Ba người dưới sự dẫn dắt của Trương tiểu thư, ngồi vào vị trí của mình. Bên trái bọn họ là bàn của Thượng Quan phu nhân, bên phải là bàn của siêu sao Chương tiểu thư (Có phải Chương Tử Di heng nhờ ^^). Sắp xếp thế này hiển nhiên là rất nể mặt Cố thị.
Khổng Ngọc Phân ngồi xuống rồi nhìn đông nhìn tây xem các ngôi sao, còn vươn người sang bàn bên xin chữ ký của Chương tiểu thư. Chương tiểu thư kinh ngạc nhìn Khổng Ngọc Phân, thấy vị trí cô ta ngồi thì không nói gì, thoải mái kí tên lên chiếc túi xách Channel của Khổng Ngọc Phân.
Còn Khưu Uyển Di, chỉ cần máy ảnh chĩa vào là sẽ ngẩng đầu mỉm cười, thậm chí còn vẫy vẫy tay.
Cố Trường Khanh ngồi bên cạnh hai người, không ngẩng đầu lên.
Bỗng nhiên nghe Khưu Uyển Di thấp giọng nói:
– Trường Khanh, cháu không nhớ cha cháu dặn sao?
Cố Trường Khanh ngẩng đầu, thấy bà ta đang cười cười nhìn mình, người khác nhìn thấy nhất định sẽ nghĩ bà ta đang thân thiết nói gì đó chứ không phải là đang chất vấn mình.
– Cha cháu nói gì? Cố Trường Khanh cũng mỉm cười.
– Cha cháu dặn cháu chiếu cố mẹ con cô!
– Cháu không làm sao? Hôm nay cháu đã giới thiệu hai người với mọi người rồi còn gì.
Cố Trường Khanh cười rất ngây thơ.
– Nhưng cháu giới thiệu thế nào?
Khưu Uyển Di vẫn mỉm cười nhưng giọng nói lạnh băng.
– Có gì sai sao? Cố Trường Khanh nhìn bà.
Khưu Uyển Di nghẹn họng. Một lát sau lại mềm giọng:
– Trường Khanh, từ sau khi cô và cha cháu kết hôn, cô vẫn coi cháu như con gái mình, tự nhủ không chỗ nào là thiếu chu đáo, còn tận tâm hơn Ngọc Phân, vì sao cháu không chấp nhận cô?
Khưu Uyển Di nói cũng khá thật. Từ sau khi bà vào cửa vẫn đối xử với mình không tệ, chỉ là không phải thật lòng.
Mặc kệ Cố Trường Khanh lạnh lùng thế nào thì bà ta vẫn mỉm cười đáp lại, mỗi bữa cơm đều có món cô thích nhất, buổi sáng lại tự tay ra vườn hoa hái hoa đưa tới phòng cô. Tối còn có khi tự mình nấu bữa đêm cho cô. Nếu cô và Khổng Ngọc Phân mâu thuẫn thì nhất định đứng về phía Cố Trường Khanh để trách cứ Ngọc Phân. Mỗi lần Khổng Khánh Tường trách mắng cô thì đều tích cực là người hòa giải, vừa có cơ hội thì sẽ tỏ vẻ quan tâm đến mình. Hình như có một lần phát hiện Cố Trường Khanh quên mang sách giáo khoa, sau đó tự mình đưa đến trường học cho cô, còn nhân cơ hội tìm giáo viên của cô trao đổi, khiến mọi người đều nghĩ Cố Trường Khanh có được người mẹ kế tốt.
Cũng chính là như vậy mới khiến kiếp trước, một người cô độc, đơn thuần như cô chấp nhận bà ta. Từ từ ỷ lại vào bà, thậm chí đối xử với bà như mẹ đẻ.
Khi đó, cô luôn giới thiệu bọn họ trước mặt mọi người là:
– Đây là mẹ kế của cháu, là người rất tốt, đây là chị gái cháu.
Mọi người nghe cô giới thiệu như vậy, đương nhiên sẽ biết địa vị của bọn họ trong lòng cô, cũng sẽ có phải phần kính nể bọn họ. Mà có cô ở bên nhắc nhở, đương nhiên cũng sẽ chẳng thất lễ như hôm nay.
Nhưng kiếp trước bị bọn họ hại chết mình, lại biết được bà ta là thủ phạm hại chết mẹ mình, sao có thể chấp nhận bọn họ!
Khưu Uyển Di, Khổng Ngọc Phân, về sau các người chịu đủ. Đây mới chỉ là bắt đầu thôi! Quả đắng các người trồng, cứ từ từ mà tận hưởng đi!
– Dì, cháu nào có không chấp nhận cô? Vẻ mặt Cố Trường Khanh ngơ ngác.
Khưu Uyển Di khẽ hừ một tiếng, không nói gì thêm.
Bữa tối là tiệc buffet, mọi người đều đến bên bàn chọn đồ ăn. Khưu Uyển Di biết không thể nhờ vả gì vào Cố Trường Khanh nên nhân cơ hội tự giới thiệu mình, làm thân với các phu nhân nhà giàu.
