Hôm sau đi học Trạch Lan thấy chỗ ngồi của Tiêu An trống, cậu cũng biết là thế nào hôm nay Tiêu An cũng sẽ nghỉ thôi, vì chân của Tiêu An bị đau như vậy cơ mà.
Nghê Ni bước vào lớp với gương mặt nghiêm khắc hơn ngày thường, cô hướng về phía của Trạch Lan rồi gọi Trạch Lan lên văn phòng cùng.
Trạch Lan nghe lời theo sau cô lên văn phòng, đúng lúc cậu đang tính kiếm cô để nói chuyện thì lại được gọi.
Lẽ nào cô đã biết chuyện của ngày hôm qua rồi sao?
Lên đến văn phòng, Nghê Ni kêu Trạch Lan ngồi xuống ghế để nói chuyện, “Hôm qua em cùng Tiêu An ở lại trực lớp, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thì ra là cô đã biết chuyện rồi, Trạch Lan từ từ kể lại đầu đuôi mọi chuyện của hôm qua cho cô nghe.
Nghe xong Nghê Ni gật đầu, quả nhiên mọi chuyện Trạch Lan kể giống với những gì mà mẹ của Tiêu An đã nói qua điện thoại.
Sau khi đã nắm được tình hình, Nghê Ni lại hỏi Trạch Lan có biết rốt cuộc lý do làm sao mà Tiêu An lại bị đánh.
Trạch Lan chỉ lắc đầu trả lời không biết.
Đúng lúc đó có hai cô bé đang đứng ở ngoài cửa văn phòng, dáng vẻ thập thò từ lẫy đến giờ không dám vào.
“…Dạ, cô ơi, bọn em muốn nói cho cô biết một chuyện ạ.”
Nghê Ni hướng ra cửa gọi hai cô bé vào trong cùng ngồi xuống ghế nói chuyện.
Cô thấy được sự rụt rè nhát gan của hai đứa học trò này, khi lẫy đi còn kéo tay của nhau rồi mới chịu vào.
“Dạ, em, em…”
Nghê Ni giọng trấn an nói: “Các em cứ nói đi, không cần phải rụt rè như vậy đâu.”
Một cô bạn mạnh dạn hơn, đã rụt rè kể lại mọi chuyện mà mình đã biết được.
Nghe hết mọi chuyện thì Nghê Ni cũng đã nắm bắt được tình hình, thì ra hai cô bé này ngày hôm qua cũng ở lại trực lớp, vì nghe thấy tiếng động nên đã rủ nhau đi xem, thế là đã thấy được cảnh đánh nhau.
Mấy chuyện kể lại thì cũng giống y như là Trạch Lan đã nói.
Cũng may là hai cô bé này đã nói cho cô biết học sinh đánh Tiêu An là Vương Hoan, hai người bạn đi theo cũng học chung lớp với nhau.
Nghê Ni cũng đã hiểu được thái độ sợ sệt của hai cô bé rồi, thì ra cũng là vì sợ đám bạn của Vương Hoan, cộng thêm khi đó vì sợ sệt cùng cuống quá nên không đi tìm được người tới giúp.
Qua chuyện này, Nghê Ni cũng dặn dò hai đứa đôi ba câu: “Lần sau nếu các em có gặp chuyện như vậy, nếu vào giờ này không có giáo viên ở lại thì phải chạy xuống ngay nói cho bác bảo vệ biết chuyện.
Chứ không được như hôm qua có biết chưa?”
Hai cô bé đồng thanh ‘dạ’ trong vui vẻ vì không bị cô phạt.
Cả hai cúi đầu chào cô rồi đi về lại lớp học tiếp.
Nghê Ni: “Được rồi Trạch Lan, em cũng đi về lớp để học đi.
Cảm ơn em vì đã kể cho cô nghe mọi chuyện nhé.”
Trạch Lan nghe lời đi về lớp học, sau đó Nghê Ni cũng đi tìm giáo viên chủ nhiệm của lớp Vương Hoan để nói chuyện.
Trong giờ học hôm nay Trạch Lan cứ toàn nghĩ đến Tiêu An, cậu nghịch nghịch bút rồi tự nói chuyện một mình: “Không biết Tiêu An đã đỡ hơn chưa? Cậu ấy nói là mẹ của cậu ấy đi làm rồi, không biết là ở nhà một mình thì cậu ấy có ổn không ha?”
