Thí Thiên Đao

Chương 37: Gặp cướp giữa đường (1)​



Tuy rằng Sở Mặc không biết giá trị cụ thể của mấy món mình mang trên người, nhưng lại biết chúng nó tuyệt đối rất đáng tiếc!

Tùy tiện gân cốt của một nguyên thú bậc bốn đều có thể được bán với giá trên trời ở Viêm Hoàng Thành.

Răng nguyên thú được nói là có thể trừ tà lại ra giá mà không ai bán!

Những kẻ có tiền nhìn thấy bảo vật quý hiếm, phản ứng cơ bản nhất chính là dùng tiền mua được nó.

Vẻ mặt Sở Mặc hạnh phúc tính toán, sau khi bán xong những thứ trên người mình, trước tiên có thể tu sửa lại Phàn phủ một chút.

Sân Phàn phủ tuy rằng không nhỏ, nhưng rất nhiều phòng nhỏ lâu năm không được tu sửa, sớm đã rách nát không chịu nổi. Chỉ còn một ít phòng có thế miễn cường chống đỡ tôn nghiêm của phủ tướng quân.

– Sau đó tiền còn dư lại có thể giao cho thúc thúc cụt một tay.

– Thúc thúc cụt một tay rất lợi hại, năm đó chính là một mãnh tướng trên chiến trường, sau khi trọng thương xuất ngũ đã vào Phàn gia làm quản gia, lại xử lý cao thấp Phàn gia vô cùng gọn gàng ngăn nắp.

– Nếu không có thúc thúc cụt một tay, chỉ sợ toàn bộ Phàn phủ đã sớm không chống đỡ nổi.

– Với tính cách của ông nội, có bao nhiêu gia tài đều bị người phân phát hết. Bởi vì người không chịu nổi nhất chính là những lính dưới trướng chịu khổ sau khi rời khỏi quân doanh.

– Chỉ cần tới cửa cầu cạnh, ông cụ cho dù khó khăn cũng sẽ giúp đỡ một chút.

Rất nhiều người không rõ, nghĩ tới ông cụ đường đường là một tướng quân Đại Hạ, cho dù không phải cự phú thì cũng không thể trở thành rất nghèo được. Nhưng trên thực tế, ông cụ thật chính là một người nghèo điển hình.

– Năng lực quản lý tài sản của thúc thúc cụt một tay vẫn rất mạnh, mang tiền giao cho hắn đáng tin cậy hơn so với giao cho ông nội.

– Ít nhất, thúc thúc cụt một tay vẫn hiểu rõ phải làm thế nào mới gọi là trợ giúp người hơn ông nội.

Sở Mặc lầu bầu, sau đó khẽ thở dài:

– Đáng tiếc ta lúc này vẫn không thể quang minh chính đại tiến vào Viêm Hoàng Thành, Hạ Kiệt…. không biết ngươi có vào cung làm thái giám không!

– Lại nói tới, ta nhưng thật ra vô cùng muốn cảm ta ngươi. Nếu như lúc trước ngươi không nói xấu ta, thành thật nhận tội đền tội, Sở Mặc ta…. Cũng sẽ không lần gặp gỡ như hôm nay. Tự nhiên cũng không gặp được sư phụ của ta.

Sở Mặc nói xong, ánh mắt lại rơi vào trên bình nguyên vô tận trước mặt, lúc này hắn đã đi ra khỏi mảnh núi lớn ngàn dặm kia.

Quay đầu nhìn lại dãy núi dày rộng phía sau, trong lòng Sở Mặc có chút kích động, hạ giọng nói:

– Cuối cùng cũng đi ra được!

– Nơi này hẳn là địa giới của Đại Tề rồi!

Sở Mặc híp mắt, nhìn về phương xa, nơi đó có một đội nhân mã đang chậm rãi đi tới bên này.

Khi hắn phát hiện đối phương thì đối phương cũng phát hiện ra hắn. Sau đó nhanh chóng tăng tốc đi tới phía hắn.

Sở Mặc nhíu nhíu mày, sau đó nhắm hướng lùm cỏ đi tới. Cũng không phải hắn sợ hãi cái gì, mà chẳng qua chỉ là ngại phiền toái, hiện tại hắn chỉ muốn có thể thật mau chóng trở lại Đại Hạ, trở lại Viêm Hoàng thành, đem thu hoạch của mình chia sẻ cùng ông nội.

– Đứng lại!

– Không được chạy!

– Thằng ăn mày nhãi con, ta đang gọi ngươi đấy!

