Thiên Kim Trở Về

Chương 102: Khó xử



Mike giận đến độ cổ cũng đỏ lên, nắm chặt tay định xông lên, Cố Trường Khanh không hề nghĩ ngợi đã vội kéo cậu lại.

Đáng thương cho Mike cao 1m78, dáng người như gấu nhưng lại bị Cố Trường Khanh bé gần như bằng một nửa mình kéo lại không thể động đậy.

Đùa sao, Vịnh Xuân quyền coi trọng nhất về cách sử dụng lực, cánh tay Cố Trường Khanh rất khỏe.

Bên kia, Catherine thấy Mike như muốn giết người thì hoảng hốt thét lên, vội chạy ra ngoài. Chủ nhiệm câu lạc bộ George vội chạy đến trấn an Mike, Mike dần tỉnh táo lại, lúc này Cố Trường Khanh mới buông tay.

Mike thở hổn hển nói với George:

– Em ra ngoài một chút.

Cố Trường Khanh sợ cậu đi tìm Catherine, vội nói với George:

– Em đi xem cậu ấy.

Nói xong đi theo Mike.

Hai người một trước một sau đi ra sân tennis, đi đến một thảm cỏ, bên thảm cỏ là một gốc ngô đồng nước Pháp rất lớn, cành lá xum xuê tỏa bóng mát.

Mike ngồi dưới gốc cây.

Cố Trường Khanh đi đến bên cạnh cậu. Mike ngẩng đầu nhìn cô một cái:

– Cậu sợ mình làm gì Catherine đúng không?

– Cậu đã nói cô ấy là con gái của người trong hội đồng quản trị trường ta mà còn xúc động vậy sao? Cố Trường Khanh ngồi xuống bên cạnh cậu.

– Cô ấy thật quá đáng!

Mike giận dữ bứt một ngọn cỏ:

– Cô ấy đi khắp nơi nói mình là kẻ lừa đảo, giờ không có ai đầu tư cho mình nữa.

Cậu hơi dừng lại rồi nói:

– Lúc nãy cảm ơn cậu nhé, mình quá xúc động, nếu không có cậu thì chẳng biết giờ đã thành ra thế nào nữa.

Nói xong lại cảm thấy hứng thú hỏi:

– Vừa rồi chính là Kungfu của Trung Hoa đó sao? Mình hoàn toàn không thể động đậy nổi.

Cố Trường Khanh biết người Mỹ rất thẳng thắn, chuyện vừa rồi rất rõ ràng, nếu mình lừa cậu ấy thì cậu ấy sẽ không tin tưởng mình. Chẳng hiểu sao, Cố Trường Khanh rất muốn kết giao với người bạn này. Chẳng lẽ là vì sự nhiệt tình đến cố chấp của cậu với cổ phiếu? Cô cảm thấy người có thể cố gắng, nhiệt tình và trả giá mọi thứ cho một việc thì sau này nhất định sẽ thành công.

Cô nhất định sẽ học hỏi được nhiều điều từ cậu.

– Đúng thế!

Cố Trường Khanh cười thừa nhận, sau đó lại hạ giọng nói:

– Nhưng cậu phải hứa với mình, nhất định không được nhắc tới chuyện này với người khác.

– Được, mình đồng ý. Mike cười nói.

– Mình có thể hỏi cậu một câu không? Cố Trường Khanh hỏi.

– Cậu hỏi đi, giờ mình đã coi cậu là bạn bè rồi. Mike nhiệt tình nói.

– Mike, cậu đã thiếu tiền như vậy thì sao còn tới đây học? Theo mình biết, trường công lập ở Mỹ đều không cần nộp học phí.

– Nhưng chất lượng giáo dục, giáo viên và cơ sở vật chất ở trường công lập lại không tốt bằng ở đây. Hàng năm cha mẹ mình đều nộp học phí giúp mình, lại cho mình tiền sinh hoạt phí cả năm là 15.000$, nếu không đủ thì phải tự kiếm tiền bù vào.

