Bọn họ ở hậu hoa viên.
Hậu hoa viên của Triệu gia chiếm diện tích lớn, có rất nhiều cây cối cao lớn, vườn hoa cũng rất nhiều giống hoa, giờ đang giữa thời tiết ấm áp, trăm hoa đua nở, không khí tràn ngập hương hoa thơm ngát khiến người ta vui vẻ, thoải mái.
Trong hoàn cảnh xinh đẹp như vậy, không khí lãng mạn như vậy chẳng phải là nơi tốt nhất để nói chuyện yêu đương,
Khổng Ngọc Phân đứng dưới một gốc đại thụ, tóc dài đen nhánh xõa tung trên lưng theo gió bay bay, vòng eo tinh tế, chân dài, dung hợp cùng phong cảnh xung quanh tạo nên một bức tranh thật đẹp.
Cố Trường Khanh nấp sau một bụi hoa, nhìn Triệu Nghị đang si mê đi về phía Khổng Ngọc Phân.
– Ngọc Phân, sao đột nhiên lại nổi giận?
Khổng Ngọc Phân cũng chẳng quay đầu lại, giọng nói đã có chút tủi hờn:
– Cậu không biết mình đang giận gì? Cậu cứ chơi bóng với Cố Trường Khanh, căn bản không để ý đến mình.
Cô quay đầu lại nhìn cậu, đôi mắt to như có sương có khói, như một lớp hơi nước mỏng manh.
– Mình biết, cậu không thích mình, không thích mình không phải là con Cố gia, không thích mình xuất thân không bằng Trường Khanh…
Nói đến đây, giọng nói đã có chút nghẹn ngào.
Cố Trường Khanh ở bên nhìn, lòng cảm khái, khó trách kiếp trước mình thất bại thảm hại, không chỉ tướng mạo không bằng mà thủ đoạn còn thua xa, tỏ vẻ đáng thương để chiếm sự đồng tình thế này, đánh chết cô cũng không làm được.
Nhưng đám đàn ông lại đều thích vậy, bất kể là già hay trẻ.
Triệu Nghị tiến lên vài bước, cầm tay Khổng Ngọc Phân, xem ra có vẻ rất kích động, mặt hơi ửng đỏ, khuôn mặt tuấn tú vì hơi đỏ mà lại càng tuấn tú.
– Ngọc Phân, trăm ngàn lần cậu đừng nghĩ thế…
Tính tình Triệu Nghị vốn đã nhu hòa, nay cố ý hạ thấp giọng, quả nhiên là xương cốt cũng mềm nhũn.
– Mình mà có suy nghĩ đó thì mình không phải là người, trong lòng mình…
Khổng Ngọc Phân như thực sự động tình, cô ngẩng đầu cười nhìn cậu, tình ý triền miên:
– Ở trong lòng cậu thế nào?
Cố Trường Khanh chỉ cảm thấy nổi hết cả da gà…
Đã đến lúc thêm chút kích thích rồi đây!
Ngay lúc Triệu Nghị định đáp trả, Cố Trường Khanh lặng lẽ đi ra, làm bộ như vừa mới đến, còn chưa nhìn ra bọn họ, cô vừa đi vừa nhìn quanh:
– Triệu Nghị, anh ở đâu?
Triệu Nghị nghe được giọng của Cố Trường Khanh, lòng hơi động, định đáp lời thì Khổng Ngọc Phân ở bên lại kéo cậu trốn ra sau gốc đại thụ, nhân lúc cậu chưa lên tiếng, hai tay ôm cổ Triệu Nghị, kiễng chân hôn môi cậu.
Triệu Nghị mở to hai mắt nhìn, đầu như nổ tung, lòng như bốc lửa. Trong hơi thở đều là hương thơm thiếu nữ.
Cậu lập tức bị hãm vào.
– Triệu Nghị… Triệu Nghị…
Giọng nói của Cố Trường Khanh còn đang vang lên nhưng Triệu Nghị đã không còn nghe thấy. Cậu ôm Khổng Ngọc Phân, toàn tâm toàn ý hôn cô.
Đương nhiên Cố Trường Khanh nhìn thấy hết cảnh này, cô cười lạnh nhưng lòng cũng có chút chua xót, mối tình đầu cô từng mất hai năm cẩn thận che chở…
Trí nhớ ngọt ngào với người khác nhưng với cô lại chỉ là chua xót…
Cũng may, kiếp này cô sẽ chẳng còn trầm luân vì những thứ tình cảm vụn vặt này nữa.
– Rõ ràng thấy anh ấy đến đây, sao loáng một cái đã không thấy đâu.
Cố Trường Khanh cố ý nói câu này rồi làm bộ rời đi, nhân lúc bọn họ không chú ý, nấp sau bụi hoa.
Hồi lâu sau, hai bóng người dây dưa cũng tách ra, cả hai đều thở hồng hộc, má ửng hồng.
– Giờ cậu đã hiểu được tâm tư của người ta chưa?