Từng đợt âm thanh quát gọi truyền tới từ trong hàng ngũ của đối phương. Sau đó, bọn chúng giục ngụa chạy như bay về phía Sở Mặc. Khuôn mặt tuy còn ngây ngô nhưng anh khí mười phần của Sở Mặc lập tức lộ ra chút tức giận, dám gọi hắn là thằng ăn mày, dựa vào đâu chứ?

Bây giờ hắn vô cùng nhạy cảm với cách xưng hô này, điều đó khiến hắn không đừng được mà nhớ lại những điều không mấy tốt đẹp đã phải nếm trải ở đỉnh Cô Thần trên núi Bất Lão. Tuy nhiên, nhìn lại bộ quần áo trên người, Sở Mặc nhếch nhếch môi,có chút nhụt chí. Bởi vì bộ dạng bây giờ của hắn quả thực là hơi giống một tên ăn mày, so với vị thiếu niên tuấn tú áo da màu đen chỉnh tề trên đỉnh Cô Thần khi nào thì đúng là khác nhau một trời một vực.

Sở Mặc tắm rửa xong không có quần áo để mà thay, Ma Quân lại chẳng phải vú em, đương nhiên càng không thể nhớ tới mấy chuyện vặt vãnh này. Vượt qua quãng đường dài, dãi nắng dầm sương, lại còn phải trải qua nhiều trận chiến đấu, bộ quần áo trên người Sở Mặc đã sớm ráchtung tóe.

Mái tóc đen nhánh rối bù được dùng gân nguyên thú buộc túm lại một cách qua loa, cộng thêm một thân quần áo lam lũ rách mướp, quả thực trông không khác gì một thằng nhóc người rừng, vô cùng hoang dã! Đoàn người kia có khoảng mười mấy người, nhanh chóng bao vây lấy Sở Mặc, ánh mắt nhìn về phía hắn chẳng tốt lành gì, trong đó có kẻ tinh mắt phát hiện ra những thứ mà Sở Mặc vác trên vai, không kiềm chế nổi hét lên một cách kinh ngạc.

– Trời ạ, những thứ mà thằng nhãi này đang vác là những vật lấyđược từ trên cơ thể của nguyên thú!

– Đúng vậy, trên đó còn đang chập chờn phát ra nguyên lực!

– Ha ha ha, ta phát hiện thấy da của nguyên thú bậc ba! Lần này chúng ta giàu to rồi!

– Không thể tưởng tượng nổi, lần này chúng ta lên đường lại có thu hoạch lớn như vậy, nếu nhóm của mấy tên khác biết được sẽ hâm mộ chúng ta chết mất.

– Ngươi sai rồi, bọn họ sẽ không hâm mộ, mà bọn họ…nhất địnhsẽ phải ghen tị!

– Ghen tị, đúng, phải nói là ghen tị, ha ha ha, quả nhiên lão Vương vẫn là có ăn có học nhất!

Cả đám người cười cười nói nói hi hi ha ha, hoàn toàn không thèm để mắt tới Sở Mặc. Nói cũng phải, một thiếu niên xem ra cũng chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, ăn mặc rách rưới, cho dù là ai gặp cũng sẽ chẳng coi hắn ra gì. Lúc này, trong đám người có một gã đàn ông trung niên chậm rãicưỡi một con ngựa cao lớn màu đỏ sậm đi tới trước mặt Sở Mặc, từ trên cao nhìn xuống, trên người còn phảng phất một luồng sát khí cực mạnh.

Không nói chẳng rằng, dường như muốn để thẳng nhóc nhà quê này tự cảm thấy sợ. Chuyện như thế này gã đã làm mãi thành quen, gã còn rất hưởng thụ quá trình nhìn thấy đối phương bị khí thế trấn áp của gã áp đến mức dần dần lộ ra sự sụp đổ và bất lực. Nhưng mà lần này có vẻ gã đã lầm rồi.

Nguyên lực đang dao động trên người gã nhiều lắm cũng chỉ mới ở khoảng đỉnh của bậc hai, về cơ bản không thể gây cho Sở Mặc tí xíu áp lực nào. Vì thế, Sở Mặc chỉ là nhìn gã một cách kỳ quặc, hỏi:

– Ngươi đang làm gì thế?

Gã trung niên kiêu ngạo cười lên một tiếng, cũng chưa chú ý tới vấn đề trong giọng nói của Sở Mặc. “Ngươi đang làm gì thế” và “Ngươi muốn làm gì thế” vốn dĩ chính là hai nội dung hoàn toàn khác nhau. Gã chỉ đắc ý cho rằng thằng nhóc ăn mày này không chịu nổi áp lực quá lớn toát ra từ bản thân. Đăng bởi: longnhi


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.