Mike thở dài:

– Số tiền tiêu vặt đó chỉ ba tháng là đã tiêu hết, cổ phiếu khoa học kỹ thuật vốn đang tăng giá bỗng nhiên lại bị sụt giá, thời gian này mình vẫn đều dựa vào chơi cổ phiếu để kiếm tiền sinh hoạt nhưng nếu không ai đầu tư cho mình thì sáu tháng cuối năm của mình ăn đủ rồi. Thế mà Catherine kia còn bôi nhọ mình với tất cả mọi người, cậu bảo mình có nên giận không?

Vẻ mặt Cố Trường Khanh rất đồng tình, 15.000$… còn chẳng bằng tiền tiêu vặt một tháng của cô… đáng thương.

– Nhưng mình thấy giờ thị trường chứng khoán đang dần tăng lại, nếu có chút tiền vốn thì nhất định có thể kiếm được tiền rồi.

Cố Trường Khanh nghe đến đó, bỗng nhớ tới một sự kiện, không khỏi hỏi:

– Nếu mình biết giá cổ phiếu nhất định sẽ sụt giảm thì sao? Phải làm sao để kiếm tiền?

Mike nói:

– Nếu biết nhất định sẽ sụt giá thì đương nhiên phải mua vào.

– Mua vào? Là sao?

– Thế này nhé là đến kì hạn, nhân lúc giá cổ phiếu tăng cao nhất thì bán đi, sau đó mua vào vào thời điểm nó thấp nhất, kiếm tiền chênh lệch. Hoặc cũng có thể vay của người có cổ phiếu đó một số cổ phiếu nhất định, lấy lúc nó đang cao giá thì bán ra, đợi thị trường hạ nhiệt, cổ phiếu đó hạ giá thì lấy số tiền nhỏ mua lại số cổ phiếu đó trả lại cho người ta. Người đầu tư không hề có chút cổ phiếu nào nhưng vẫn thu được lợi nhuận từ cổ phiếu, chỉ là quá mạo hiểm, chẳng những phải trả khoản lãi lớn cho thương nhân kia mà nếu đầu tư sai thì chính là mất cả chì lẫn chài.

Cố Trường Khanh càng nghe mắt càng sáng, cô vỗ mạnh bả vai Mike, hưng phấn nói:

– Mike, cậu đã giúp mình chuyện rất lớn rồi, để cảm ơn cậu, mình đầu tư cho cậu, về sau mỗi tháng đầu tư 5000$.

Mike xoa bả vai, đau đến nhe răng trợn mắt nhưng nghe Cố Trường Khanh nói vậy thì lại cười, vẻ mặt trông có phần hơi kinh:

– Thật sao? Mỗi tháng năm ngàn?

Đối với người chơi cổ phiếu, đây chỉ là số tiền nhỏ không đáng nhắc đến nhưng với Mike đang buồn khổ vì tiền thì đây chính là tin tức tốt lành, sau đó cậu lại ngừng cười, nói rất nghiêm túc:

– Cậu không sợ đốt tiền sao? Thị trường chứng khoán rất mạo hiểm, có lẽ sẽ như Catherine, mất tiền oan?

Cố Trường Khanh cười nói:

– Đương nhiên mình biết là mạo hiểm, dù mất cũng không sợ, mình tin không có chuyện tháng nào cậu cũng đốt tiền của mình, nhưng mình có một điều kiện?

– Điều kiện gì?

Cố Trường Khanh nghiêm túc nói:

– Mình muốn học chơi cổ phiếu theo cậu, mình có gì không hiểu thì cậu phải giúp mình, hơn nữa đây là bí mật của hai chúng ta, không được nói cho bất kỳ ai.

Cô vươn tay, đây là động tác hứa hẹn.

– Được, một lời đã định, nhà đầu tư của mình.

Mike cười vỗ tay cô, xem như đã đồng ý với lời hứa này.

