Nghe cô nói sẽ ngồi kế Trạch Lan, trên mặt Tiêu An lộ lên một tia dao động nhỏ, sau đó liền nhanh trở lại bình thường.
Tiêu An nghe lời cô đi xuống chỗ của mình rồi đặt cặp ngồi xuống, cậu vẫn như lúc trước đi học ở trường, vẫn giữ một gương mặt khó ai có thể làm quen với mình được, một gương mặt lạnh lùng, nhìn thôi các bạn khác cũng sẽ chạy mất dép.
Sau khi Tiêu An ngồi xuống bàn, Trạch Lan liền mở miệng nói ngay: “Nè nha, đúng là siêu trùng hợp luôn đó, chúng ta lại gặp nhau nữa nè, không ngờ chúng ta lại còn là bạn cùng lớp nữa đó, còn từ bây giờ thì chúng ta là bạn cùng bàn với nhau rồi.”
Trạch Lan dừng lại rồi tiếp tục nói: “Mà nè, tên của cậu là gì vậy á?”
Lẫy giờ chỉ lo gục đầu ngủ nên Trạch Lan không có nghe cô nói cái gì hết.
Tiêu An không trả lời lại, cậu lấy tập sách cùng bút ở trong cặp ra đặt từng thứ trên bàn, xong rồi cũng chẳng mảy may trả lời lại Trạch Lan, cậu làm như lẫy giờ không hề nghe thấy cái gì.
Trạch Lan bị bơ cho giống như mấy hôm trước vẫn không bỏ cuộc, không trả lời thì cậu đi hỏi người khác,
Trạch Lan kéo tay áo bạn học ngồi ở trên hỏi thì biết được tên của Tiêu An.
Tiêu An không ngờ Trạch Lan không chịu bỏ cuộc mà vẫn còn nghĩ đến cái chiêu này cho được.
Hỏi xong rồi Trạch Lan vui vẻ nói: “Thì ra cậu tên là Tiêu An nha, mình cũng giới thiệu lại một lần nữa, mình tên là Trạch Lan nha, từ giờ hai chúng ta sẽ là bạn của nhau.”
Tiêu An không ngờ đến Trạch Lan sẽ lại nói như vậy, trước giờ ai muốn kết bạn với cậu đều bị cậu làm ngơ cho, bị như thế cũng chẳng người nào thèm quan tâm liền như thế mặc kệ cậu.
Thế mà lẫy giờ Trạch Lan trước mặt lại không giống như vậy, còn tự nhận là bạn của cậu nữa.
“Ai là bạn của cậu?” Tiêu An không khó chịu, nhưng lời nói có vẻ không được thích.
Cuối cùng thì Trạch Lan mới nghe được giọng nói của Tiêu An, mãi mới nói cho người ta nghe được một câu, thế mà lại nói cho một câu phũ phàng như vậy.
Trạch Lan vui vẻ không thèm để tâm: “Kệ cậu chứ, mình cứ muốn làm bạn đó, sao mà cậu cản mình được chứ?”
Tiêu An im lặng không trả lời lại.
Không nghe được câu trả lời, lại còn bị cho ăn bơ nữa, Trạch Lan nghĩ phải chăng tính tình của Tiêu An chính là như vậy rồi, cậu không để bụng, dù sao nghĩ lại, còn học chung với nhau dài mà, thế nào mà chả thân với Tiêu An cho được nên cậu rất vui vẻ.
Trong các tiết học, Tiêu An ngồi học rất nghiêm túc, một câu cũng không nói với Trạch Lan, nhưng cậu cũng lại rất để ý đến Trạch Lan.
Nhìn kiểu này là cậu biết Trạch Lan không thích học hành gì cả, lúc thì gục đầu xuống bàn ngủ, lúc thì ngồi vẽ bậy bạ lên giấy, lúc thì ngồi gấp máy bay ném vô sọt rác.
Làm đủ thứ chuyện trong các tiết học mà Trạch Lan cũng không để ý lẫy giờ cậu ở bên cạnh vẫn đang nhìn xem những trò đó.
Mãi sau khi kết thúc ba tiết học là đến giờ ra chơi, cả đám trong lớp nhanh chân chạy ra ngoài như được giải thoát, số người ở trong lớp rất nhanh đã vơi đi cũng gần hết.
