Thể Tôn

Chương 863: Kẻ xen ngang



Lôi Cương không muốn phá hỏng nếp sinh hoạt của Trương Phàm và Trương Dật Hiên. Hắn chẳng qua chỉ là người vô tình can dự vào cuộc sống của bọn họ. Bọn họ dù sao vẫn nên sống theo cách sống vốn có của bản thân là hơn.

Trương Phàm trầm tư một hồi lâu, thở dài rồi trở về. Nhìn bóng nó rời đi, Lôi Cương tự hỏi có thật hắn làm như vậy là vì Phàm nhi hay không?

Vô tình trời đã về đêm, bốn phía xung quanh đều tĩnh mịch. Trấn Sơn Hà về đêm thật an bình, ngoài tiếng gió thổi ra chỉ còn lại khoảng không tĩnh lặng. Lôi Cương chậm rãi ngồi xuống, lĩnh ngộ Khai Thiên. Nhìn trời một hồi lâu, hắn từ từ nhắm mắt, cảm thụ vạn vật, đầy hiếu kỳ.

Rốt cuộc hỗn độn là như thế nào? Là vật như thế nào? Đây vốn là chuyện Lôi Cương đã suy nghĩ suốt mấy năm nay. Hỗn độn ẩn chứa trong vạn vật, tất cả sự vật đều có hỗn độn mà thành; vậy thì hỗn độn rốt cuộc là cái gì? Lôi Cương không biết, cũng không hiểu nổi.

Tiếng gió thổi xì xào vang lên bên tai, tâm trí Lôi Cương cũng dần thả lỏng.

Dần dần, tiếng gió thổi trong không gian cũng ngừng lại, tất cả chỉ còn lại sự tĩnh lặng đến kỳ lạ, dường như toàn bộ hỗn độn đều trở thành một nơi thần bí.

Tĩnh? Đây chính là tĩnh sao? Lôi Cương chợt tỉnh ngộ, cẩn thận nghe lại phát hiện tiếng gió thổ vẫn vang lên bên tai như trước. Hắn nhất thời sửng sốt, lúc trước hắn vốn không hề nghe thấy tiếng gió thổi này, chẳng lẽ vì tâm hắn tĩnh nên mới không nghe thấy sao? Lôi Cương trầm tư suy nghĩ. Không biết đã qua bao lâu, hắn chậm rãi đứng lên, cầm lấy cây chổi bắt đầu chấm đất. Tuy mặt đất không có nhiều lá cây nhưng hắn vẫn quét vài đường rất lạ. Nếu có người ở đây chắc chắn sẽ nhận ra, động tác của Lôi Cương cực kỳ chậm, nhưng trong cái chậm rãi, thong thả ấy lại có gì đó rất ảo diệu. Nếu kẻ nào nhìn kỹ vào trong hành động của hắn, ắt sẽ bị mê mẩn tâm thần.

Bỗng nhiên, động tác của Lôi Cương ngừng lại. Hắn dùng cây chổi trên mặt đất diễn luyện ra Khai Thiên thức tứ bốn mươi tám, nhưng đến thức thứ bốn mươi chín hắn lại dừng lại. Lúc trước, hắn luôn mắc ở thức này, ngay đến một động tác hắn cũng không thể đánh ra. Không phải Lôi Cương khuôn muốn đánh, mà Khai Thiên không phải đánh thế nào cũng được, bởi mỗi một chiêu thức đều có ẩn chứa sự ảo diệu của hỗn độn do bản thân hắn lĩnh ngộ, nếu không, Khai Thiên sẽ không có được uy lực kinh khủng như vậy.

Một lúc lâu sau, thân thể Lôi Cương chợt run lên, dường như vì cơn gió nhẹ mát lành mà run vậy. Tay hắn đột nhiên cử động, cây chổi trên mặt đất xẹt qua. Một luồng kình phòng chợt tuôn ra từ trong cây chổi, làm không khí trong sân cũng biến chuyển. Một dòng suối từ từ hình thành, dòng chảy của nó khi thì nhanh, khi thì chậm. Mọi thứ theo tay của Lôi Cương mà biến chuyển theo.

Chợt, Lôi Cương bước một bước lớn lên phía trước. Cây chổi lần nữa xuất ra một hình cung kỳ dị. Cả con suối nhất thời nổ tung. Cây chổi cũng bị vỡ nát. Hắn đứng đó, dường như không quan tâm chút nào, đôi mắt dần mê muội. Dần dần, đôi mắt vốn vô thần của hắn chợt sáng rỡ lên, như thế trong bóng tối vô tận chợt hiện ra một ngọn đèn sáng vậy. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

-Đây chính là cái được gọi là tĩnh tâm.

