“Diêu Tranh!”
“Nhạc Bằng?”
“Anh đến đây làm gì?” Diêu Tranh tỏ vẻ cấm cảu trước việc bạn trai làm ra vẻ vô tình gặp.
“Ha ha, Hôm nay là ngày quan trọng như thế, đương nhiên phải đến tìm em chung vui.” Nhạc Bằng bình thản đáp, tuy Diêu Tranh là người gã mất công theo đuổi nhưng không có nghĩa cô lúc nào cũng buộc được gã phải nhún nhường. Ngược lại, thường thường là cô bị gã mượn đủ cớ chọc tức.
“Đây là thái độ gì? Anh giám thị em? Sao lại biết em đến đây?”
“Đó là tâm hữu linh tê trong truyền thuyết.”
“Nói nhăng.”
“Không chịu hối lỗi gì cả, lúc nào cũng chọc tức người ta. Hắn dễ dàng tìm được mình chắc là có trò hoa dạng gì đó.” Diêu Tranh chưa từng coi trọng phẩm hạn của gã, tự nhiên phải nghĩ vậy. Hơn nữa Nhạc Bằng thường tùy ý xuất hiện trước mặt cô, rõ ràng gã có cách gì đó nắm được hành tung của cô.
Trong tình huống không làm gì được gã, nhiều lúc cơn giận do cô khơi lên đều bị gã dễ dàng thuyết phục. Nhạc Bằng luôn có những cách kì quái, buộc cô không thể nổi giận.
“Mọi người đang đợi, anh tìm được em chứng tỏ dù cách xa thế nào tâm linh chúng ta cũng cảm ứng được. Chúng là một đôi trời se đất tạo, em nên vui mới đúng.”
Nhạc Bằng giải thích đầy vô lại, có lúc thành thật lại là sai lầm, cứ nửa đùa nửa thật lại giải quyết được khó khăn.
“Ai vui hả?” Vẻ mặt tỏ ra giận dữ, rõ ràng Diêu Tranh cực kỳ không vui.
“Đi nào, đi nào. Về rồi hai người cứ việc thân tình anh anh em em. Hiện tại khó coi lắm.” Mạc Nghiên Tuyết không dám tranh chấp với Nhạc Bằng tại quảng trường văn hóa đông đúc. Lần trước Diêu Tranh bị bắt đi khiến cảnh sát tra hỏi cô với tư cách người chứng kiến, xem phần tử bạo lực nào dám bắt cóc con gái nhà lành trên đường, sự tình trăm năm không xảy ra này khiến toán cảnh sát cao hứng hơn hẳn mọi vụ án hình sự khác. Mạc Nghiên Tuyết không thể tố tội Nhạc Bằng, hơn nữa biết rõ sau đó Diêu Tranh sẽ tự về nhà, không thể nói là mỹ nữ bị bắt cóc được. Một khi điều tra, hậu quả sẽ…
Diêu Tranh nhiều lúc không còn ai để trông vào khi đối diện với gã. Nhạc Bằng có đủ tà ác trí tuệ để khiến nhiều người hiểu rằng Diêu Tranh là của gã, bất kỳ ai muốn đưa cô thoát khỏi vòng khống chế, hậu quả vô cùng đáng sợ.
“Hừ.”
“Đi thôi.”
Rất nhanh chóng, ba người biến mất, do có pháp thuật mê hoặc xung quanh nên việc kì dị khi ba người đột nhiên tan biến cũng không khiến ai ngạc nhiên.
“Phi kiếm trong tay anh cho em có được không? Đưa đi, em sẽ vì lễ vật này mà tha thứ cho anh.”
Diêu Tranh xuất hiện tại Phù Vân tiên xá, không quan tâm xem có những ai, tỏ ra thập phần hứng thú với thanh hồng sắc đoản kiếm trong tay Nhạc Bằng, nên trực tiếp hỏi xin.
“Không được, em không hợp tu luyện phi kiếm, thanh này lại uy lực hữu hạn, lúc chiến đấu hung hiểm lắm, chốc nữa anh sẽ cho em mấy pháp bảo có lực phòng ngự hơn nhiều. An toàn hơn nữa.”
Tuy Nhạc Bằng hơi quá quắt nhưng Diêu Tranh vẫn thấy có đủ tự do. Nhạc Bằng không tôn thờ bạo lực gia đình nên dù phải đối diện với tên lưu manh như gã, cô cũng không hề sợ, mở miệng xin thứ gì của gã, cô chưa từng cảm thấy khó nghĩ.
“Không được sao? Em giận rồi.”
Nhạc Bằng lại cự tuyệt, Diêu Tranh quay đi không thèm để ý đến gã.
“Chà. Cực phẩm phi kiếm! Cho tiểu đệ đi. Tụ Huỳnh thật kém quá, tiểu đệ đang buồn không tìm được thanh nào thay thế. Cho tiểu đệ chăng?”
Trần Anh Hữu tu luyện phi kiếm, tự nhiên hiểu về kiếm chất, Tụ Huỳnh chỉ đáng coi là trung đẳng. Pháp bảo vốn chia thành bốn đẳng cấp: đạo khí, pháp khí, linh khí, thần khí, phi kiếm tối đa chỉ đạt đến cấp linh khí, bởi tài liệu tế luyện phi kiếm đại đa số chỉ từ pháp khí trở xuống, Nhạc Bằng cũng chưa từng thích loại pháp bảo này nhưng lười tế luyện. Trần Anh Hữu lại không có năng lực luyện chế phi kiếm, tự nhiên vô cùng hứng thú với những thứ gã giấu giếm.
“Vớ vẩn, vật này không phải thứ huynh đệ chế ngự được. Trong tay Nhạc huynh có phải Huyết Anh kiếm?” Ngao Phương chỉ nhìn là thấy tà khí huyết tinh trên thanh kiếm ở mức nào, hơn nữa ngoại hình và khí tức khá giống với Huyết Anh kiếm trong truyền thuyết, nên mở miệng hỏi.
Thấy vẻ mặt Ngao Phương trở thành trầm trọng, Nhạc Bằng cười khổ, thản nhiên đáp: “Phi kiếm này là mỗ lấy từ tay người khác. Thật ra là vật gì, mỗ nào có biết.”
“Huyết Anh kiếm?”
Hầu hết mọi người đều không biết cái tên này. Khổng Vi Vi khẽ nhíu mày, Nhạc Bằng hiểu ngay cô biết lai lịch, bản thân gã chưa từng nghe nói đến Huyết Anh kiếm.
Thấy gã chăm chú nhìn, Khổng Vi Vi cũng không giấu, giọng nói trong trẻo vang lên.
“Huyết Anh kiếm là pháp bảo tùy thân của Lĩnh Nam thế gia đại trưởng lão năm xưa, là một trong những cực phẩm thần binh của Lĩnh Nam thế gia. Nhưng vì Lĩnh Nam thế gia bị diệt, người chết đã chết, người chạy đã bỏ chạy, tôi cũng không ngờ Huyết Anh kiếm sẽ xuất hiện tại đây.”
Khổng Vi Vi xác thật kinh ngạc, Huyết Anh kiếm là pháp bảo tề danh cùng Thiên Hà tinh sa, tuy xếp dưới nhưng vẫn là pháp bảo siêu cấp cường lực. Hơn nữa Thiên Hà tinh sa chưa từng xuất hiện trước mặt người khác, nên Khổng Vi Vi, Vương Lịch Lịch, Hách Dao, Lục Nam Nhi còn ngưỡng mộ pháp bảo này hơn cả Thiên Hà tinh sa. Chỉ là không hiểu vì sao Nhạc Bằng lại lấy được Huyết Anh kiếm.
Ngao Phương cao giọng nói: “Để tại hạ nói cho rõ ràng, tại hạ hiểu lai lịch Huyết Anh kiếm hơn các vị.”