Trạch Lan dừng tay nghịch bút lại, sau đó thì cậu đã nghĩ ra một ý hay ho trong đầu, “Hay là mình chép bài đầy đủ để tí nữa đi qua thăm Tiêu An đi ha, cậu ấy nói cho mình biết nhà ở đường nào rồi mà.”
Đã quyết định được nên Trạch Lan siêng năng hơn mọi ngày mà cắm cúi ghi bài thật đầy đủ để tí nữa sẽ qua nhà thăm Tiêu An.
Trạch Lan đi học về chào mẹ xong thì liền nhanh chân chạy lên trên phòng cất cặp tắm rửa thay quần áo.
Kiều Thiên Nguyệt thấy lạ vì sao hôm nay Trạch Lan lại làm mọi chuyện mau như vậy, “Có chuyện gì mà hôm nay mẹ thấy con làm mọi chuyện nhanh như vậy? Còn không cần mẹ phải nhắc nhở luôn đấy.”
Trạch Lan: “Mẹ ơi, tí nữa con sẽ qua nhà bạn đó.”
Kiều Thiên Nguyệt cười mỉm: “Là đi chơi đúng không, con đúng là suốt ngày chỉ ham chơi như vậy.”
Trạch Lan bĩu môi: “Sao mẹ lại nói con như vậy chứ, con cũng đâu có chơi suốt ngày đâu á.
Hôm nay con qua nhà để thăm bạn đó nha.”
Kiều Thiên Nguyệt ‘ồ’ lên, “Là cậu bạn hôm qua con kể đúng không?”
Trạch Lan gật đầu, “Đúng rồi á, sao mẹ lại hay thế?”
Kiều Thiên Nguyệt: “Con đã nói như vậy rồi, sao mẹ lại không biết được chứ, mẹ là mẹ của con mà.”
Trạch Lan gối lên đùi Kiều Thiên Nguyệt nằm, rồi nói: “Đúng rồi mẹ ạ, hôm nay Tiêu An không đi học, chắc là chân của cậu ấy đau lắm á.
Mẹ ơi, hay mẹ kêu dì giúp việc làm một chút đồ ăn để con mang qua nhà Tiêu An nha.
Con nghe cậu ấy nói là mẹ của cậu ấy đi làm rồi, con sợ lỡ đâu cậu ấy không có gì để ăn quá đi.”
Kiều Thiên Nguyệt bây giờ mới biết đứa nhỏ kia tên là Tiêu An, “Được, mẹ sẽ kêu dì Dương làm.
Mà lỡ đâu mẹ của Tiêu An cũng làm đồ ăn ở nhà rồi sao? Không phải là con lại lo xa quá sao.”
Trạch Lan: “Con cũng không biết nữa, nhưng mà đi thăm thì nên mang đồ đi đúng không mẹ?”
Kiều Thiên Nguyệt: “Ừ, mẹ sẽ kêu dì Dương làm một hộp to cho con mang đi thăm bạn.” Bà lấy làm tò mò, “Sao trước giờ mẹ chưa nghe con kể về Tiêu An vậy, bộ con mới quen bạn hay sao?”
Trạch Lan: “Dạ đúng rồi, cậu ấy mới chuyển trường đến đây luôn, con mới thành bạn chính thức với cậu ấy vào ngày hôm qua đó.
Mẹ thấy con có lợi hại không nào? Cậu ấy rất khó gần mà con cũng kết bạn được đó nha.”
Kiều Thiên Nguyệt mỉm cười dịu dàng, “Con của mẹ như vậy ai mà không thích cho được chứ, trước giờ mẹ cũng không thấy con quan tâm bạn bè nào như vậy đâu, mà lần này còn mới quen nữa chứ.”
Trạch Lan cười hì hì: “Con cũng không biết tại sao nữa, tại lần đầu tiên gặp là con đã rất muốn kết bạn với cậu ấy rồi.
Chắc tại là nhìn cậu ấy quá đẹp ấy mẹ.”
Nghe con nói như vậy, Kiều Thiên Nguyệt không khỏi không bật cười mà xoa đầu con, “Có cả chuyện như vậy luôn sao.
Tí nữa con đi đường nhớ phải thật cẩn thận đấy.”
