Thiên Kim Trở Về

Chương 71: Thuyết phục



Văn phòng Luật sư chú Văn ủy thác là văn phòng luật có tiếng trong thành phố B, ông chủ Vương Tân Lương chính là vị luật sư lớn tuổi lần trước đã tuyên đọc di chúc của chú Văn. Lúc chú Văn còn sống cũng từng dẫn Cố Trường Khanh đến nhà ông ăn cơm, cho nên coi như hai người cũng có quen thân.

Đang lúc Cố Trường Khanh muốn tìm Vương Tân Lương thì không ngờ Vương Tân Lương lại tìm cô trước. Ông gọi điện đến mời cô đến văn phòng một chuyến, nói là có chuyện muốn nói với cô.

Cố Trường Khanh mang theo bản kế hoạch của Từ Khôn đến văn phòng luật, nhân viên làm việc dẫn cô đến văn phòng của Vương Tân Lương.

Diện tích văn phòng ít nhất cũng phải 100 mét vuông, có phòng nhỏ để tiếp khách, phong cách đơn giản, trang trọng không hề xa hoa. Luật sư Vương Tân Lương ngồi ở sau bàn làm việc lớn, trên bàn bày rất nhiều sách và văn kiện, bên cạnh là một giá sách cực lớn, đều là các bộ luật dày cộp.

Vương Tân Lương gần 50 tuổi, mặc âu phục màu đen, tóc hơi hói, đeo kính mắt, giữa hai mắt có một nếp nhăn sâu khiến người ta cảm thấy rất nghiêm túc, rất chuyên nghiệp.

Ông thấy Cố Trường Khanh đi vào thì vội đứng dậy, mời Cố Trường Khanh ra phòng tiếp khách ngồi, sau đó thư ký mang trà vào. Chờ thư ký ra ngoài, đóng cửa rồi, Vương Tân Lương ngồi xuống đối diện Cố Trường Khanh, đi thẳng vào vấn đề.

– Khổng Khánh Tường cha cháu đã phái luật sư đến chỗ chú, nói cháu muốn ủy quyền 10% cổ phần của Cố thị do Văn tiên sinh để lại cho ông ta, có việc này sao?

– Quả thực có việc này. Cố Trường Khanh gật đầu.

Vương Tân Lương nhíu mày:

– Chú Văn cháu làm vậy là vì để bảo vệ quyền lợi của cháu, sợ sau này cháu sẽ bị cha cháu cản đường, nếu cháu thực sự giao quyền cho ông ta thì đúng là đã phụ lòng của chú Văn rồi.

Văn Kì Sơn giống Cố Kiến Quốc, vẫn luôn không xem trọng Khổng Khánh Tường cho nên bình thường trước mặt bạn bè cũng từng nhắc đến ông ta khiến cho Vương Tân Lương cũng không có ấn tượng gì tốt với Khổng Khánh Tường. Vương Tân Lương là luật sư đại diện cho Văn Kì Sơn, đương nhiên cùng chung lập trường. Nhưng đối phương lý lẽ hùng hồn, là người giám hộ của Cố Trường Khanh, lại được Cố Trường Khanh đồng ý. Yêu cầu chỉ là lấy quyền sử dụng với cổ phần của công ty mà thôi, phía bọn họ cũng không thể phản đối.

Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn Vương Tân Lương, nhẹ nhàng nói:

– Chú Vương cho rằng phản đối mới có lợi cho cháu? Cháu căn bản không thể đắc tội với cha được, nếu cháu muốn làm gì đó mà lại chết cũng phải giữ lấy 10% cổ phần này thì sẽ khiến cha cháu đề phòng cháu, mất nhiều hơn được.

Vương Tân Lương kinh ngạc nhìn Cố Trường Khanh trước mặt. Trước giờ ông luôn nghĩ Cố Trường Khanh là cô bé con không rành sự đời, rất sợ cô bị Khổng Khánh Tường lừa gạt nhưng không ngờ cô gái trong ấn tượng giờ lại nói ra những lời này trước mặt mình.