“Huyết Anh kiếm không phải pháp bảo mà là một tu luyện pháp môn kì dị, phương pháp tu luyện nó thập phần tà ác, dùng chính nguyên anh của mình tế kiếm, đem bản thân nguyên thần và Huyết Anh kiếm hóa thành nhất thể. Một khi luyện thành rồi, khi đả thương ai sẽ hút một phần tinh khí của đối phương, tăng thâm cho công lực bản thân, cho đến nay, theo tư liệu nội bộ của Kháng Ma liên minh cũng chỉ có ba người tu luyện thành môn pháp lực này. Huyết Anh kiếm rời khỏi nguyên chủ sẽ mất đi tác dụng, nó và nguyên thân của tu luyện giả hợp làm một, chủ nhân đầu tiên chết đi, nếu không đồng thời hủy diệt cũng không ai sử dụng được.”
“Huyết Anh kiếm này vì sao hoàn chỉnh như vậy, xác thật kì quái. Theo lý, pháp bảo như nó không thể bị người ta lấy trộm.”
“Thật vậy ư?”
Khổng Vi Vi chưa từng biết Huyết Anh kiếm có lai lịch này, chỉ cho rằng nó là một pháp bảo lợi hại.
“Chả trách lão Nhạc cứ cầm chứ không thu lấy. Hóa ra là vì nguyên nhân này.”
Trần Anh Hữu tỏ vẻ tỉnh ngộ, mất hết hứng thú với Huyết Anh kiếm, thứ đầy tà khí này có nhiều tác dụng phụ quá, chạm vào sẽ dính lấy phiền phức, không bao giờ dứt…
Diêu Tranh cũng không hứng thú nữa, quay sang chào Diêu Kính, thuận tiện hỏi luôn thằng nhóc ra dáng kia là ai mà nói năng như sinh viên đại học.
Ngao Phương nghe rõ Diêu Tranh và Diêu Kính không tỏ ra vẻ gì tôn trọng, đành chỉ làm bộ không biết, kéo Nhạc Bằng sang hỏi chuyện.
Nhạc Bằng thuận tay vẫy Khổng Vi Vi đi cùng.
Khổng Vi Vi vô cùng kinh ngạc, thấy gã có việc muốn thương lượng, bất giác hơi mong ngóng, bình thường gã luôn lạnh nhạt, lần này có việc cần hỏi gì đó mới nhờ đến cô.
Nhạc Bằng và Ngao Phương không nói gì, chỉ lật đi lật lại Huyết Anh kiếm. Luận nguyên chất, thanh kiếm này là thượng thượng phẩm. Luận linh khí, càng là vật chọn ra trong vạn thanh. Nhưng Nhạc Bằng khẳng định được nguyên thần vốn hợp nhất trong kiếm đã bị người ta rút đi. Có được pháp lực cỡ này thế gian không mấy ai, dù trong hàng ngũ đủ khả năng tung hoành tam giới cũng không dễ tìm được người nào.
Thấy Khổng Vi Vi sang theo, Ngao Phương hạ giọng: “Huyết Anh kiếm một khi bị rút mất nguyên thần của nguyên chủ sẽ không khác gì kiếm thường. Tại hạ thấy cô nương cũng tu luyện pháp thuật đó, nếu có Huyết Anh kiếm làm căn bản sẽ tiến bộ thần tốc.”
Nhãn thần lóe lên hàn hàn mang, Ngao Phương toát ra cỗ áp lực xưa nay chưa thấy. Khổng Vi Vi cảm giác tứ chi mất hết sức mạnh, trong lòng lạnh toát, tun bần bật: “Tiểu tử này là ai, sao lại hiểu rõ mình như thế? Áp lực này… dù tông chủ cũng không có.”
Trong mắt cô, Ngao Phương mang dáng vẻ trẻ con kia biến thành thần bí nan trắc.
Áp lực của Ngao Phương nhanh chóng tan biến, Nhạc Bằng khẽ hừ, khiến Ngao Phương đang thi thố pháp lực cũng rùng mình, triệt tiêu áp lực ngay. Y thầm nhủ: “Mình tìm khắp tam giới cũng không thấy tư liệu về tiểu tử này, lúc về phải hỏi han tiền bối thần tộc và trưởng lão trong tộc, nhất định xem hắn ẩn tàng sức mạnh thế nào. Cách đây ít lâu từ ma giới truyền về tin tức hàm hồ bất minh, nếu hắn có năng lực can thiệp tới tận đó thì cần phải nhìn bằng con mắt khác.”
Nhạc Bằng không hề muốn bênh vực Khổng Vi Vi, chỉ bất quá không thích việc Ngao Phương dùng thủ đoạn. Ngao Phương dừng tay, gã cũng không lên tiếng.
“Thế là thế nào?”
Khổng Vi Vi cảm giác sau lưng lạnh buốt, biết là toàn thân toát mồ hôi lạnh, nỗi sợ hãi đó xuất phát từ bản năng, bao nhiêu kinh sợ tích lũy mấy tháng qua cộng lại cũng không bằng. Đủ thấy hai gã này không phải cùng đẳng cấp với cô, nhưng vốn tính cách cứng cỏi, cô vẫn lấy đủ dũng khí lên tiếng hỏi.
“Cầm lấy đi, chỉ có cô mới hợp tu luyện loại pháp bảo không phải là pháp bảo này. Huyết Anh kiếm của cô bản chất bất thuần, bỏ đi thì hơn.”
“Sao, sao ngươi biết ta tu luyện pháp thuật gì?”
Mấy chữ này chật vật thoát khỏi môi cô, lần đầu tiên Khổng Vi Vi cảm giác được rằng thiếu niên này vượt khỏi phạm vi lý giải của mình.
“Cả ta cũng nhận ra, đó là bản năng khi tu luyện đến cảnh giới nào đó. Cô lui ra trước đi, chúng tôi có việc cần bàn.” Nhạc Bằng vốn không để ý việc Khổng Vi Vi có bí mật gì, xua tay bảo cô lui đi, nhằm biến sự tình thành đơn giản. Có lúc rút chân ra lại khiến sự tình thông thoáng hẳn.
Một đạo hồng quang nhàn nhạt lóe lên, tan biến vào thân thể Khổng Vi Vi. Huyết Anh kiếm luyện đến cực điểm sẽ không còn là thực chất, càng tăng thêm khả năng công kích nên không có mấy pháp bảo phòng ngự được nó. Nhạc Bằng tuy không hiểu vì sao Ngao Phương chủ động xử lý vật của gã, nhưng gã vốn ghét loại pháp bảo đó, thuận tay cho luôn người khác, còn hơn là phải hủy đi.
Khổng Vi Vi hoang mang, gần như tránh né nguy hiểm nào đó mà lui đi. Ngao Phương nhìn theo bóng cô, mấy lần định nói lại thôi.
“Mỗ biết gần đây có người đang sử dụng kế với mình, mỗ cũng nghi vấn lai lịch của họ, nhưng đó là việc nhỏ không quan trọng gì. Không cần nhắc nhở.”
Thản nhiên nói ra ý kiến, Nhạc Bằng biết mục đích của Ngao Phương tất nhiên liên quan đến Huyết Anh kiếm, nhưng hiểu biết thật sự, e rằng gã còn biết nhiều hơn y.
“Huyết Anh kiếm này là một vị cao thủ chữ Hải của Kháng Ma liên minh sở hữu, giờ bản mệnh Huyết Anh kiếm xuất hiện tại đây, chắc người đó…” Gương mặt ngây thơ của Ngao Phương vốn không để lộ tình cảm nào giờ chuyển thành lo lắng.
“Gần đây có nhiều ma nhân vượt giới đến nhân gian, có thể có cả cao thủ ma thần cấp, thậm chí ma hoàng cấp. Chẳng qua chúng tôi không có nguồn tình báo ở ma giới nên không thể xác nhận. Nghe nói huynh đài mới từ ma giới về, có biết ma thần cấp ở đó theo tiêu chuẩn nào không? Còn ma hoàng cấp…” Ngao Phương lại nhăn nhó, gương mặt trẻ thơ thoáng nét sầu lo.
