Ở một nơi nào đó trên đỉnh một ngọn núi cao ở Thánh giới Hồng Hoang, một nam tử giản dị đang ngồi xếp bằng. Gã hiện đang nhìn nữ tử trước mặt trình bày.
-Vương, đó rất có thể là mục tiêu của Lôi Cương. Hắn giờ đã vào giới Huyền Độn rồi.
Một nữ tử xinh đẹp, thướt tha, yểu điệu quỳ một gối xuống, cung kính bẩm báo.
-Là hắn sao? Ở giới Huyền Độn ư? Mà thôi, tạm thời cứ mặc kệ người này, tìm mục tiêu khác đi.
Người thanh niên kia thản nhiên nói, đôi mắt ánh lên vẻ trầm tư. Gã liếc mắt nhìn nữ tử xinh đẹp kia, như nhớ ra chuyện gì đó, lại nói:
-Mị, ngươi theo ta đã nhiều năm, có một số chuyện ta sẽ không ngăn cản ngươi, nhưng ngươi phải tự biết chừng mực.
Nữ tử tên Mị này nghe vậy thì khẽ run người, ánh mắt lưu chuyển. Nàng cúi đầu, nói:
-Dạ, Vương.
-Đi đi.
Người thanh niên này nhìn thân ảnh Mị đi xa, thoáng trầm tư. Một lúc lâu sau, chỉ nghe gã lẩm bẩm, nói:
-Chiếm được trống trận Giới Hồn hắn sẽ chiếm được thân thể Tiên Hoàng. Vậy thì sao? Cái ta muốn chính là bảy thứ tinh túy. Chỉ cần ta lĩnh ngộ được sự tinh túy của hư hành, ta có thể yên tâm rồi.
Lúc này, từ cơ thể người thanh niên này chợt phát ra một ngọn hỏa diễm màu đen sì. Ngọn hỏa diễm này nhanh chóng lan ra, cuối cùng bao phủ lấy hư không. Người thanh niên này cũng nhắm hai mắt lại, chìm trong lĩnh ngộ.
Ngồi xếp bằng trong không gian nguyên thạch vô tận, Lôi Cương thỏa sức hấp thụ, cảm giác này khiến máu huyết hắn như sôi trào trong cơ thể. Kể từ đso, cho dù là Lục Vương cũng không ảnh hưởng đến tốc độ hấp thu của Lôi Cương. Hắn mong chờ một ngày nào đó, khi hắn hấp thụ hết số nguyên thạch khổng lồ này, không gian trong cơ thể hắn sẽ đạt tới một trình độ kinh khủng nào đó.
-Nhiều nguyên thạch như vậy đủ để không gian này lần nữa mạnh lên. Nếu như có thêm Lục Vương, ta tất sẽ còn tăng thêm được mấy lần sức mạnh.
Lôi Cương thầm nghĩ. Thần hồn của hắn lan ra, tạo thành một lớp mây đen bao phủ không gian chừng vạn dặm, rồi điên cuồng hấp thụ nguyên thạch.
Long Đằng đứng trên không, chăm chú nhìn Lôi Cương hấp thụ nguyên thạch bên dưới, ngạc nhiên:
-Hắn đúng là có quen biết với thánh thú Huyền Độn, hơn nữa mối quan hệ giữa hai bên cũng không hề tầm thường. Lẽ nào truyền thuyết lại sai sao? Ta nhớ khi xưa Thái Cổ Chi Hoàng có nói, thánh thú Huyền Độn đã đạt đến trình độ áo nghĩa của Hỗn Độn, người bình thường vốn không thể có cơ duyên quen biết với thánh thú Huyền Độn. Mọi chuyện chỉ là trùng hợp, hay còn có nguyên nhân nào khác nữa?
-Mà thôi, bất kể như thế nào, ta cũng phải tìm được thánh thú Huyền Độn đã. Hy vọng, thánh thú Huyền Hỗn vẫn chưa hoàn toàn bình phục, có vậy mọi chuyện mới còn có hy vọng.
Hư ảnh nói xong, biến mất khỏi không gian.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, nháy mắt đã nghìn năm.
Trong không gian của Long Đằng, số nguyên thạch vẫn nhiều vô cùng, vô tận như trước, chỉ có điều, linh khí trong không gian hiện cũng đã loãng đi rất nhiều. Lôi Cương vẫn ngồi xếp bằng giờ đã có thân người cao đến vạn trượng. Từ người hắn phát ra một nguồn sức mạnh tinh khiết. Hắn ngồi xếp bằng ở đó, tựa như một con mãnh thú có thể phát ra sức mạnh hủy thiên diệt địa bất cứ lúc nào. Hơi thở của Lôi Cương dù ngắt quãng nhưng từng lần hắn hít vào thở ra đều phát ra tiếng rền vang như sấm chớp, vang dội trong không gian.
-Hô!
Ngày hôm đó, Lôi Cương thở hắt ra. Một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên. Nguyên thạch bên cạnh hắn dường như bị va chạm, đổ sụp xuống. Đống nguyên thạch xung quanh đó đã bị hút sạch linh lực cũng thay nhau đổ sụp theo, lan ra bốn phương tám hướng. Không gian liên tục vang lên tiếng rầm rầm. Lôi Cương mở mắt, ánh sáng sáu màu lóe lên từ mắt hắn. Hắn nhìn bốn phía xung quanh, chợt nhận ra đầu hắn đã chạm đến mây thì thầm cười khổ một tiếng, rồi nhanh chóng thu người lại chỉ còn hơn sáu thước. Thấy đám nguyên thạch quanh mình đã hóa thành bột mịn, Lôi Cương giơ tay lên, đánh ra một đòn. Một tiếng nổ rền vang lên.