Lôi Cương chợt nói. Hắn cũng tỉnh ngộ nhiều. Nhận ra đã sắp bình minh, khuôn mặt hắn ánh lên vẻ mừng rỡ. Hắn vừa chém ra quá trình đầu tiên của Khai Thiên thức thứ bốn mươi chín, nhưng hắn rất háo hức chờ xem không có tu vi, liệu hắn có thể lĩnh ngộ Khai Thiên như trước hay không?! Lôi Cương gọi thức thứ bốn mươi chín này là tĩnh tâm! Tuy đây mới chỉ là phần đầu tiên của thức này, nhưng hắn chắc chắn bản thân có thể hoàn thiện nó được, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Tức thì, hắn ngồi xuống, nhìn bầu trời, khẽ khép hờ đôi mắt, như thể đang ngủ say, nhưng sự tình như thế nào cũng chỉ có mình hắn biết được.

Tám năm, Lôi Cương ở trấn Sơn Hà đã được tám năm. Một năm nay, số lần Trương Phàm đến chỗ Lôi Cương ít đi nhiều, nhưng nó vẫn kiên trì ngày nào cũng đến bên hắn nói chuyện. Trương Phàm thường xuyên gặp nữ tử nó hâm mộ, ngoài chuyện cứ cách mấy ngày phải đi tìm thảo dược, nó đều ở cùng chỗ với nàng kia. Chính vì thế tính cách của Trương Phàm cũng dần trở nên kỳ dị, thường xuyên ngồi bên cạnh Lôi Cương cười khúc khích.

Một ngày nọ, Trương Phàm vẫn ngồi gối lên chân Lôi Cương như trước. Giờ nó đã tráng kiện, dáng người khôi ngô, vạm vỡ. Lôi Cương có thể cảm nhận được khí huyết cùng nội tâm nhiệt huyết của Trương Phàm, ngọn lửa ái tình cháy bỏng trong lòng nó đã xoa dịu đi niềm lưu luyến được tu tiên của nó. Mọi thứ Trương Phàm nghĩ giờ chỉ xoay quanh nữ tử kia.

-Gia gia, người nói chuyện trên đời này có thực kỳ quái không? Con vốn tưởng con chỉ biết nghĩ đến chuyện tu tiên, thật không ngờ từ khi gặp nàng, con không còn muốn tu tiên nữa, chỉ muốn giành cả đời bầu bạn với nàng mà thôi.

Trương Phàm mỉm cười hạnh phúc. Nó đã quen nói chuyện với vị gia gia chưa từng nói một lời nào này rồi. Nó phát hiện, bản thân đã không thể rời xa vị gia gia này. Nó cũng không biết được nếu một ngày nào đó gia gia qua đời, thì nó liệu có thể tìm ai để nói chuyện đây.

Trương Phàm không biết rằng nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, vĩnh viễn nó cũng không thấy được cái ngày lão giả xấu xí trước mắt này qua đời.

Từ những lời độc thoại của Trương Phàm, Lôi Cương biết được nàng kia tên là Linh Tuyết, cũng là con gái của một cửa hàng nào đó ở trấn Sơn Hà này. Chuyện ái tình cũng quả thật kỳ lạ. Hai người tuy đã từng gặp qua nhiều lần, nhưng khi thực sự có ái tình xuất hiện, hai người chợt trở nên gắn bó như keo sơn. Nhìn Trương Phàm với mỗi một hành động đều ngập tràn niềm hạnh phúc, Lôi Cương lại nghĩ tới Tử Vận, Chỉ San, hai nữ nhân quan trọng nhất đời hắn.

Trong khi Trương Phàm ngày càng lớn lên, Trương Dật Hiên lại ngược lại. Y ngày càng già nua đi, thậm chí người cũng còng xuống. Tám năm qua, y đã già đi nhiều. Mỗi ngày, ngoài chuyện khám bệnh ra, y đều cùng chơi cờ với Lôi Cương, có lúc lại từ tốn nói. Dĩ nhiên, toàn là Trương Dật Hiên lẩm bẩm một mình. Y biết được lão giả do y cứu ở trước mặt này là người cực kỳ bất phàm. Không nói đến chuyện tám năm qua, lão giả này không những không già đi mà y còn cảm thấy lão ngày càng trẻ lại. Tuy rằng trên mặt Lôi Cương có rất nhiều nếp nhăn, nhìn rất xấu xí, nhưng Trương Dật Hiên lại cảm giác được ở trên người hắn có một khí chất rất lạ, một cảm giác rất mạnh mẽ. Y cũng muốn tìm hiểu xem lão giả này rốt cuộc là người phương nào, nhưng hắn lại không nói lời nào bao giờ, y cũng không thể hiểu được.