“Chỉ sợ nhân gian giới căn bản không ai đủ năng lực đối phó ma nhân cỡ đó. Trừ phi thỉnh cầu tăng viện từ thần giới. Nhưng như thế tình hình cân bằng sẽ bị phá vỡ, hậu quả càng khó thu thập.”
“Đó là nguyên nhân các hạ mời mỗ gia nhập Kháng Ma liên minh?”
Ngao Phương sầm mặt, tỏ ra lạnh lùng: “Đó chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân khác là các hạ cũng là địch nhân chúng tôi phải đối diện. Nếu hóa giải được sẽ bớt đi một mối ẩn hoạn. Nhưng nếu không thể, Ngao Phương này không ngại phải đấu một trận.”
“Thần giới Đấu Thần Tướng! Quả nhiên không dễ trêu vào. Ha ha, nhưng mỗ khuyên các hạ nên bỏ qua việc này thì hơn, ma nhân đến nhân gian không định làm gì cả. Bỏ qua vẫn hơn cố tình chọc tay vào. Hơn nữa ma nhân hàng thật giá thật ma hoàng cấp trở lên, trừ phi Đông, Tây phương thần tộc liên hiệp, chứ không thì cả Đấu Thần Tướng, cộng thêm thần vương thần tộc xuất thủ, kết cục sau cùng cũng không hay ho gì. Tương lai tất nhiên hỗn loạn.”
Lạnh nhạt nói xong, Nhạc Bằng quay người bước đi.
“Thật đấy, chắc không ai chịu an phận thủ thường, nhưng đừng chạm đến nơi này của mộ. Mỗ ngại phiền hà lắm.” Gã khẽ lẩm bẩm, cố ý để Ngao Phương nghe rõ, như thế càng dễ ăn nói trong nhiều việc.
Ngao Phương nhìn theo, thoáng suy tư.
“Vì sao hắn biết nhiều tin tức về ma nhân như vậy, lại cực kỳ khẳng định?”
Nêu không vì trên mình Nhạc Bằng lộ rõ tiên khí, y tất đã coi gã là ma nhân, nhưng rồi lại lắc đầu rũ bỏ ý nghĩ hoang đường đó. Nếu có thể chuyển hóa tà khí thành tiên thiên chính đạo pháp lực hồn hậu như vậy, thật không thể tin được.
Đương nhiên y không hiểu, sự tình đúng là khó tin như thế.
Hơn nữa y đã bỏ qua một câu “ma hoàng cấp trở lên”, cũng có nghĩa là ma nhân mạnh hơn nữa đang ở nhân gian giới.
“Lão tứ Nhạc Sư Đà, ta, và cả hắn… nếu ta đoán không lầm, là ‘hắn’ đã xuất hiện. Sức mạnh này đủ quấy tung cả thần ma nhân tam giới. Thật sự thú vị lắm.”
Sau cùng Nhạc Bằng cũng đoán được người dùng Huyết Anh kiếm mê hoặc gã là ai. Chỉ có cường giả như thế mới dễ dàng rút được nguyên thần chủ nhân Huyết Anh kiếm, coi nó như trò chơi bỏ đi. Có những việc với người này là không thể thì với người khác chỉ là chuyện vặt.
Áp chế hết mọi khả năng dưới thực lực tuyệt cường của bản thân, gã chưa bao giờ lo lắng trước chuyện gì. Rũ hết mọi phiền não vì hôm nay là ngày vui.
Diêu Tranh mèo nheo mãi, sau cùng gã cũng đồng ý cho cô một thanh tuyệt thế hảo kiếm thế thượng vô song, lại hứa sẽ giúp cô tu luyện thành phi kiếm trong thời gian ngắn nhất, cộng thêm một vài điều kiện nữa. Để bạn gái vui lòng, gã không tiếc gì.
Ngao Phương cùng mọi người vui chơi, căn bản không để ai nhận ra thân phận đích thần tộc Đấu Thần Tướng. Nhìn thế nào, y cũng chỉ là một đứa bé mười một mười hai tuổi.
Để có không khí giáng sinh, không hiểu y dùng pháp thuật gì mang đến một quả chuông cổ, thiết lập mọi thứ để đến lúc sẽ gióng chuông. Không phải ai cũng biết pháp thuật nhưng ảo thuật thì đều biết. Bên trong Phù Vân tiên xá nhanh chóng náo nhiệt hơn cả dưới thành phố.
Để thêm phần vui vẻ, Trần Anh Hữu kéo thêm một vài đàn em lên thinh không, Phù Vân tiên xá hiện tại quả nhiên nhiệt náo phi phàm.
Trong lúc vui vẻ, Trần Anh Hữu tuyên bố từ nay cải tà quy chính thành người thật thà, sẽ gia nhập Kháng Ma liên minh tận lực vì nhân gian chính nghĩa. Hơn nữa còn tuyên bố thống nhất mọi nhân loại có huyết thống yêu quái bước vào kỉ nguyên mới.
Thấy hắn nói năng lung tung không ra thể thống gì, Nhạc Bằng thuận tay gọi một con voi châu Phi đến phá. Trần Anh Hữu bị nó đuổi chạy tứ tán, cái bục do hắn tạm thời dựng lên bị đạp tan nát.
Tính về pháp lực, vượt qua hạn chế thời không để đưa một con voi từ châu Phi đến đây thì chỉ có Nhạc Bằng và Ngao Phương làm được, Ngao Phương tuy không thích sinh sự nhưng cũng bực mình trước việc Trần Anh Hữu nói lung tung. Trần Anh Hữu bị con voi đuổi vào cái hồ nhỏ trong Phù Vân tiên xá, mới thi thố pháp thuật tống khứ nó đi.
Được pháp lực của Nhạc Bằng bảo vệ, con voi mình đồng da sắt đao thương bất nhập, không sợ bất cứ pháp thuật nào, khiến Trần Anh Hữu pháp lực không tệ cũng bó tay.
Sau một lúc huyên náo, Khổng Vi Vi đề nghị mọi người biểu diễn tiết mục. Sau khi thoát khỏi áp lực tinh thần của Ngao Phương, cô biết Nhạc Bằng không tính toán gì đến bí mật của mình, nên vẻ ngoài đã dễ chịu hẳn.
Kéo thêm Diêu Tranh và Mạc Nghiên Tuyết, sáu thiếu nữ thanh xuân thu hút ánh mắt mọi người khởi xướng việc so tài. Hà Động Lượng không thiện nghệ lắm về phương diện này, bêu xấu đầu tiên.
Hát một bài tình ca kinh điển mà nghe như hò chèo đò, tiết mục này thất bại thảm hại. Nhưng coi là tiểu phẩm thì lại khá dí dỏm. Tất cả đều nhất trí đánh giá như vậy.
Nhạc Bằng là người thứ hai bị tống lên sân khấu, những người định lấy gã làm trò cười bất ngờ nhận ra tài năng vũ đạo của gã không kém hơn võ công tí nào.
Gã gọi ra Âm dương thập bát thần ma, màn biểu diễn khô lâu cuồng vũ quả thật kỳ dị, một toán bạch cốt học theo bước nhảy của Michael Jackson, ai nấy đều hô hào. Âm dương thập bát thần ma hiển nhiên quen xem ti vi nên coi tiếng hô hào đó là cổ vũ lớn nhất, càng biểu diễn say sưa.
Nhạc Bằng tiếp tục biến hóa ra vô số hình ảnh phối hợp, những thần ma hình như rất thích giải bóng rổ nhà nghề Mỹ NBA, giao lưu với nhau bằng thứ tiếng không ai hiểu nổi, chia thành ba đội chơi bóng rổ.
Một thần ma nhảy lên ném bóng vào rồi, chụp lấy vành rổ không buông, từng đốt xương cũng rung lên lách cách. Bầu không khí lại sôi lên.
Lục Nam Nhi không sao rũ hết được tính ngượng ngập, kéo các chị em cùng lên khiêu vũ, gia nhập vào điệu nhảy điên cuồng của Âm dương thập bát thần ma, ai nấy đều thỉnh thoảng lại biểu diễn một điệu huyền diệu trên không, khiến Ngao Phương há hốc mồm, y từng một lần được dự bàn đào hội.