Ông ngồi thẳng dậy, đẩy đẩy gọng kính, đè nén sự sợ hãi trong lòng, nhìn Cố Trường Khanh, thấp giọng hỏi:

– Trường Khanh, điều cháu muốn làm đó là gì?

– Chú Vương, chú cũng biết, Cố thị là tâm huyết cả đời của ông ngoại cháu, một tay ông sáng tạo nên. Nếu cha cháu có thể quản lý tốt Cố thị, phát dương quang đại, có thể giữ vững cái tên Cố thị và tinh thần của nó thì cháu rất vui. Nhưng nếu có người động lòng tham muốn chiếm Cố thị làm của mình, thậm chí biến Cố thị trở thành lịch sử, nếu thế cháu là người họ Cố duy nhất còn lại phải có trách nhiệm bảo vệ Cố thị.

Nói thế nào Khổng Khánh Tường cũng là cha của cô, người ngoài sẽ không thể biết ông ta vì lợi ích mà hại chết vợ, hại chết chú Văn, còn trăm phương nghìn kế đề phòng con gái mình. Dù là Vương Tân Lương trước mặt đây cũng chỉ cho rằng Khổng Khánh Tường là tiểu nhân bỉ ổi vì tham lợi mà lừa gạt con gái mình mà thôi. Như vậy, muốn giành được sự tán thành của Vương Tân Lương thì phải có một lý do đường hoàng, nếu không cẩn thận, chính mình cũng sẽ bị cho là kẻ vì lợi ích mà không tiếc tính kế với cha mình!

Khổng Khánh Tường sẽ tốt bụng phát dương quang đại Cố thị sao? Đương nhiên là không, sự tồn tại của Cố thị luôn nhắc nhở ông ta lẫn mọi người rằng ông ta chẳng qua là dựa vào đàn bà mới được giàu có. Sớm muộn gì ông ta cũng sẽ biến Cố thị thành Khổng thị. Đến lúc đó, tất cả những điều mình làm, người khác có lý do gì để chỉ trích?

Vương Tân Lương nhìn cô gái tướng mạo ngây thơ mà ánh mắt lại bình tĩnh dị thường này, hoảng sợ hồi lâu rồi mới nói:

– Trường Khanh, cháu thực sự khiến chú giật mình!

Người đời luôn xem thường cô gái trước mặt này, kể cả Văn Kì Sơn, không ai có thể ngờ, cô gái trông ngây thơ này thực ra lại bình tĩnh, tỉ mỉ hơn rất nhiều người trưởng thành.

Cố Kiến Quốc đã có người kế tục rồi.

Vương Tân Lương cũng không thấy bất ngờ, ngược lại còn cảm thấy vui mừng, vui thay cho người bạn đã qua đời của mình.

Cố Trường Khanh thấy thời cơ hợp lý, vội đưa bản kế hoạch của Từ Khôn ra cho Vương Tân Lương xem.

– Chú Vương, thực ra lần này cháu đến là có chuyện xin chú Vương giúp đỡ.

Vương Tân Lương đón lấy bản kế hoạch, lòng đầy nghi ngờ:

– Đây là cái gì?

Cố Trường Khanh kể lại kế hoạch của Từ Khôn và yêu cầu của mình một lượt.

– Chú Vương, cháu biết làm thế này là làm khó cho chú nhưng cháu phải nắm bắt lấy cơ hội này, chú biết đó, thực lực bây giờ của cháu, dù cha cháu thực sự làm gì thì cháu cũng không thể phản đối. Cháu phải dành sức lực để có thể phát huy đúng lúc, cầm lại thứ thuộc về cháu.