Đều là bạn học, ngày nào cũng gặp nhau, cô không sợ bị Mike lừa. Hơn nữa, là vì học đầu cơ cổ phiếu, hiểu biết thị trường chứng khoán thì dù mất cũng chẳng sao, coi như nộp học phí, sau này nhất định sẽ kiếm lại được.

Hơn nữa bây giờ…

Cố Trường Khanh có chút kích động, cô nói với Mike:

– Mình phải đi có chút việc, cậu xin nghỉ giúp mình nhé.

Mike luôn miệng đáp ứng, cậu được Cố Trường Khanh đầu tư, lập tức tinh thần phấn chấn, người lại đầy sức sống.

Cố Trường Khanh chạy thẳng về ký túc xá, lấy điện thoại ra gọi cho Từ Khôn.

Sau khi đến Mỹ không lâu cô lại mua thêm một chiếc điện thoại chuyên để liên lạc với Lý Giai và Từ Khôn. Số điện thoại lúc đầu là Khổng Khánh Tường mua, chưa biết chừng sẽ ghi lại nhật ký điện thoại của cô.

Lần trước tuy có gọi nhưng chẳng qua chỉ là báo bình an với bạn bè mà thôi.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

Bên kia truyền đến giọng nói của Từ Khôn.

– Trường Khanh à? Vừa lúc cô đang định gọi điện thoại cho cháu, sản phẩm đưa ra thị trường được một tuần rồi, hiệu quả quảng cáo rất tốt, lượng tiêu thụ rất cao.

Cố Trường Khanh cười nói:

– Tốt quá! Đều là công của cô cả.

– Ai nói, đây là công của tất cả mọi người chúng ta, cô đâu thể chiếm công được.

Tâm tình Từ Khôn rất vui, lại hỏi:

– Cháu gọi cho cô có chuyện gì vậy?

– Cô à, giờ vốn lưu động của công ty là bao nhiêu?

– Giờ vừa mới đẩy sản phẩm ra ngoài, tài chính chưa bù lại được, cũng không có nhiều, chỉ khoảng hai, ba trăm vạn thôi.

– Cô ơi, có thể chuyển hai trăm vạn cho cháu không, cháu muốn đầu tư vào thị trường chứng khoán, kiếm tiền cho công ty.

Tuy đầu tư được càng nhiều thì càng tốt nhưng tài chính có hạn, thời gian cũng gấp, nhất thời cô cũng không gom được nhiều, công ty vẫn phải giữ lại số vốn lưu động nhất định.

– Thị trường chúng khoán?

Từ Khôn có chút do dự:

– Gần đây thị trường chứng khoán ở Mỹ không ổn định lắm, cháu làm thế có phải là quá mạo hiểm không? Hơn nữa lúc trước cũng không nghe nói cháu biết chơi cổ phiếu, cháu không có kinh nghiệm, tùy tiện đầu tư số tiền lớn như vậy… vẫn nên suy nghĩ một chút đi.

– Không phải đâu, cô à, cháu có thể cam đoan sẽ kiếm được tiền…

Nói tới đây, Cố Trường Khanh bỗng nhiên chấn động, nhớ lại một sự kiện, lòng lạnh đi nửa phần. Lúc trước sở dĩ cô kích động như vậy là nghĩ đến sau sự kiện 11/9, thị trường chứng khoán ở Mỹ hoàn toàn khủng hoảng, mãi đến khi chính phủ đưa ra gói kích cầu thì mới dần khôi phục lại. Mike nói mua cổ phiếu hạ giá vẫn kiếm được tiền nên đương nhiên muốn nhân cơ hội này kiếm số tiền lớn. Nhưng vừa rồi bỗng nhớ ra, nửa tháng trước chính mình đã viết thư cho Nhà Trắng, chỉ sợ chuyện sẽ có thay đổi. Vạn nhất Nhà Trắng đề phòng, xử lý mọi chuyện tốt thì ngược lại thị trường chứng khoán sẽ không khủng hoảng mà còn càng phát triển hơn bởi vì dân chúng càng tin tưởng vào chính phủ hơn.