Thần tộc tuyệt đối không phóng túng như thế, tiết mục biểu diễn nào cũng đẹp đẽ, nhưng ngàn vạn năm nay xem mãi thành nhàm, có điều không ai dám tùy tiện phóng túng.
Những thứ Nhạc Bằng mua: bia, nước ngọt, đồ ăn đều không bị lãng phí, đủ cho mọi người thoải mái. Đến nửa đêm mà không khí vẫn chưa giảm, ngược lại có dấu hiệu tiếp tục tăng nhiệt.
Trong một góc xa, cố ý tránh khỏi đám đông huyên náo, đàm phán chính thức bắt đầu.
Nhạc Bằng và Ngao Phương tiến hành đối thoại mang tính quyết định.
“Thành viên chủ chốt chúng tôi quyết định ra mặt tiếp nhận huynh đài làm thành viên chính thức, cấp nguyên lão chữ Sơn. Hà Động Lượng sẽ nhanh chóng được thử thách, nếu hoàn thành sẽ gia nhập tổ chức, thành thành viên cấp thấp chữ Vân. Những người khác Phương Tịch Tà, Diêu Kính, Trần Anh Hữu, Mạc Nghiên Tuyết, Diêu Tranh đều có thể được phá lệ tham gia lớp bồi dưỡng cử hành vào ba ngày sau. Còn có được tiếp nhận không phải trông vào kết quả khảo sát cuối cùng, và ý muốn bản thân họ. Nếu huynh đài không thấy có vấn đề gì, cứ nhận tín vật biểu thị hợp tác được thành lập. “
“Sơn, hải, phong, vân. Phân chia đẳng cấp thú vị lắm.”
Thấy gã không phản đối, Ngao Phương thở phào một hơi, có những việc không phải hạng người lơ đãng như gã có thể phát giác, đương nhiên cũng có thể là gã không buồn để ý. Ngao Phương lo lắng vô cùng cho tình huống nhân gian giới hiện tại, nếu không có kì tích gì, thế cân bằng sẽ bị phá vỡ, ý nghĩa tồn tại của Kháng Ma liên minh cũng không còn. Lúc thần giới Đấu Thần Tướng ra mặt, nỗ lực mấy trăm năm của y và mười hai đồng bạn sẽ trôi về đông hết. Sinh linh ở nhân gian giới đương nhiên cũng tan theo phong hoa tuyết nguyệt.
Lòng tay y mở ra, một đạo năng lượng chói lòa từ bàn tay truyền tới. Nhạc Bằng biết từ xa có người chuyển vật tới, cường độ chấn động này chứng tỏ vật đó bất phàm.
Rất nhanh, gã thấy trong lòng tay Ngao Phương xuất hiện gì. Một khối bát quái tinh bàn.
Ngao Phương cười bình thản: “Cũng như Phù Vân tiên xá, là pháp bảo có thể làm chỗ ở, bên trong có Hỗn độn hư không giới, đủ để mở ra không gian mấy vạn dặm. Khác ở chỗ bát quái tinh bàn có năng lực phòng ngự rất mạnh, có thể chống lại thiên kiếp, dù chưa chắc huynh đài đã cần. Một thứ khác là công cụ để liên lạc với bất kỳ ai trên thế giới.”
Nhận bát quái tinh bàn rồi, Nhạc Bằng biết Ngao Phương chuẩn bị cáo từ, giúp gã tu bổ Phù Vân tiên xá bất quá là cái cớ, những việc như thế cần gì phải đến lượt Đấu Thần Tướng trẻ nhất của thần tộc ra tay. Hiện tại sự tình hoàn thành, Ngao Phương để thiết kế lại, Nhạc Bằng tự hoàn thành được. Không cần Ngao Phương cử đội ngũ thi công tới, cả hai liền chia tay.
Nhạc Bằng hiện tại có quyền điều động thành viên nội bộ Kháng Ma liên minh đến giúp, thậm chí có thể nhờ cả những tổ chức ngoại vi tham gia. Bất quá Nhạc Bằng không thiếu nhân thủ, mấy chục vạn huyết mị âm binh trong Huyết hà binh vương phiên là lực lượng lao động phù hợp.
Ngao Phương xong việc, hóa thành một đạo thanh quang lướt khỏi dải mây bảo vệ Phù Vân tiên xá, trước khi đi còn không quên phát ra lưu quang khắp trời, hào quang do pháp thuật ảo hóa ra còn đẹp hơn cả pháo hoa.
Ngày hôm đó trôi qua như thế.
Ngày mai là lúc lúc động thổ xây nhà, dựng lại Phù Vân tiên xá. Trần Anh Hữu ngấm ngầm oán hận, Nhạc Bằng liền sai Âm dương thập bát thần ma biến thành cao mấy chục mét, trở hành xe tải, cần cẩu phục vụ. Lại gọi thêm sáu ngàn thiên huyết mị âm binh, thái độ lao động của những công nhân không biết mệt đó rất nghiêm túc, không hề lười nhác.
Kiến trúc án theo thiết kế Ngao Phương để lại, cộng thêm ý kiến của mọi người được Nhạc Bằng tổng hợp. Dựa vào kiến thức hơn người, tuy gã chưa từng làm việc này nhưng vẫn đảm bảm được chất lượng.
Ban đầu gã triệt để hủy hết Phù Vân tiên xá, ngưng luyện lại cửu thiên vân khí nguyên chất rồi tăng thêm mấy ngàn đạo phù chú khiến vùng mây có thể hút được ánh nắng mặt trời, cũng như bố trí pin mặt trời để cũng cấp điện năng cho các loại nhu cầu bên trong. Gã không thích vì muốn sử dụng điện năng mà phải kéo một đường dây từ dưới đất lên, như thế mới thật ngu xuẩn.
Rồi gã lại an bài phòng ngự pháp trận, tư liệu trong tay không thiếu, có thể tham khảo thập nhị kỳ môn độ giáp, Lưỡng Nghi vi trần trận pháp. Vì thế gã bố trí trận pháp tầng tầng lớp lớp, vô cùng vô tận. Tuy gã biết cao thủ chân chính có thể dùng sức mạnh thuần túy phá trận, nhưng dù sao vẫn có tác dụng nhất định.
Tuy gã tiêu diệt xong Thiên giới lưu ly tịnh hỏa, có thể hoàn toàn sử dụng thập nhị kỳ môn độn giáp nhưng bày ở đây thật sự là lãng phí. Không có cao thủ trấn giữ, sinh hóa ảo diệt của Lưỡng Nghi vi trần trận căn bản không phát huy được bao nhiêu uy lực. Dùng thứ thay thế này cũng được.
Sau cùng kiến trúc được áp dụng là tối đơn giản, diện tích bảy tám dặm mà muốn bày vẽ các kiểu kiến trúc rất dễ. Gã cân nhắc hồi lâu mới quyết định không dùng kiến trúc thực chất bởi dễ bị phá hủy, khôi phục cũng không dễ, bèn phục chế chỉnh thể một vài danh thắng nổi tiếng. Vốn là ảo cảnh nên không có vấn đề gì về bảo dưỡng, dễ dàng thay đổi được cảnh trí, tránh được mỗi người một ý.
Thiết lập chủ trận pháp khống ở trung tâm, gã tham khảo ý kiến mọi người xây lên mấy chục công trình. Ở đó lúc nào cũng được thấy nhà hát Sydney Opera và tháp Eiffel, Cố cung và Bạch kim hãn cung. Rồi thì rừng rậm Nam Phi, hoang mạc thảo nguyên châu Mỹ đều có, rồi thì cảnh sắc bãi biển Địa trung hải, quần đảo núi lửa Hawaii cũng có đủ. Dù không ai biết những cảnh sắc này có giá trị sử dụng gì.