Tiêu An thấy tò mò vì Trạch Lan không đi ra ngoài giống mấy người khác? Nhưng sự tò mò đó cậu cũng chỉ là giấu trong lòng, cậu lấy phần cơm mà mẹ đã chuẩn bị sẵn từ trong cặp cùng với nước uống để đi ra ngoài tìm chỗ nào đó thật yên tĩnh để ngồi ăn, ở trường cũ cậu ăn như vậy, nên ở trường mới này cũng sẽ như vậy không thay đổi.
Trạch Lan thấy Tiêu An rời đi rồi thì cũng nhanh chóng lôi hộp cơm trong cặp của mình ra ngay, cậu chạy đến trước mặt của Tiêu An nói: “Cậu định đi ăn hả? Chúng ta cùng đi ăn chung nha.”
“Đúng thật là phiền phức, cậu làm ơn đừng phiền tôi.” Tiêu An hờ hững nói.
Nói xong Tiêu An mặc kệ Trạch Lan rồi bước đi, trong lúc đi Tiêu An cũng nghĩ là mình đã nói quá lời với Trạch Lan rồi, dù sao thì Trạch Lan cũng chỉ muốn làm quen với cậu thôi mà.
Tuy cảm thấy có phần áy náy, nhưng cậu cũng không nghĩ đến ý định sẽ quay lại kêu Trạch Lan đi cùng với mình.
Đi được một lúc, Tiêu An thấy đằng sau hình như có ai đi theo thì phải, cậu quay đầu lại thì liền thấy Trạch Lan đang ôm hộp cơm và đi theo mình.
Điều này khiến cậu không khỏi ngạc nhiên.
Trạch Lan bị phát hiện ra rồi hơi lúng túng, cậu liền dơ tay lên gãi trên đầu rồi cười cười, “Đúng là trùng đường quá đi nha.”
Tiêu An thấy Trạch Lan thật đúng là khác với mấy người khác, bị cậu cho ăn bơ như vậy mà còn lủi thủi đi theo cơ, nhìn cái bộ dạng nói chuyện này của Trạch Lan, cậu đúng thật là có ngu mới tin đó là sự thật được.
Trên mặt Tiêu An thoáng hiện nét vui vẻ vì Trạch Lan không để bụng lời nói khó nghe khi lẫy mà vẫn đi theo sau, cậu cũng không nói lời nào, đi được một hồi cũng tìm được chỗ, Tiêu An dừng trước một cái ghế gỗ dưới gốc một cây lim xẹt lớn rồi ngồi xuống.
Cậu quyết định sẽ ngồi ở đây ăn.
Tiêu An chỉ vừa mới ngồi xuống ghế thì một giây sau đó Trạch Lan cũng ngồi xuống ngay bên cạnh và mở hộp cơm của mình ra.
Trạch Lan đưa tay lên gãi đầu, “Trùng hợp quá đi, chỗ mình muốn ngồi ăn cũng ở đây luôn đó.”
Tiêu An không vạch trần lời nói dối của Trạch Lan, cậu có nói thế nào thì Trạch Lan cũng sẽ kiếm ra được cả đống lý do để nói hết, với lại thì lần này đã có người ngồi ăn chung với cậu rồi, còn mặc kệ những lời nói thờ ơ mà cậu dành cho nữa.
Trạch Lan nhìn hộp cơm của mình không khỏi ngao ngán mà thầm nói: “Bộ muốn nuôi mình thành con heo luôn hay sao mà ngày nào cũng có cả đống đồ ăn như thế này chứ?”
Tiếng Trạch Lan nói không quá nhỏ, đủ để cho Tiêu An nghe được, cậu nhìn qua hộp cơm của Trạch Lan xem thử, đúng là toàn cả đống đồ ăn ngon không, nhìn lại của mình thì cậu thật không sánh được.
Sau đó cậu thấy Trạch Lan cầm đũa lên, tưởng rằng là Trạch Lan định ăn nhưng không phải, Trạch Lan ngồi gắp hết cà rốt có trong đồ ăn của mình ra hết một bên, sau đó mới bắt đầu ăn.
Thấy đồ ăn của mình ngày nào cũng nhiều đến như vậy, Trạch Lan nhìn mà ngao ngán luôn, nhìn cả đống đồ như vậy, nhất định là sẽ ăn không hết được.
Cậu quay sang nói với Tiêu An: “Nè, đồ ăn của mình nhiều lắm đó, mình ăn không hết nổi đâu, mẹ mình dặn là không được lãng phí đồ ăn đâu, nên là, cậu ăn giúp mình một ít đi nha.”
