỉnh của ngươi.
Âm thanh đó lại vang lên trong đầu Lôi Cương.
Lôi Cương không nói gì mà trầm ngâm suy nghĩ. Từ lời nói của người khổng lồ, Lôi Cương đoán thứ mà đại sư đưa cho cũng không phải là bộ bí tịch tu luyện đầy đủ mà chỉ là một phần nhỏ của bộ Ngũ Hành thể tu do người khổng lồ nói.
– Có muốn!
Một lúc lâu sau, Lôi Cương mới nói một cách chậm rãi. Người khổng lồ có thể ở đây thì pháp quyết tu luyện của y chắc chắn là rất cao. Tất nhiên, Lôi Cương cũng không biết là cao tới mức độ nào.
– Ngươi có muốn trở thành người trên cao nhìn xuống. Trường sinh bất tử, thọ cùng trời đất? Nắm trong tay quyền sinh quyền sát đối với các sinh linh hay không?
Âm thanh của người khổng lồ lại vang lên trong đầu Lôi Cương. Y cũng không nói tiếp về vấn đề vừa rồi mà lúc này âm thanh có chút hấp dẫn.
Lôi Cương ngẩn người. Không ngờ âm thanh của người khổng lồ lại làm cho hắn cảm thấy bản thân có được uy phong như vậy. Nhưng thật lâu sau, khi Lôi Cương tỉnh ngộ thì câu đầu tiên của hắn chính là:
– Ta chỉ cần trường sinh….
Nếu lúc này Lôi Cương mà nhìn vào mắt người khổng lồ sẽ thấy ánh mắt y đang dại ra.
– Tu luyện Ngũ Hành thể tu hoàn toàn có thể trường sinh. Ngũ Hành thể tu được chia làm năm bộ. Nếu ngươi có thể trong vòng trăm năm tu luyện được bộ thứ nhất thì bản thần sẽ truyền cho ngươi Ngũ Hành thể tu đầy đủ.
Âm thanh của người khổng lồ lại vang lên.
Không để cho Lôi Cương phản ứng, một vầng ánh sáng liền sát nhập với đạo ánh sáng màu trắng của Lôi Cương. Khi Lôi Cương kịp định thần thì đột nhiên phát hiện trong không trung xuất hiện một cái bàn tay to có ba màu, đang múa về phía hắn.
Lôi Cương chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm rồi mất đi ý thức.
Trong không gian bốn màu, hai mắt ba màu của người khổng lồ nhìn về phía trước. Trong ánh mắt y tràn ngập sự kiêu hùng mạt lộ nhưng lại không giấu được sự kích động.
– Đạo Hư! Ngươi muốn dùng ý niệm để luyện hóa ta nhưng lại không thể ngờ được rằng một phàm nhân lại có thể đi vào thế giới ý niệm của ngươi. Một trăm năm! Tiểu tử! Hy vọng ngươi có đủ tài năng trong vòng một trăm năm có thể tu luyện được bộ thứ nhất mà kế thừa y bát của ta. Ôi! Ta cũng chỉ còn thời gian một trăm năm nữa mà thôi.
Người khổng lồ lẩm bẩm. Bất chợt bốn con Thần Long đang cắn người khổng lồ chợt rung chuyển rồi nuốt lấy đạo ánh sáng ba màu luyện hóa từ cơ thể người khổng lồ.
Khi Lôi Cương tỉnh lại thì trời đang vào buổi trưa. Ánh nắng chói chang như thiêu như đốt trải khắp cả thế giới.
Lôi Cương mở hai mắt. Đầu tiên trong mắt hắn chỉ có một sự nghi hoặc rồi lập tức nhảy dựng người dậy mà nhìn quanh.
– Vừa rồi là mơ hay sao?
Lôi Cương nhìn thân thể đầy máu cùng những vết thương khắp nơi. Đột nhiên, hắn nhe răng trợn mắt rồi bơi vào bờ.
Ngồi xếp bằng trên tảng đá, Lôi Cương nhớ lại tất cả mọi chuyện. Đột nhiên, Lôi Cương run người khiếp sợ nhìn chân phải của mình.
Một con thần long màu tím to bằng ngón cái như ẩn như hiện di động trên bắp chân của hắn. Lôi Cương vội vàng nhìn sang chân chái của mình thì thấy cũng giống như chân phải, có một con Thần Long màu vàng kim đang ẩn hiện. Hắn run người, khiếp sợ nhìn xuống hai tay thì thấy cũng có hai con Thần Long to bằng ngón cái. Trên tay trái là một con Thần Long màu vàng, tay phải là một con Thần long màu đỏ.
Lôi Cương ngơ ngác nhìn về phía trước, cố gắng nhớ lại tình cảnh trong cái thế giới bốn màu quái lạ kia. Rồi hắn run người khi nhớ ra hai con Thần Long cắn hai tay của người khổng lồ thì con bên trái có màu vàng, con bên phải có màu đỏ. Còn dưới chân thì con ở chân trái có màu vàng kim, con chân phải có màu tím. Lôi Cương có cảm giác choáng váng, không hiểu tại sao trên tay chân mình cũng lại hiện lên bốn con Thần Long đó?
Tới lúc này, Lôi Cương có thể xác định không gian bốn màu vừa rồi không phải là mộng mà là sự thực. Nhìn hai con Thần Long trên tay mà Lôi Cương không biết nên vui mừng hay sợ hãi. Quan sát chúng được một lúc, con Thần Long đang ẩn hiện từ từ chui vào trong cơ thể của Lôi Cương. Hắn giật mình vội vàng nhìn xuống chân mình thì phát hiện hai con Thần Long cũng từ từ chui vào trong da thịt. Hắn há miệng thở dốc.
Sau khi tâm trạng ổn định, Lôi Cương khiếp sợ phát hiện ra những vết thương của bản thân đang chậm rãi kết vảy. Sao lại thế này? Chẳng lẽ đây là do bốn con Thần Long tạo ra? Lôi Cương suy nghĩ một lúc rồi vội vàng nhắm mắt, tĩnh tâm ngưng thần dựa theo những lời đầu tiên của Địa Kinh mà vận hành.
Trong giây lát, đầu của Lôi Cương như muốn nổ tung. Vô số những câu chữ chui vào trong đầu khiến cho hai mắt hắn tối sầm, bất tỉnh nhân sự té xỉu trên tảng đá.
Khi Lôi Cương tỉnh lại, trời đã vào đêm. Cảm nhận những cơn gió đêm đang thổi, hắn chợt nhận ra trong đầu mình như có một thứ gì đó. Lôi Cương từ từ nhớ lại thì một bộ pháp quyết chợt hiện lên trong đầu hắn. Mà đoạn đầu tiên của bộ pháp quyết không giống với những gì ghi trong Địa Kinh.