Hơn nữa, chuyện khiến y càng thêm ngạc nhiên nữa là gần như mỗi ngày qua, lão giả này lại đổi một cây chổi khác.

Trương Dật Hiên nhìn Lôi Cương bình thản đánh một quân cờ đen xuống chờ đợi, y hết sức kinh ngạc. Y đã nghiên cứu cờ đen trắng rất nhiều, có thể từ quân cờ mà suy đoán tính cách của một người. Nhưng cách chơi cờ của Lôi Cương lại làm y đoán không nổi. Khi thì nghiêm nghị, khi thì nổi lên sát khí không ai sánh nổi, khi thì hắn lại tử thủ gia môn, dù thế nào cũng nhất định không tấn công. Trương Dật Hiên nhất thời không thể đoán nổi, hơi liếc mắt nhìn Lôi Cương, ôn hòa cười, nói:

-Lão bá, nếu như Dật Hiên đoán không nhầm thì trước đây có lẽ lão bá là một vị tiên nhân chăng?

Trương Dật Hiên nhìn chằm chằm vào Lôi Cương nhưng y lại thất vọng khi nhận ra hắn dường như không nghe thấy gì vậy.

-Lão bá, Dật Hiên không hiểu, vì sao thế nhân đều muốn đi theo con đường tu tiên trường sinh bất tử? Tục ngữ nói sức mạnh của con người càng lớn thì trách nhiệm lại càng nhiều. Vì sao không thoải mái sống qua mấy chục năm này? Hơn nữa, ta nghe nói tiên nhân cũng thường tàn sát lẫn nhau, nhưng dù thế, đường tu tiên vẫn hấp dẫn vô số tu luyện giả. Ta thật không hiểu nổi.

Trương Dật Hiên nói, vẻ mặt thoáng cô đơn.

-Lão bá, chắc hẳn người cũng bất ngờ vì sao mấy năm qua đều không thấy nương của Phàm nhi a.

Trương Dật Hiên do dự một hồi lâu, nhìn bàn cờ rồi nhớ lại. Vẻ mặt y nhăn nhó, y thấp giọng nói, vừa như nói với Lôi Cương, lại vừa như đang tự độc thoại một mình.

-Lúc trước, khi mới sinh hạ Phàm nhi xong, nàng được một vị tiên nhân để mắt đến, nói nàng có tư chất bất phàm. Tiên nhân kia lại dùng lời ngon tiếng ngọt làm nàng động tâm, cuối cùng vứt bỏ phụ tử chúng ta đuổi theo con đường tu tiên. Có điều, sau này, ta lại nghe nói, nàng đã chết, hơn nữa, xương cốt cũng không còn.

Trương Dật Hiên nắm chặt quân cờ trong tay, nghẹn ngào nói. Nụ cười ôn hòa vẫn luôn xuất hiện trên gương mặt y giờ chợt trở nên dữ tợn.

Lôi Cương ngẩng đầu nhìn Trước Dật Hiên, khẽ hé miệng, vẫn chưa nói gì. Mỗi người nếu đã chọn một con đường để đi, như vậy cũng sẽ phải tự mình trả giá rất nhiều.

-Ta không muốn Phàm nhi đi theo con đường của mẹ nó, chỉ muốn nó làm một người phàm trần bình thường, hưởng thụ cuộc sống nhân sinh ngắn ngủi. Tâm của Phàm nhi ta biết chứ. Nó từ nhỏ đến lớn đều luôn chờ đợi được tu tiên, hơn nữa, nó vẫn chưa từng thay đổi, ngày lại càng cương quyết thêm. Nếu như Phàm nhi thực có tư chất, xin thỉnh cầu lão bá dạy cho nó tu luyện!

Trương Dật Hiên chợt quỳ xuống, thành khẩn nói.

Lôi Cương bình thản nhìn chăm chú vào Trương Dật Hiên, không có bất cứ hành động nào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.