Các phu nhân đều là người tinh quái, bề ngoài tỏ vẻ trọng thị, ưa thích bà nhưng vừa quay lưng đi thì đã chế giễu bà. Cố Trường Khanh ở bên không chỉ một lần nghe thấy từ “nhà giàu mới nổi”, “phượng hoàng đất” khi nói về Khưu Uyển Di.
Có người nhiều chuyện cố ý hỏi Cố Trường Khanh chuyện nhà cô. Cố Trường Khanh thở dài một hơi, giả bộ rất khó xử, mơ mơ hồ hồ nói:
– Cha cháu muốn lấy ai cháu đâu thể tham gia…
Cũng chẳng có gì quá đáng nhưng lại được mọi người đồng thuận.
Chờ mọi người ăn xong, Cao phu nhân đi lên sân khấu, bắt đầu buổi đấu giá từ thiện. Bà cười nói mấy câu, đại ý là cảm ơn mọi người đã ủng hộ việc từ thiện, cảm ơn những người đã quyên đồ để đấu giá, toàn bộ số tiền bán đấu giá đều sẽ quyên cho các công trình phúc lợi…
Mọi người nhiệt liệt vỗ tay, ánh đèn loáng lên không ngừng, không khí bắt đầu trở nên sôi sục.
Sau đó, mời người chủ trì lên sân khấu, bắt đầu bán đấu giá vật phẩm đầu tiên. Những đồ này đều là hai ngày trước, mọi người đưa đến chỗ Cao phu nhân. Bình thường đều là đồ trang sức, tác phẩm nghệ thuật, đồ cổ… Khưu Uyển Di và Khổng Khánh Tường thương lượng rồi đưa ra đôi khuyên tai kim cương trị giá ba trăm vạn. Định dùng tối đa là bốn trăm vạn để mua về.
Buổi tiệc này, quyên góp bốn trăm vạn cũng đã là rất có thể diện rồi.
Đồ bán ra, có mấy chục vạn, có hơn trăm vạn, cho đến giờ đắt nhất cũng chỉ là hai trăm vạn. Đôi khuyên tai kim cương của Cố thị là áp chót, bên cạnh, Thượng Quan phu nhân không động đậy, chắc hẳn món cuối cùng là bức tranh cổ của nhà bà.
Khưu Uyển Di vốn định đem bốn trăm vạn ra mua lại khuyên tai nhà mình. Không ngờ lúc đấu giá lại có chút sự cố, cũng không biết là có ai đùa dai hay thực sự thích đôi khuyên tai kia, luôn đè Khưu Uyển Di xuống.
Thực ra, trường hợp thế này, mọi người đều hiểu trong lòng, đấu giá cũng chỉ là làm bộ làm tịch, tạo chút không khí chứ không quá đáng. Bình thường đều để cho mọi người mua lại được đồ của mình.
Mỗi lần nhấc tay là thêm hai mươi vạn, giá đã bị đội lên thành 480 vạn, đối phương dường như vẫn không định bỏ qua!
Lưng Khưu Uyển Di toát mồ hôi lạnh, Khổng Khánh Tường chỉ định dùng 400 vạn mua về, nhiều tiền thế này, nhất định ông sẽ tức giận. Nhưng nếu không mua được về thì mình chẳng phải là không có cơ hội quyên tiền? Bức họa cổ kia giá niêm yết là năm trăm vạn, mình đâu có vốn để tranh với người.
Nếu không mua được đôi hoa tai này về thì còn mặt mũi gì nữa! Đêm nay mình sẽ thành trò cười cho mọi người mất!
Nghĩ vậy, Khưu Uyển Di khẽ cắn môi, lại vung tay!
Người bán đấu giá hưng phấn:
– Năm trăm vạn, đã lên đến năm trăm vạn! Còn chưa có món đồ nào được bán với giá cao như vậy! 520 vạn! 520 vạn! Vị tiểu thư kia ra giá 520 vạn! Đôi hoa tai kim cương này quả thật rất đẹp, cũng không trách các cô gái đều thích nó! Có ai ra giá cao hơn 520 vạn không?
Đám người dưới sân khấu đều thì thầm, nhưng theo Cố Trường Khanh thấy, đại đa số mọi người đều đang cười chê Khưu Uyển Di, bởi vì vẻ nghiến răng nghiến lợi của Khưu Uyển Di trông rất rõ ràng.
Cũng không thể trách bà ta, bà không có quyền tự chủ, mọi thứ đều nhìn sắc mặt Khổng Khánh Tường, mỗi lần vung tay đều chịu áp lực cực lớn, sao có thể thoải mái được? Nhưng mặc cảm tự ti lại đang tác quái, bà ta không muốn bị coi thường, không muốn để mọi người biết thực ra bà ta chẳng hề được coi trọng, bà ta muốn được hãnh diện, không muốn để mọi người khinh thường!
Cả đêm bà ta đều cô gắng thể hiện bản thân mặc dù trong mắt người khác đó chỉ là trò hề…