Tất nhiên phải có những không gian riêng, được Diêu Tranh giục, gã lập ra một dãy nhà riêng cực kỳ đẹp đẽ, phối hợp các kiểu biệt thự riêng của những phú gia hàng đầu thế giới, thuần túy theo phong cách hiện đại của Âu Mỹ. Gã cũng quyết định xây cho mình một không gian tiêu khiển siêu tuyệt, có điều bị mọi người chê bai là tục khí, không có phong vị gì hết.
Không gian của những người khác thiên kì bách quái. Trần Anh Hữu dùng Đại kim tự tháp là kiến trúc chủ thể khiến tất cả đều kinh ngạc.
Mất một ngày là hoàn thành. Nhạc Bằng quả thật nhanh gọn, ngày hôm sau là ngày tổ chức lễ ăn tân gia.
Thư mời của Kháng Ma liên minh đến nơi. Tuy ai nấy đều chuẩn bị trước nhưng vẫn rất hứng thú với việc này. Hà Động Lượng tự nhiên vui vì con đường tương lai đã mở, được bồi dưỡng thành tinh anh ngày sau tất là nhân sĩ thượng lưu trong xã hội. Bình thường y học hành không thuộc hóm quá giỏi, nên không tham vọng gì về tương lai, dù gì trong xã hội hiện đại không thịnh hành việc tróc yêu nã quỷ, muốn sống được tất sẽ khó khăn.
Những người khác luôn ngưỡng mộ Kháng Ma liên minh, thư mời lại nói rõ nơi tập huấn là quần đảo Hawaii, ở Trung Quốc đang mùa đông nhưng ở đó là mùa xuân, có khách sạn năm sao cũng vô số trò vui. Ai nấy nhất trí rằng đợt nghỉ đông này là cơ hội du lịch tuyệt vời.
Nhạc Bằng cho rằng Phù Vân tiên xá có thể tùy tiện di động, muốn đến đó chỉ cần nói một câu là xong, rất thuận tiện. Bất quá niềm mong mỏi được thấy nơi chưa biết có sức hấp dẫn vô cùng. Trần Anh Hữu tuy rất bực mình vì không được đãi ngộ như Hà Động Lượng nhưng không dễ bỏ qua cơ hội được lọt vào hàng ngũ trừ ma này.
Nhạc Bằng nhân hôm đó tuyên bố rằng muốn huấn luyện đặc biệt cho tất cả, đồng ý thì tham gia, không thì không miễn cưỡng, kết quả tất cả đều nhất trí tham dự.
Ngay cả Khổng Vi Vi, Vương Lịch Lịch, Hách Dao, Lục Nam Nhi không cần gì cũng muốn tham gia. Được cao thủ hãn thế như gã chỉ điểm, cơ hội không dễ có. Bình thường gã lười nhác, không quản đến mấy chuyện này, lần này nổi cơn hứng khỏi mới đồng ý xuất lực, tất nhiên được hoan nghênh nhiệt liệt. Nhưng phương thức tu luyện gã đề ra càng khiến họ bất ngờ.
Ngẩng nhìn tầng không xanh thầm, thân thể gã hiện tại đang ở trong Hỗn độn hư không giới, dưới khẩu hiệu để tăng cường thực lực cho tất cả, quyết định của gã có đến tám chín phần mười hàm chứa dã tâm nào đó. Ai cũng nhìn ra, tuyệt thế yêu ma động cơ bất thuần này thực tế chưa nắm chắc chế ngự được nỗi bất mãn của một thiếu nữ ở nhân gian, làm thế này chẳng qua tìm cớ phát triển quan hệ thêm một bước.
“Ở đây một ngày bằng một năm ở nhân gian giới, nếu chăm chỉ tu luyện, thử thách của Kháng Ma liên minh chỉ là chuyện đùa.”
“Nhưng lão Nhạc, hiện tại ta mới thấy buồn cười, lão bị làm sao mà sắp nửa tháng mà không tiến triển gì.”
Đối thoại giữa hai người sắp phát triển theo hướng độ động chân động tay, cũng không phải lần đầu. Trần Anh Hữu không hiểu sao Nhạc Bằng không chinh phục nổi một cô gái bình thường, rõ ràng có bao nhiêu cơ hội đều bị gã bỏ qua.
“Sao mi không tu luyện, quan tâm đến việc của ta làm gì?”
“Lão Nhạc, có thể chỉ điểm cho ta làm cách nào nâng cao công lực chăng? Thởi gian một năm căn bản không tiến bộ gì đâu.”
Một ngày bằng một năm, ai cũng hiểu rằng chỉ cần nỗ lực sẽ có kết quả. Nhạc Bằng cứ lén lút, bỏ mặc lời hứa chỉ điểm lúc mới bắt đầu, lúc nào cũng chỉ nghĩ cách khống chế Diêu Tranh dưới ma chưởng. Muốn thỉnh giáo gã hả? Mứ mơ đi.
“Có nhiều cách lắm, để ta dạy mi một cách.”
Trần Anh Hữu không sợ chết, liên tục quấy nhiễu, Nhạc Bằng bực mình quyết định giáo huấn một phen.
“Tu luyện đương nhiên có nhiều con đường, nhưng chỉ có một là ngắn nhất. Con đường của mỗi người khác nhau, nhưng ta sẽ chỉ cho mi lối hợp lý nhất. Dù ta không thể giúp mi sáng tạo ra một môn tâm pháp nhưng có một môn rất hợp cho mi tu luyện. Chỉ cần chăm chỉ, trong một năm sẽ tăng công lực gấp mươi.”
“Hay vậy sao?”
Thấy gã nghiêm túc, Trần Anh Hữu lập tức cho là thật, ánh mắt rừng rực lửa khát vọng.
“Đó là Mão nhật bất động chân ngã kiếm, là tâm pháp tốc thành đệ nhất thiên hạ. Chỉ cần luyện thành, có thể chiếm được một ghế trong số các cao thủ nhân gian giới.”
“Có phải tà môn tâm pháp gì không? Tu luyện rồi sẽ tính tình đại biến, trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ chăng?”
Tuy nghe Nhạc Bằng nói câu nào cũng lọt tai, nhưng Trần Anh Hữu cũng biết không phải ai cũng có may mắn từ trên trời rơi xuống đó.
“Không, ta mà dạy mi ma công tà pháp gì đó, một năm đủ để luyện đến mức thành một nhân gian giới thập đại cao thủ, sao phải phí công như thế nữa? Quân Thiên kiếm quyết của ta thuộc về cách tăng cường sức mạnh.”
“Quân Thiên kiếm quyết? Mau dạy đi, ta nhất định nỗ lực tu luyện!”
Trần Anh Hữu hưng phấn đến mức giọng run run. Quân Thiên kiếm luân được Nhạc Bằng sử dụng mấy lần, uy lực khó tưởng tượng nổi. Đạo pháp của Trần Anh Hữu gần đạt đến kiếm tiên nhất lưu, cực kỳ hâm mộ môn võ học này, nhưng Nhạc Bằng không chịu hiển lộ trước mặt người khác, cũng không chịu dạy ai tu luyện. Gã cho Trần Anh Hữu bộ Giáp Tử thần thư, thậm chí Trần Anh Hữu chia ra cho Hà Động Lượng, Diêu Kính Phương Tịch Tà mà gã cũng không cản. Đó là việc khác.
“Ha ha, vậy mi ghé đầu lại đây.”
Không đợi Trần Anh Hữu hiểu vì sao phải ghé đầu tới, gã ấn nhẹ lên gáy hắn. Trần Anh Hữu cảm giác có thứ gì đó tiến vào, như dao đâm.
Nhạc Bằng thản nhiên dùng truyền tâm thuật trực tiếp truyền tống bí quyết tu luyện. Gã cực ghét việc giảng giải dài dòng.
Kỳ thật Mão nhật bất động chân ngã kiếm là do gã bịa đặt, có nói ra Trần Anh Hữu cũng không biết môn pháp quyết này. Vốn không có quan hệ gì với Quân Thiên kiếm quyết, mà là một môn cấm kị chi thuật về tu luyện kiếm tiên.