Vương Tân Lương nhìn kỹ bản kế hoạch, tuy rằng ông không phải thương nhân nhưng cũng từng trải qua nhiều vụ án kinh tế, cũng có hiểu biết nhất định với thương trường. Bản kế hoạch này rất chi tiết, tuy có chút mạo hiểm nhưng không phải là không thể.

– Trường Khanh, việc kinh doanh không đơn giản như cháu nghĩ, cháu bỏ nhiều tiền vào đó như vậy, có khi sẽ mất cả chì lẫn chài, hơn nữa, cháu có thể hoàn toàn tin tưởng đối phương sao?

Cố Trường Khanh nói rất chắc chắn:

– Chú Vương, việc kinh doanh không lãi thì lỗ, chắc chắn phải có mạo hiểm nhưng cháu rất tin tưởng đối phương thì mới dám quyết định thế này. Đồng thời cũng muốn ủy thác chú thành luật sư đại diện cho cháu, bàn chuyện hợp đồng với đối phương, giấy trắng mực đen đáng tin hơn bất kì điều gì.

Việc này cô phải được Vương Tân Lương ủng hộ, đương nhiên phải ra sức biểu hiện bản thân, làm cho đối phương cảm thấy cô đã độc lập, có năng lực giải quyết vấn đề.

Vương Tân Lương nhìn cô gái trước mắt, lòng bỗng có cảm giác cổ quái. Cố Trường Khanh thay đổi quá nhiều, gần như là thay đổi đến nghiêng trời lệch đất khiến cho người ta rất khó thích ứng, nhưng không thể không nói, mỗi một câu nói của cô đều có đạo lý, có sức thuyết phục lớn.

Hôm nay đúng là một ngày kì quái, ông nghĩ, đời này sẽ chẳng bao giờ quên.

– Chú Vương, cháu cũng chẳng còn cách nào cả, cháu xin chú giúp cháu lần này đi. Cháu nghĩ, nếu chú Văn còn sống thì nhất định sẽ ủng hộ cháu!

Cố Trường Khanh thành tâm thành ý xin ông giúp.

Vương Tân Lương đặt bản kế hoạch lên bàn trà, nhìn Cố Trường Khanh mỉm cười:

– Cháu có việc cho chú làm, đương nhiên chú sẽ không phản đối.

Văn Kì Sơn luôn muốn bảo vệ Cố Trường Khanh, nếu Cố Trường Khanh có thể phát triển mạnh mẽ thì tin chắc ông cũng không phản đối. Hơn nữa, cách này của Cố Trường Khanh cũng không hề vi phạm luật, chuyện lách luật thế này, thân là luật sư cũng không phải là lần đầu tiên làm

Cố Trường Khanh mừng rỡ, đứng lên:

– Chú Vương, chú đã đồng ý rồi sao?

Vương Tân Lương cũng đứng lên:

– Cháu để bản kế hoạch lại đi, chú sẽ bàn chuyện này với ngân hàng.

Lòng Cố Trường Khanh vô cùng cảm kích, cô khom lưng chào Vương Tân Lương:

– Chú Vương, cảm ơn chú. Chú đã giúp cháu thật nhiều.

Vương Tân Lương đi đến bên cô, cười nói:

– Nếu anh Văn biết cháu hiểu chuyện như vậy, nhất định sẽ rất vui.

Nhắc tới chú Văn, lòng Cố Trường Khanh xót xa:

– Cháu nhất định sẽ không để chú Văn phải thất vọng.

Lại nói:

– Chú Vương, xin chú giữ bí mật việc này cho cháu, cháu không muốn người khác biết cháu có liên quan gì đến kế hoạch này.

– Giờ cháu là thân chủ của chú, giữ kín riêng tư của thân chủ là điều luật sư phải làm.

Ra khỏi văn phòng luật, Cố Trường Khanh chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái, cô không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi được như vậy. Cô cảm thấy, nhất định là chú Văn ở trên trời cao đang phù hộ cho cô! Cô vốn định gọi điện thoại cho Lý Giai để báo tin vui nhưng nghĩ lại, giờ hẳn Lý Giai đang ở nhà, không tiện nói chuyện nên đành cố nhịn sự xúc động này lại.