Khổng Ngọc Phân dựa vào lòng Triệu Nghị, ngượng ngùng nói.
Triệu Nghị vuốt mái tóc dài của cô, mỉm cười nói:
– Thực ra mình cũng thích cậu. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu mình đã cảm thấy cậu rất đặc biệt. Không giống những thiên kim tiểu thư khác.
– Vậy Trường Khanh thì sao? Cậu thích Trường Khanh không?
Triệu Nghị do dự hồi lâu:
– Mình luôn coi đó là em gái…
Em gái? Cố Trường Khanh cười lạnh, giờ chọn Khổng Ngọc Phân thì cô lại thành em gái? Lúc trước nói nhiều lời ái muội như vậy với cô sao không nghĩ cô là em gái?
– Được rồi, thứ bảy này cậu sẽ tổ chức sinh nhật ở nhà phải không? Mình muốn cậu mời mình nhảy điệu nhảy đầu tiên trước mặt mọi ngưởi.
Khổng Ngọc Phân ngẩng cao khuôn mặt xinh đẹp lên, làm nũng.
– Được, mình đồng ý.
Lúc này Triệu Nghị đã choáng váng hồ đồ, vì để cho cô gái trước mặt vui vẻ, bất kể cái gì cũng đều đồng ý.
Lúc này Cố Trường Khanh mới nhớ ra, thứ bảy là sinh nhật tròn 16 của Triệu Nghị.
Cũng tốt, nhân cơ hội này dứt khoát luôn đi, cô đã không còn nhẫn nại để dây dưa với bọn họ!
Cố Trường Khanh lén lút rời khỏi hoa viên.
Quay lại phòng khách, thấy Triệu phu nhân ngồi một mình trên sofa, đang xem TV. Thấy Cố Trường Khanh, bà kéo cô ngồi xuống cạnh mình.
Triệu phu nhân vừa lấy đồ ăn vặt cho cô, vừa quan tâm hỏi:
– Trường Khanh, mẹ mới có tốt với cháu không?
Vấn đề này nên trả lời thế nào?
Nói Khưu Uyển Di tốt đương nhiên Cố Trường Khanh không chịu mà cũng không phải sự thật. Nhưng nói xấu sau lưng người ta lại là biểu hiện vô giáo dục, kiếp trước tuy Cố Trường Khanh học hành bình thường nhưng Cố Linh Lung luôn rất nghiêm khắc trong việc uốn nắn hành vi, ứng xử của cô.
Cố Trường Khanh nghĩ nghĩ rồi nói:
– Dù sao cũng chẳng phải mẹ ruột.
Nói như vậy khá uyển chuyển, suy nghĩ cho người ta, hơn nữa cũng sẽ không khiến người nghe thấy phản cảm.
Vẻ mặt Triệu phu nhân có chút thương tiếc, bà cầm tay Cố Trường Khanh, nhẹ giọng nói:
– Trường Khanh, cháu chỉ cần nhớ, cháu họ Cố, không cần phải chịu tủi nhục gì, người khác tốt với cháu thì cháu tôn trọng. Nếu bắt nạt thì cháu không cần nể mặt! Nói với cha cháu, ông ấy sẽ không mặc kệ cháu. Có gì không hiểu hay có gì tủi nhục, nếu không chê thì cứ nói với cô. Trước kia cô và mẹ cháu là bạn tốt, trong lòng cô, cháu như con gái cô vậy.
Lòng Cố Trường Khanh cảm động, nhớ lại sự quan tâm bao năm qua của Triệu phu nhân, lòng không khỏi có chút áy náy.
Dường như cô chưa từng nghĩ nên làm gì đó với việc Triệu gia phá sản.
Kiếp trước, sau khi ông Triệu mất, trong mấy ngày Triệu phu nhân như già đi cả chục tuổi. Nhờ cậy bạn bè mới miễn cưỡng trả hết nợ rồi ra nước ngoài. Những năm tháng đó chắc chắn là những ngày đen tối nhất đời bà, nhất định là vì thế mà chịu không ít dày vò.
Có lẽ mình có thể thay đổi những điều này, để cho bà tránh được kiếp nạn này…
Nhưng một khi thay đổi, chẳng phải quá lời cho Khổng Ngọc Phân? Cứ thế này, dựa vào thủ đoạn của Khổng Ngọc Phân, lớn lên chưa biết chừng sẽ gả vào nhà họ Triệu, chẳng nhẽ mình lại đi may áo cưới cho cô ta mặc?
Như thế bảo sao cô có thể cam lòng?
Bên cạnh, Triệu phu nhân nào biết những suy nghĩ như sóng trào trong lòng Cố Trường Khanh, vẫn còn nói liên miên:
– Về sau cháu phải ra ngoài nhiều vào, đừng có ở mãi trong nhà, trong lòng có gì không vui thì phải nói ra ngay, đừng giấu mãi trong lòng, sẽ buồn chết. Tự mình phải chăm sóc mình thật tốt…
Từng câu từng chữ đều lộ ra sự quan tâm chân thành.