Kiếm khí trong thể nội nhưng người tu luyện kiếm tiên là cách ngưng tụ bản thân chân nguyên để thuần hóa tạp chất. Danh xưng chính thức của môn kiếm quyết đó là Huyền thiên tinh kim kiếm khí, cũng không tu luyện theo lối trên, mà đem ngũ kim tinh khí dung hợp vào bản thân chân khí, loại kiếm khí này lực sát thương rất lớn, uy lực hơn xa chân nguyên kiếm khí bình thường nhưng khuyết điểm là phẩm chất chân khí đơn nhất, dễ bị khắc chế.
Bất quá đúng như Nhạc Bằng nói, Huyền thiên tinh kim kiếm khí là pháp môn luyện thành rất nhanh.
Thấy Trần Anh Hữu tiếp nhân khẩu quyết, mặc cho hắn có phản đối hay không, Nhạc Bằng lại gõ vào đầu hắn, như thể đang truyền công, kỳ thật tống một hồ lô ngũ kim tinh khí lấy được từ cung khuyết dưới lòng đất vào thân thể hắn. Còn hắn tiếp thụ được bao nhiêu, gã không quan tâm. Dù gì gã cũng tống thêm một đạo tinh thuần tiên khí, đảm bảo gã không thể chết được.
Ngũ kim tinh khí nhập thể, Trần Anh Hữu cảm giác vô số thanh đao kiếm nhỏ xíu cắt xé da thịt, như ngàn vạn mũi cương châm chọc vào da, từ từ vào trong cơ nhục. Nỗi đau đớn đó thật khó tưởng tượng. Hiện tại Trần Anh Hữu hiểu vì sao Nhạc Bằng lại chủ động dạy pháp thuật. Vốn muốn dày vò hắn thì có.
Trần Anh Hữu không ngờ Nhạc Bằng lại bỏ mặc mình, gã ngồi xếp bằng theo tư thế tiêu chuẩn ngũ tâm triều thiên, thuận tay phong bế lục thế, để hắn hưởng thụ.
Mọi người trong Hỗn độn hư không giới đều hâm mộ Trần Anh Hữu. Họ không hiểu chân tướng, tưởng Nhạc Bằng vì không muốn bị làm phiền nên đã dạy Trần Anh Hữu một loại pháp thuật cực kỳ lợi hại. Trần Anh Hữu tu luyện thoáng chốc mà trên mình xuất ra một đạo tinh mang kì dị, có ai không nghĩ hắn thu được nhiều lợi ích.
Hà Động Lượng, Diêu Kính còn ngại, Diêu Tranh quyết không nhờ gã. Một người khác không hề chịu gánh nặng tâm lý đó. Khổng Vi Vi lên tiếng đầu tiên.
“Nhạc Bằng, tôi cũng muốn được chỉ điểm.”
Lấy đủ dũng khí, cô dẹp bỏ lòng tự tôn lên tiếng.
Va chạm tích lũy sau nhiều năm, Khổng Vi Vi sớm đã cực kỳ kiên cường, yêu quái khác với người, không đủ sức mạnh, chỉ còn nước mặc cho kẻ khác xử trí. So với việc bị gã lãnh đạm, hiện thực càng đáng sợ hơn, buộc cô phải cúi đầu.
“Muốn tu luyện Huyết Anh kiếm? Không vấn đề gì. Coi như giúp cô một phen.”
Không ngờ gã nói vậy, Khổng Vi Vi ngẩn người. Bất quá nhanh chóng dẹp hết tạp niệm lắng nghe.
“Tốt nhất cô nên rõ ràng xem có thật sự muốn tu luyện! Huyết Anh kiếm tuy uy lực cực mạnh, có thể hút tinh huyết địch nhân để đề thăng bản thân công lực. Nhưng nó không phải là pháp thuật đỉnh cao, sẽ hình thành trở ngại tu luyện về sau.”
“Pháp thuật nào mới là đỉnh cao?”
Người lên tiếng không phải Khổng Vi Vi, mà là cô gái thẳng tính, nóng nảy hơn – – Diêu Tranh. Nhạc Bằng khiến cô không vui.
Thái độ của thiếu niên yêu ma không biết thế nào là tị hiềm kia đối với Khổng Vi Vi không khiến cô yên tâm. Tuy vẻ ngoài cô luôn gây khó cho gã nhưng không quan tâm đến bạn trai.
Đề phòng là việc tất yếu.
“Chuyện này nói ra dài lắm, có hứng thù thì tôi sẽ phân tích một lượt.”
Thấy “thầy giáo Nhạc” sau cùng cũng chịu giảng bài, tất cả đều vây lại, trừ Trần Anh Hữu đang chịu khốc hình.
Nhạc Bằng tự nhiên vẫn ngồi lơ lửng trên không, nhưng tất cả đều tìm chỗ ngồi dễ chịu, cụ diện khác nào cảnh ở lớp nghe thầy giảng bài hoặc giáo đồ nghe truyền đạo.
Mở máy tính xách tay lớn bằng bàn tay do Ngao Phương tặng, gã bắt đầu tra tìm tư liệu, chuẩn bị dạy. Yêu quái không có cách nào vượt qua được khoa học kĩ thuật của con người, cái máy tính này công năng rất nhiều, hệ thống siêu cường, tựa hồ rất hiện đại, nhưng thật ra là hàng giả.
Trừ vẻ ngoài giống máy tính, bên trong không có cấu tạo điện tử gì, chỉ là một không gian chứa đựng, nối với những server cao cấp nhất, những phương tiện truyền thông công suất lớn nhất, có khác nào một chuyên gia điện tử phục vụ chuyên nghiệp, công năng phục vụ cũng chuyên nghiệp.
Tuy nhìn giống nhưng tuyệt đối không có những công năng chính thức của một máy tính bỏ túi.
Nhạc Bằng tra một ít tư liệu, lần đầu tiên giảng giải về phương pháp tu luyện.
“Nhân gian hiện tại, tu hành chia thành hai nhóm, một theo đuổi sức mạnh cực hạn, một theo đuổi hình thái sau cùng của sinh mệnh. Đỉnh cấp tâm pháp là công pháp đạt đến mục đích trong thời gian ngắn nhất.”
“Mọi người thử nói về cách phân chia cao thủ tại nhân gian giới trước đã.”
“Đẳng cấp phân chia yêu quái và người thì thế giới cũng có tiêu chuẩn riêng trên.” Hà Động Lượng không hiểu gì, nhưng vẫn đáp lời.
“Ha ha, tôi lần đầu tiên thấy phương pháp phân chia ngu xuẩn này đấy. Mười cấp cao thủ, mỗi cấp còn có cường độ phạm vi khí tức nữa cơ đấy.”
Nhạc Bằng tìm đi tìm lại, thấy trên mạng có cách của Liên minh quốc tế yêu quái, chỉ giới thiệu qua lao, có nhiều thứ lần đầu tiên gã tiếp xúc. Vốn gã chưa từng dùng cái máy tính này, máy tính bình thường không kết nối được với network đặc thù này.
“Có gì ngu xuẩn? Nói cho rõ ràng xem nào.”
Bị Diêu Kính cắt lời, Nhạc Bằng vốn định giảng giải tràng giang đại hải liền bỏ ngay dự định, chuyển chủ đề sang hướng khác.
“Vậy được, chúng ta thảo luận xem vì sao lại hình thành mười cấp cao thủ, vấn đề đơn giản hơn nhiều?”
“Mười cấp cấp cao thủ? Mi có biết trên thế giới có mấy người? Nếu mi có năng lực đó, mọi người đương nhiên nghe theo.”
“Ồ!”