Trạch Lan dạ thật là to vì suốt ngày được nghe rồi.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, cậu tạm biệt mẹ rồi bắt xe buýt đến nhà của Tiêu An.
Nghe thấy tiếng chuông Tiêu An tò mò không biết ai, bởi nếu là mẹ thì sẽ không nhấn chuông, và nhà của cậu cũng chả quen biết ai hết.
Cậu bước ra mở cửa, vừa mở cửa ra thì cậu liền thấy ngay Trạch Lan.
Trạch Lan mỉm cười vui vẻ: “Bất ngờ chưa hả? Mình đến thăm cậu nè.”
Tiêu An đứng ở cửa bất ngờ, cậu không biết làm sao mà Trạch Lan lại biết được nhà của cậu nữa.
Trạch Lan: “Cậu không định mời mình vào nhà luôn hả?”
Tiêu An sau khi nghe nói vậy thì cho Trạch Lan vào nhà.
Trạch Lan quan sát trong nhà, mọi thứ đều được sắp xếp rất ngăn nắp và gọn gàng.
Cậu bỏ đồ xuống bàn rồi ngồi xuống.
Tiêu An đi lấy nước uống.
Tiêu An đưa nước cho Trạch Lan uống, rồi nói: “Sao cậu lại biết nhà của mình?”
Trạch Lan uống nước rồi nói: “Thì hôm qua cậu nói nhà của cậu cùng đường với nhà của mình đó, mình đi hỏi mọi người sống ở gần đây, một hồi là biết ngay thôi á.” Cậu hỏi: “Mà chân của cậu đỡ đau chưa?”
Tiêu An không ngờ được Trạch Lan lại để ý và quan tâm đến cậu đến như vậy, còn đến tận nhà thăm cậu nữa, “Mình thấy đỡ hơn tại có uống thuốc rồi, đi lại lâu thì thỉnh thoảng vẫn thấy có hơi đau một chút thôi.”
Trạch Lan: “Cậu có biết không? Hôm qua về nhà mẹ của mình đã tức giận lắm đó, nhưng mà mẹ của mình tức giận không có đáng sợ một tí nào cả, sau khi nghe mình kể chuyện, thì mẹ liền hết giận luôn rồi.”
Tiêu An cảm thấy có lỗi, “Xin lỗi, là tại mình.”
Trạch Lan tỏ vẻ không vui, “Hứ, xin lỗi cái gì mà xin lỗi, mình mệt cậu quá đi à, chúng ta là bạn của nhau mà, đừng có nói như vậy hoài biết không?”
Tiêu An gật đầu ‘ừ’ nhẹ.
Trạch Lan: “À đúng rồi, hôm nay mình biết cậu nghỉ học nên đã chép bài kĩ càng hết rồi, mình mang qua đây cho cậu chép đó, cậu thấy mình có tốt bụng không á?”
Trạch Lan chỉ vào cái túi vải mình mang theo.
Tiêu An trên mặt hiện lên ý cười, “Cậu rất tốt.”
Nghe được câu trả lời ưng ý rồi, Trạch Lan cười tít mắt lại, cậu lại mang hộp cơm trong túi vải ra đưa cho Tiêu An.
Tiêu An không nghĩ đến việc Trạch Lan đã qua thăm cậu như vậy rồi, còn chuẩn bị hết mọi thứ, còn mang cả cơm cho cậu nữa.
Trước giờ, ngoài mẹ ra, sự quan tâm này là lần đầu cậu được nhận, nó hoàn toàn là thật, không có sự giả tạo nào.
Trạch Lan thấy lẫy giờ Tiêu An không nói gì, bèn nói: “Bộ, cậu không thích sao?”
Tiêu An lắc đầu: “Không phải, tại vì cậu quan tâm mình quá.
Thật ra, trước khi đi làm mẹ của mình cũng đã chuẩn bị đồ ăn rồi.”
Trạch Lan tươi cười, “Mình cũng biết, đây như là đồ thăm bệnh đi nha.”
Lúc này Tiêu An cũng chỉ biết vui vẻ gật đầu nhận.
Trạch Lan nhớ đến chuyện sáng ngày bèn kể lại hết cho Tiêu An.
Tiêu An biết người cầm đầu đánh mình là Vương Hoan học lớp 5A4, hai người đi theo sau cũng chung một lớp.