– Trường Khanh, không có chuyện làm ăn gì chỉ có lãi mà không có lỗ, đều có sự mạo hiểm nhất định.

Từ Khôn tiếp tục khuyên nhủ, bỗng phát hiện đối phương không nói gì, nghĩ mình khuyên can thế này làm đả kích đến sự hưng phấn của Trường Khanh, nghĩ lại khó lắm Trường Khanh mới nghĩ ra được kế hoạch như vậy, nóng lòng muốn thử. Mình tùy tiện ngăn cản thế này có phải là thật sự tốt cho con bé? Có phải nên cho nó một cơ hội, dù có thua thì cũng là kinh nghiệm để trưởng thành? Chỉ có không ngừng trưởng thành thì mới có thể thành công.

– Đúng thế…

Cố Trường Khanh không chắc chắn, tuy rằng cô không thể thay đổi vận mệnh nhưng ai biết được? Chỉ cần một ngày không xảy ra thì cũng chẳng thể nói chắc chắn được gì, thành công và thất bại chỉ là 50:50.

Nhưng cô không hối hận, dù sao mạng người vẫn là quan trọng nhất.

Cúp máy, Cố Trường Khanh thở dài một hơi, bất kể thế nào, mắt thấy cơ hội kiếm tiền đã không còn thì vẫn có chút buồn bực, cô tự an ủi mình rằng còn nhiều cơ hội kiếm tiền, không nên quá để ý.

Nhưng không ngờ hôm sau, Cố Trường Khanh nhận được 100 vạn nhân dân tệ, tương đương với 10 vạn đô la Mỹ. Sau đó nhận được điện thoại của Từ Khôn:

– Lấy vốn lưu động của công ty thì không được, dù sao vẫn phải nghĩ đến lợi ích của các cổ đông khác, số tiền này là cô cho cháu vay, có lãi thì cháu dùng, thua lỗ thì cô sẽ trừ vào tiền hoa hồng của cháu.

Từ Khôn cổ vũ cô:

– Cố lên, Trường Khanh, cứ làm chuyện mà cháu muốn làm đi.

– Cảm ơn cô!

Cố Trường Khanh vô cùng cảm kích.

Cúp máy rồi, Cố Trường Khanh không biết nên làm gì, mua hay không?

Nói thật ra, cơ hội không thể thay đổi có vẻ lớn hơn nhưng vạn nhất thay đổi thì sẽ mất hết…

Cố Trường Khanh rơi vào thế khó xử.

Chuyện này lại không thể nói với Mike, nếu không cô nên giải thích thế nào về chuyện một kẻ chẳng hiểu gì về cổ phiếu như cô lại dám kết luận rằng thị trường chứng khoán sẽ khủng hoảng, dám đầu tư một số tiền lớn như vậy?… Vạn nhất chuyện thực sự xảy ra, người khác có lẽ không biết nhưng Mike nhất định sẽ nghi ngờ, cậu ấy không ngu ngốc cho nên không thể nói chuyện này cho cậu ấy.

Còn vài ngày nữa là đến 11/9, Cố Trường Khanh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định đánh cược một lần. 11/9 không phải do cô gây ra, nếu vận mệnh không thể thay đổi, tiền cô kiếm được cũng không phải tiền bất chính. Không có chuyện biết rõ có thể kiếm tiền mà lại bỏ qua. Nếu thực sự kiếm được tiền thì cô sẽ dùng nó để đầu tư cổ phiếu cùng Mike, tựa như Lý Giai nói, dùng tiền kiếm tiền, giống quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, tương lai dùng số tiền này cùng Từ Khôn đầu tư chuyện làm ăn khác.

Chờ có số vốn khổng lồ còn phải nghĩ cách giành lại cổ phần Cố thị, như tằm ăn rỗi chậm rãi lấy lại cổ phần trên tay Khổng Khánh Tường rồi sẽ không nể nang gì mà đá ông ta đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.