Nói xong cũng chẳng để Tiêu An kịp trả lời, Trạch Lan đã nhanh chóng gắp thức ăn ở hộp cơm của mình sang hộp cơm của Tiêu An.
Nhìn xuống hộp cơm của mình, Tiêu An thấy đã có thêm một cái đùi gà và một quả trứng luộc đã bóc vỏ sẵn.
Trạch Lan vội nói: “Cậu phải ăn cho hết đó nha, không được bỏ đi đâu đấy, như vậy là tội lỗi, tội lỗi lắm nha.”
Tiêu An cảm thấy khó hiểu: “Tại sao lại muốn làm bạn với tôi? Bộ cậu không thấy tôi rất ghét cậu à?”
Trạch Lan vừa nhai cơm vừa nói: “Mình cũng không biết sao nữa, chỉ đơn giản là mình rất muốn làm bạn với cậu thôi, chắc là tại cậu nhìn rất đẹp á nha.”
Trạch Lan nói tiếp: “Theo mình thấy thì cậu đâu có ghét mình đâu mà, nếu ghét mình thì sao lúc lẫy mình đi theo cậu, cậu lại không đuổi mình đi.”
Nói xong Trạch Lan tập trung ăn cơm của mình.
Tiêu An không ngờ Trạch Lan lại để ý mọi chuyện như vậy, lần đầu cậu được nghe những lời nói như vậy, lúc này trong đầu có không biết bao suy nghĩ.
Sau đó cậu bỗng cười mỉm rất nhẹ rồi ăn đồ ăn mà Trạch Lan đã gắp sang cho mình.
Cả hai ngồi ăn với nhau và suốt buổi không nói thêm một câu nào.
Ăn xong Tiêu An cầm bình nước lên uống, Trạch Lan thấy vậy mới nhớ đến là hôm nay đi học vội quá nên cậu không có kịp mang theo nước uống.
Trạch Lan lấy tay của mình kéo nhẹ tay áo đồng phục của Tiêu An, “Nè, mình muốn uống nước, hôm nay mình quên mang theo rồi.”
Tiêu An thấy gương mặt năn nỉ của Trạch Lan thật giống như đang làm nũng vậy, với lại khi lẫy cũng đã ăn đồ ăn của người ta rồi, nên cậu liền đưa bình nước qua và không nói lời nào.
Tuy Tiêu An không có nói gì, nhưng Trạch Lan biết là Tiêu An đã đồng ý cho cậu uống nước rồi, cậu nhanh chóng cầm lấy bình nước mà uống.
Uống xong Trạch Lan vui vẻ nói: “Nước gì mà ngon vậy á? Mai mình cũng sẽ kêu dì giúp việc làm cho mình mang theo luôn.”
Thấy gương mặt của Trạch Lan vui như vậy, Tiêu An cũng chỉ hời hợt nói: “Chanh mật ong.”
Trạch Lan dường như nghe không rõ nên vội hỏi lại: “Hả, cậu nói cái gì? Mình không nghe thấy, cậu nói lại đi.”
“Chanh mật ong.” Tiêu An lạnh lùng nói.
Trạch Lan giả vờ à lên, thật ra là cậu thừa biết đây là chanh mật ong rồi, nhưng cố giả vờ không biết mà hỏi lại để được nói chuyện với Tiêu An nhiều hơn một chút thôi, khi lẫy cậu cũng nghe thấy Tiêu An nói rồi, nhưng là cậu giả vờ như là không nghe thấy.
Trạch Lan vui vẻ cười tít mắt như đứa con nít vừa được ăn ngon, nốt ruồi ở bên đuôi mắt phải khi mà cậu cười lên nhìn rất đẹp.
Tiêu An thấy vậy liền ngẩn người vài giây, sau đó lạnh lùng nói: “Còn không chịu trả lại bình.”
Trạch Lan đem bình nước trả lại cho Tiêu An, “Cảm ơn cậu nhiều nha, từ giờ chúng ta trở thành bạn của nhau rồi, hồi lẫy không có tính nha.”
“Ai là bạn của cậu? Cậu thật phiền.”
Nói xong Tiêu An bỏ đi trước, Trạch Lan bị làm ngơ như thế cũng đã bắt đầu quen với tính cách này của Tiêu An, cậu sẽ không để bụng mấy lời nói đó đâu..