Cậu cũng biết được lý do vì sao mà bị đánh, thì ra là vì Vương Hoan thích Hứa Nhã Ly, nhiều lần tỏ tình muốn làm bạn trai nhưng đều bị từ chối.
Hôm bữa vì thấy cô bạn khóc nên đi dò hỏi ở đâu và đã biết chuyện.
Còn cô bạn Hứa Nhã Ly cũng không hề biết chuyện đánh người này.
Trạch Lan lấy tập trong túi vải ra, “Đúng rồi, cậu coi lại bài đi.
Không biết chỗ nào mình sẽ giảng lại cho cậu nghe, mình học dở lắm đó, nên chỉ nhớ được xíu xiu thôi.”
Tiêu An không hề để tâm đến chuyện Trạch Lan nói học dở như thế nào, cái mà cậu để ý chính là Trạch Lan lười học, nhưng mà đi học lại chịu nghe bài đàng hoàng để về giảng lại cho cậu.
Tiêu An lấy tập ra chép lại bài, thỉnh thoảng Trạch Lan sẽ hỏi vài câu rồi cả hai nói chuyện với nhau.
Đang chép lại môn toán thì Tiêu An dừng lại bút.
Trạch Lan: “Cậu không biết chỗ này đúng không, để mình giảng cho cậu nha.”
Trạch Lan xích qua ngồi gần với Tiêu An rồi hăng hái giảng lại bài, sau một lúc thì Trạch Lan đã bị bí quên bài, cậu bèn để bút lại miệng mà chu mỏ lên gõ.
Tiêu An nhìn dáng vẻ cố gắng nhớ bài này của Trạch Lan mà không nhịn nổi nở một nụ cười rất nhẹ, chắc là đã quên bài rồi đây?
Tiêu An: “Chỗ này phải chia ra, xong sau đó tính lại một lần nữa, đúng không hả?”
Nghe thấy Tiêu An nói như vậy, Trạch Lan lấy tay gãi đầu, “Ừm…!đúng rồi, đó là những gì mình muốn nói với cậu á.”
Thật ra Trạch Lan đến đấy cũng đã hết hiểu rồi, tại cậu học dở sẵn rồi, hôm nay đi học cậu đã cố gắng nghe giảng để giảng bài lại cho Tiêu An, chứ bình thường cậu còn không có nghe gì hết.
Tiêu An biết được hôm nay Trạch Lan đã rất cố gắng giảng bài cho mình, cậu biết là Trạch Lan đi học bình thường không chịu nghe giảng, nhưng vì cậu mà như vậy khiến cho cậu cảm thấy rất vui.
Mấy bài này cậu nhìn qua khi lẫy là đã biết làm, chỉ tại cậu đang muốn trêu một tí, để xem là Trạch Lan đã chăm chỉ nghe giảng đến như thế nào.
Cậu lật lại mấy bài học trước, Trạch Lan tuy là có chép bài, nhưng là chép qua loa cho có, chỉ có bài của ngày hôm nay là chép đàng hoàng nhất.
Tất cả đều là vì cậu.
“Cậu không đi học mà vẫn hiểu đúng là giỏi thật á nha, bạn của mình đúng là phải như vậy.” Trạch Lan nói tiếp: “Mình không thích học hành chút nào cả, mình toàn bị bố la không à, nếu có ai kèm chắc mình sẽ chịu học hơn đó.”
Tiêu An: “Vậy mình sẽ kèm cho cậu học.”
Trạch Lan hỏi lại ngay: “Có thật không á?”
Tiêu An lại muốn trêu Trạch Lan một chút, “Thật, nhưng mà, kèm học cho cậu thì mình sẽ được cái gì nào?”
Nghe Tiêu An nói như vậy, Trạch Lan suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Theo ý của cậu hết luôn, cậu muốn cái gì cũng được hết á, dù là chuyện gì thì mình cũng sẽ làm cho bằng được mới thôi.”
Tiêu An nghe Trạch Lan nói như vậy, trên môi mỉm cười nhẹ, có lẽ bản thân của cậu cũng không hề hay biết được điều đó.
Trạch Lan nhìn Tiêu An cười mà bất ngờ, “Lần đầu tiên mình thấy cậu cười luôn, cậu cười lên trông rất đẹp đó nha, cậu phải cười nhiều vào mới đẹp đó.”.