Nhạc Bằng xem lại một lần thật kỹ, hiện tại nhân gian giới lưu hành thông dụng cách phân chia cao thù thành mười cấp. Không nói gì kỹ. Cơ bản cách dựa vào cường độ khí tức không thật chính xác, còn thêm cả chiến đấu lực là điều kiện kèm theo. Trang chủ của Liên minh quốc tế yêu quái có đăng cả những kỉ lục mới nhất về cao thủ, ngày nào cũng cập nhật, thể hiện ai thăng cấp, ai xui xẻo bị giáng cấp. Còn cả cách xếp hạng phân loại. Tên Trương Vũ xếp số một tại nhân loại cao thủ bảng, xếp thứ mười bảy toàn cầu. Nhạc Bằng bị xếp trong nhóm năm mươi người đứng đầu toàn cầu, trong bảng nhân loại lại lọt vào mười vị trí đứng đầu. Dưới mỗi cái tên đều có bình luận, chiến tích thực tế.
Quy tắc phân chia thành mười cấp cũng đăng rất rõ.
Người thường hoặc sinh vật thì linh lực cơ bản đều từ năm mươi trở xuống, bình quân của nhân loại chỉ đạt bảy phảy tám lăm. Về phương diện này, linh trưởng của vạn vật không có ưu thế gì.
Cách bình chọn tiêu chuẩn mười cấp cao thủ này phải có từ khí tức trên một vạn điểm, phải trải qua ít nhất mười trận, cả lực công kích, tuyệt chiêu…. Chừng ba, bốn chục quy tắc.
Sắc mặt trở nên nghiêm túc, Nhạc Bằng bắt đầu chính thức giảng giải vấn đề này.
“Trước mắt, những siêu cấp cao thủ này cũng chỉ có thể tung hoành tại nhân gian giới. Nếu mục đích của các vị chỉ là thế, cũng không phải việc gì khó khăn. Tuy không thể lập tức đạt thành, nhưng mỗ thật sự có cách khiến mọi người tu luyện đến đẳng cấp đó.”
“Cách gì?” Diêu Kính nóng ruột.
“Tu luyện chân chính không có đường tắt, không có đường đi nhanh nhất. Nhưng muốn trong thời gian ngắn tăng cường sức mạnh cũng không hẳn không thể. Chẳng qua phương pháp này ảnh hưởng đến việc tiến lên đẳng cấp tu luyện cao hơn về sau, hơn nữa chỉ áp dụng được lúc tu vi còn thấp. Cao thủ đệ nhất nhân gian, so với Đấu Thần Tướng của Đông phương thần tộc, nhân loại thiên tiên tu giả, cao thủ cấp ma thần trở lên của ma tộc thì còn kém xa. Cách biệt này không thể ngày một ngày hai lấp đầy được, còn đẳng cấp hơn nữa, cả mỗ cũng chưa thấy, nói gì dạy các vị.”
Những lời này khiến tất cả rúng động, chưa ai hiểu được thực lực của gã, nhưng tiểu tử này coi thường yêu ma, tu chân giả nhân gian giới như vậy chứng tỏ gã còn ẩn tàng sức mạnh hơn nữa, nên mới không lo ngại gì trong lúc rất nhiều lần xung đột với các thế lực.
“Lão Hà.”
“Hả, có việc gì chăng?”
Không ngờ người đầu tiên Nhạc Bằng gọi là mình, nhưng Hà Động Lượng vẫn đáp theo phản xạ.
“Mỗ không hiểu lắm về Phật môn công phu mà huynh đệ tu luyện, nên mới khuyên huynh đệ chăm chỉ tu luyện. Công lực của huynh đệ hiện tại không tệ, theo tiến cảnh này, rất nhanh có đột phá tiếp. Nên ra đằng kia chơi đùa một chút.”
“Chà.”
Nhạc Bằng nói năng không khách khí khiến Hà Động Lượng đỏ mặt. Y biết gã nói không sai, Kim cương bàn nhược giới thần thông không hợp với pháp môn tu luyện của Nhạc Bằng, y chỉ luyện được một vài pháp thuật trong Giáp Tử thần thư, không thể đề thăng đạo hạnh. Cách tu hành của Phật môn khá đặc dị, Nhạc Bằng xác thật bó tay, chỉ ra phương hướng tu hành càng khiến Hà Động Lượng minh bạch.
Bị gạt sang một bên, Hà Động Lượng chỉ còn cách tự mình tu luyện, y là người được lợi ích hơn cả sau khi được Nhạc Bằng giúp chuyển hóa nhục thân, tự đi trên con đường tu luyện của riêng mình.
Nhạc Bằng quay lại nói một câu với Khổng Vi Vi, Vương Lịch Lịch, Hách Dao, Lục Nam Nhi.
“Mỗ cảm giác được các vị cùng một môn công phu, chắc học từ một sư phụ. Trừ phi các vị phế hết đạo hạnh hiện tại, bằng không…”
Gã xòe hai tay, tỏ vẻ không còn cách nào khác.
Bốn người tỏ vẻ thất vọng nhưng gã không hề lay động. Gần đây gã đã biết Khổng Vi Vi đang giấu một việc động trời, giúp họ tăng cường sức mạnh khác nào sau này tự rước phiền, nên lập tức cự tuyệt. Luận về học thức, không phải gã không có cách nào giúp họ tu luyện, nhưng chẳng qua muốn tìm cớ.
Khổng Vi Vi thấy gã kiên quyết như vậy, qua một thời gian tiếp xúc, cô hiểu nụ cười thản nhiên của gã ẩn tàng trí tuệ không thể tưởng tượng được, nhiều việc cô coi là bí ẩn, nhưng hiện giờ xem ra không giấu được gã.
“Trong Huyết Anh kiếm, mỗ có để lại khẩu quyết tu hành, nếu cô nghịch hướng tu luyện sẽ luyện thành môn tà pháp này. Bất quá cô tự lo cho mình.”
Khổng Vi Vi thoáng kinh ngạc, gã quay đi không lý tới.
Ba cô gái còn lại tất nhiên không hiểu, thoáng chốc Khổng Vi Vi cảm giác ấn đường nóng lên, một làn sức mạnh kì dị truyền vào óc. Tu luyện môn tà pháp này sợ nhất là tẩu hỏa nhập ma, định lực hơi kém sẽ dẫn đến thần kinh phân liệt, tinh thần thác loạn, nghiêm trọng hơn là hồn phi phách tán. Được Nhạc Bằng xuất lực bảo vệ nguyên thần, tự nhiên xác suất thành công cao hơn hẳn, Khổng Vi Vi không hiểu nổi gã nghĩ gì.
Khẽ phất tay, gã cuốn tất cả những người không tiện ở lại đi, di chuyển sức chú ý của mấy người còn lại.
“Nghiên Tuyết, cô không hợp tu luyện, gần đây không có tiến bộ gì, chi bằng tôi tặng cô mấy viên tiên đan, không cần phải vất vả làm gì. Đằng nào cô cũng không theo đuổi mục đích thiên hạ đệ nhất, thế thượng vô song.”
Đến lúc này, người nào tinh ý là hiểu đại khái gã định làm gì.
Mạc Nghiên Tuyết không khách khí, trực tiếp lấy luôn.
Nhạc Bằng không dám nhìn Diêu Tranh đang nổi giận, tùy tiện nhìn sang phía Phương Tịch Tà và Diêu Kính. Phương Tịch Tà còn dễ bảo, Diêu Kính không chịu nghe bất cứ thứ gì, gã cũng không dám giở thủ đoạn vì trước sau gì mọi khổ đầu cũng được trút hết lên mình. Dù sao y cũng là anh trai Diêu Tranh. Dùng ngữ khí thương lượng, gã thận trọng thăm dò.
“Không cần nói gì, ta biết mi muốn nói rằng bọn ta hiện tại không thể nhanh chóng đề cao công lực. Ta chỉ cần hai pháp bảo, cùng cấp với thứ kia.” Y chỉ vào Khổng Vi Vi đang phát ra Thiên Hà tinh sa trùm lên mình, hòng không để ai quấy nhiễu tu luyện. Thiên Hà tinh sa là pháp bảo cô yêu quý nhất, pháp bảo cấp thần khí trên đời không có bao nhiêu, gần như đã tuyệt tích, Khổng Vi Vi quý nó khác nào sinh mệnh.
“Nhạc Bằng, cực phẩm phi kiếm mi đồng ý cho ta vẫn chưa thấy đâu.”