Lôi Cương tươi cười, hài lòng, lẩm bẩm nói:
-Thân thể ta lại tinh tiến thêm một lần nữa rồi. Hơn nữa, không gian nội tạng cũng đã đạt đến cực điểm, quả không hổ là nguyên thạch. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Lúc này, dù có thêm nguyên thạch nữa, hắn cũng chắc chắn bản thân có thể hấp thu sạch sẽ. Lôi Cương không biết rằng số nguyên thạch lần này hắn đã hấp thụ tương đương với một phần năm tổng lượng nguyên thạch của cả giới Huyền Độn, cũng chỉ có Long Đằng mới có thể thu được số nguyên thạch như vậy a.
-Ngươi tỉnh rồi sao? Đã có tin tức của thánh thú Huyền Độn rồi.
Một giọng nói già nua vang lên. Lôi Cương chợt cảm nhận không gian trước mắt thay đổi, lại nhận ra bản thân đã ở trong đại điện. Một hư ảnh đang đứng trước mặt hắn, chính là Long Đằng. Lôi Cương cảm kích nhìn Long Đằng, cung kính nói:
-Đa tạ tổ tiên.
-Ngươi vốn là Viêm Long Nhất Mạch ta, không cần khách sáo. Lúc này, ngươi phải đến tổng bộ của Kỳ Lân Nhất Mạch ở giới Huyền Độn. Theo ta được biết thì thánh thú Huyền Độn từng xuất hiện ở bộ tộc Kỳ Lân, có lẽ ở đó sẽ tìm thêm được tin tức về y. Ngươi cầm lệnh bài này đi. Nếu người của bộ tộc Kỳ Lân dám bất kính với ngươi thì cứ đưa ra.
Long Đằng nói nhanh rồi vung tay lên. Một lệnh bài xuất hiện trước mặt Lôi Cương. Lệnh bài này màu đỏ rực, mặt chính có một con tiểu long màu đen, mặt sau có khắc chữ “Viêm”.
Lôi Cương không nói gì nữa, cất lệnh bài vào trong U giới. Tim hắn đập dồn dập, có được tin tức của Tiểu Giác khiến hắn mừng rỡ, vội vàng nói:
-Được, tổ tiên.
-Tìm được thánh thú Huyền Độn nhất định phải tìm cách đưa y về Thần Loạn Tinh rồi hãy tính. Sự cường đại của Huyền Hỗn ngươi vẫn chưa thể tưởng tượng nổi đâu.
Long Đằng trầm giọng nói.
Lôi Cương gật đầu. Chợt nghĩ ra chuyện gì đó, hắn vội hỏi:
-Tổ tiên, ngươi có nghe nói đến trống trận Giới Hồn bao giờ không?
Long Đằng nghe thấy thế đầu tiên là sửng sốt, rồi nghiêm mặt nhìn chằm chằm Lôi Cương, nói:
-Giờ ngươi chưa cần nghĩ đến trống trận Giới Hồn vội. Ta biết trong cơ thể ngươi có sáu cái, nhưng chiếc trống trận cuối cùng có thần thú thủ hộ, vốn là Hoàng Nô của Thái Cổ Chi Hoàng khi xưa, thực lực không kém ta chút nào, thậm chí còn mạnh hơn. Mọi chuyện cứ chờ đến khi tìm được thánh thú Huyền Độn đã, được không?
Lôi Cương trầm ngâm một hồi, thầm cảm thấy nặng nề. Hắn thật không ngờ chiếc trống trận cuối cùng lại khó có được đến thế, gật đầu, nói:
-Vâng.
Lôi Cương nhanh chóng rời khỏi Thần Loạn Tinh, đi vào khu vực của Kỳ Lân.
Bộ tộc Kỳ Lân cai quản phía tây giới Huyền Độn, đứng đầu mười đại thần thú. Thế lực của bộ tộc Kỳ Lân có thể nói là rất mạnh. Lôi Cương bay thẳng một đường mà phải mất mười năm mới tới phía tây giới Huyền Độn. Cuối cùng, khi đến được Tường Thụy Tinh nằm trong khu vực thế lực của bộ tộc Kỳ Lân, hắn mới dừng lại, hỏi thăm tinh cầu tổng bộ của bộ tộc này.
Lúc này, thực lực của Lôi Cương đã cực cao, đạt đến cường giả cấp đỉnh của giới Huyền Độn. Hắn đã dung hợp hoàn toàn với cốt hài của đệ tử Thái Cổ, bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất chiêu của cốt hài đệ tử Thái Cổ. Khi xưa, bộ tộc Thái Cổ được tôn vinh là chủng tộc vô địch trong Hỗn Độn. Mỗi một đệ tử của Thái Cổ đều có sức mạnh hết sức kinh khủng, có rất ít người có sức mạnh cường đại có thể trở thành đệ tử Thái Cổ. Nói cách khác, con đường trở thành đệ tử Thái Cổ cực kỳ gian nan, nếu không khi Thái Cổ Chi Hoàng chiến bại đã không dẫn đến sự suy vong của bộ tộc Thái Cổ.