Cúi đầu trầm ngâm hồi lâu, Nhạc Bằng từ từ xòe tay, mười đạo ánh sáng bay lên không, hoặc tinh mang tứ xạ như nhật nguyệt chói lòa, hoặc sấm sét ầm ầm, dị quang lấp lánh, từ Hỗn độn hư không giới tan ra, bay vòng trên không.
“Pháp bảo ở mức có linh khí cũng sẽ có ý chí riêng, thần khí cũng vậy, sẽ tự chọn chủ nhân. Đừng nói là mỗ không cảnh báo trước, những pháp bảo này là do mỗ thu thập, đến giờ vẫn không thể khống chế để sử dụng. Nếu ai có thể hàng phục, cứ việc lấy.”
Trong mười mấy đạo ánh sáng, chỉ qua hình thức cũng không hề đơn giản, nhiều món ẩn chứa sức mạnh kinh hồn. Hỗn độn hư không giới tuy chứa riêng một thiên địa, nhưng vẫn có hạn chế, nếu không phải Nhạc Bằng dùng pháp lực áp chế, số pháp bảo này chắc đã phá không bay đi. Không gian nổi lên từng làn sóng, tùy sinh tùy diệt, Nhạc Bằng ép toàn bộ số pháp bảo trở lại.
Quang võng do Tử Viêm kình tổ thành quấn chặt số pháp bảo, gã không muốn chúng bay đi mất tích.
“Ai có bản lĩnh cứ việc lấy, không lấy được cũng đừng nói gì. Mỗ cũng bó tay.”
Gã đã nói thế, Diêu Kính chỉ còn nước thử câu dẫn xem sao, xem có thể thật sự tạo thành tâm điện cảm ứng chăng. Y biết mấy pháp bảo này đều uy lực vô cùng, căn bản không dám đến gần. Nhưng số pháp bảo này xem ra có tiêu chuẩn chọn chủ rất cao, không thèm để ý, mặc cho y hô hoán.
Những người khác trừ trơ mắt nhìn pháp bảo bay qua bay lại, ngạo khiếu thiên vũ, cũng không thử.
“Nhạc Bằng, thế này thì thử thế nào? Anh mau nghĩ cách đi.” Diêu Tranh từ lúc gã lấy ra mớ siêu cấp pháp bảo đã thích thú, nhưng năng lực bản thân không đủ, mới bắt gã nghĩ cách.
“Anh cũng không có cách mới lấy ra cho mọi người thử xem. Hơn nữa đây là mấy kiện mạnh bậc nhất trong số pháp bảo của anh. Nếu em không lấy được, chỉ còn cách dùng mấy loại thứ phẩm hơn.”
Nhạc Bằng khẽ nhún vai, gã thích thu tập pháp bảo và bí quyết tu luyện nhưng không phải cuồng nhân mê muội. Có những pháp bảo có linh tính, không chịu khuất phục, gã cũng tiếc không dùng pháp lực áp chế để sử dụng, như thế sớm muộn cũng bị phản ngược. Vì thế mớ pháp bảo này gã không hề tiếc, pháp bảo vô dụng tất nhiên không có giá trị, người khác có thể sử dụng cũng không sao. Phải xem vận khí của mấy người này thế nào.
Diêu Tranh từng mắt, cực độ bất mãn, nhưng gã nói rất có lý, Diêu Kính muốn lấy pháp bảo mạnh nhất, cô không thể phản bác được gì.
Nhạc Bằng tổng cộng tung ra mười bốn pháp bảo, đương nhiên không phải toàn bộ pháp bảo của gã. Có loại tà khí mạnh mẽ, sát khí kinh nhân không được gã bỏ ra. Nhưng kiện đang bay trên trời đều tương đối ôn hòa, gã hiểu rõ nguồn gốc.
Phi hành nhanh nhất trên không là một đạo hồ quang xanh thẫm, cố ý phát sáng, quấn lấy những pháp bảo khác nhưng chỉ đến gần lại dừng, chạm vào là rút lui, như thể đang dẫn dụ.
Ba pháp bảo khác cũng hấp dẫn lẫn nhau thành một nhóm. Đỏ rực, lục nhạt, xanh tím, ba màu sắc chuyển động tựa ánh mã não, không nhìn ra nguyên hình là gì. Mấy pháp bảo này hấp dẫn ánh mắt nhất.
Nhưng pháp bảo uy lực lớn nhất là dải cầu vồng mười màu, không hiểu luyện từ chất gì mà liên tục rít lên kì dị, phi hành tuy chậm nhưng uốn lượn rực rỡ. Nó là pháp bảo lớn nhất dài trên dưới trăm mét, nhưng trong không gian nhỏ hẹp này thì cuốn thành một cuộn, thoạt nhìn cừ kỳ cổ quái, diện tích mấy trăm dặm quanh đó đều bị nó chấn động, nếu không phải do Tử Viêm kình khống chế, nhất định nó đã thoát đi, dù vậy vẫn không ngừng phát ra cảm giác bức bối.
Chín pháp bảo còn lại đều nhìn rõ hình thái. Có thứ là binh nhận vũ khí, có thứ là đồ dùng, nhưng tất cả đều quang hoa xán lạn, liên tục biến ảo.
Trong chín món này, có một thanh phi kiếm, quang mang màu tím như giao long tung hoàng, vương đạo thịnh khí, mọi pháp bảo khác đều tránh né từ xa, ngay cả đạo hồ quang màu lam cũng không dám chạm vào, liên túc tránh khỏi đạo tử sắc kiếm quang.
Ngoài ra, hai đạo thanh hồng song kiếm hỗ trợ theo sát nhau, từ cháp cánh cùng bay, mang theo phích lịch lôi điện. Điện mang xuất ra chói lòe, sấm nổ ùng oàng, xem ra là hai pháp bảo bá đạo nhất.
Năm pháp bảo còn lại xem ra uy lực kém hơn. Những pháp bảo khác đều bị Tử Viêm kình ngăn chặn nhưng vẫn bay lượn được, còn năm kiện này đứng im, không thể nhúc nhích.
Pháp bảo sau cùng cổ quái hơn hết, tỏa ô mang màu vàng sậm, cực kỳ ngắn, chỉ chừng vài chục phân, quang hoa cũng không mạnh lắm. Những pháp bảo khác đều dài chừng trăm mét, nó là pháp bảo nhỏ nhất, lại không biết biến hóa, im lìm như một con nhặng đầu đen.
Trừ Trần Anh Hữu đáng thương, hiện tại bị Nhạc Bằng cưỡng bách tu luyện huyền thiên tinh kim kiếm khí, những người còn lại đều muốn thử giành lấy một, hai pháp bảo. Nhạc Bằng xưa nay không thích thể hiện, càng không hay khoe khoang, giờ lấy ra nhiều đồ tốt thế này, tất nhiên là muốn thấy nụ cười của Diêu Tranh.
Hà Động Lượng bị gã gạt ra đầu tiên, tất nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra, thấy các loại pháp bảo bay khắp trời mà vẫn không rúng động. Thứ nhất xưa nay y không tham lam, thứ hai gần đây tu vi đại tăng, định lực cũng hơn hẳn, vẫn giữ được tâm linh trong sáng.
Y không biết rằng bản thân siêu cấp pháp bảo tuy có ý chí nhưng không cao lắm về trí tuệ, nên khi thần khí chọn chủ, duyên phận đóng vai trò quan trọng.
Sau khi y tu thành Kim cương bàn nhược giới thần thông, phật lực trong thân thể rất mạnh, vừa hay hấp dẫn một hai kiện pháp bảo.
Một đạo huyền kim tinh mang đột nhiên phát lực, thoát khỏi Tử Viêm kình, lao về phía y, rồi một dài hào quang xanh biếc bám theo.
Lưỡng đạo quang mang kì dị thay nhau thoát khỏi Tử Viêm kình.
Hà Động Lượng đột nhiên phát giác đáo nguy cơ đến gần, hoang mang không biết làm gì.