Nhưng sự vui sướng trong lòng khiến cô muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, nhẫn nại lâu như vậy, cuối cùng mới thấy chút ánh rạng đông, như thể đi trong sương mù mà lại tìm được con đường đúng!

Cô đi xuống xe, một mình đi trong trời băng giá, ông Vương lái xe theo sau.

Cô xốc xốc áo khoác trên người, chậm rãi đi tới, gió lạnh thổi từng đợt qua người nhưng cô không hề cảm thấy lạnh. Cô nhìn quanh, trên đường cái ngựa xe như nước, người đi đường muôn hình muôn vẻ, đội mũ quàng khăn, nói chuyện phun ra khói. Cây cổ thụ ở ngã tư đường bị tuyết phủ đầy, gió thổi qua, tuyết đọng trên cây lả tả bay xuống, bay vào cổ áo người đi đường khiến mọi người sợ hãi rụt cổ.

Tất cả tất cả đều trở nên thật đáng yêu. Cô không nhịn được mỉm cười.

Mẹ, chú Văn, mọi người có thấy không? Trường Khanh đã đi được bước đầu tiên rồi, Trường Khanh nhất định sẽ lấy lại công bằng cho hai người!

Cô dừng bước nhìn lên trời, bầu trời u ám như hiện ra khuôn mặt tươi cười của mẹ và chú Văn.

Cách đó không xa có một chiếc xe màu đen.

– Phùng Tước, con đang nhìn gì mà xuất thần vậy?

Ở ghế sau, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi mặc áo khoác màu đen nói với cậu con trai đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thiếu niên kia thu hồi ánh mắt, nhìn người phụ nữ bên cạnh, mỉm cười:

– Không có gì đâu mẹ.

Người phụ nữ vỗ vỗ vai thiếu niên, ánh mắt nhìn con lộ ra niềm tự hào:

– Tuần sau sinh nhật cậu con rồi, con phải về đó, mẹ sẽ gọi điện xin phép cho con.

– Không cần, con sẽ tự xin phép. Mẹ, mẹ học được thói lạm dụng chức quyền từ bao giờ thế? Thiếu niên kia cười nói.

– Không biết lớn nhỏ gì cả, cái này gọi là lạm dụng chức quyền?

Tuy rằng bà trách cứ nhưng khóe miệng lại tươi cười:

– Còn nhỏ tuổi mà nói chuyện giống hệt như ông nội con rồi.

Lúc này, đèn xanh sáng lên, xe từ từ rời đi, chàng thiếu niên quay đầu lại nhìn về bóng dáng mảnh mai, cô đơn của cô gái bên kia đường.

Vừa rồi, gương mặt cô xuất hiện nụ cười tinh thuần chưa từng có. Không phải ngụy trang, không phải vì mưu kế gì, đó là sự thoải mái và ấm áp từ tận đáy lòng.

Đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng kia thì thiếu niên mới quay đầu lại, khóe miệng khẽ cười.

Đúng là cô gái khó nắm bắt…

====

Có Vương Tân Lương giúp sức, chuyện phát triển rất thuận lợi, không bao lâu, Cố Trường Khanh đã lấy được tiền cho vay. Sau đó, dưới sự trợ giúp của Vương Tân Lương, Cố Trường Khanh kí hợp đồng đầu tư với Từ Khôn. Điều khoản hợp đồng do luật sư của Từ Khôn và Vương Tân Lương thương thảo, đảm bảo lợi ích đôi bên.

Khi Từ Khôn kí tên vào hợp đồng, nhận đầu tư của Cố Trường Khanh rồi, bà nắm tay Cố Trường Khanh nói:

– Trường Khanh, đến giờ cô mới tin mọi thứ không phải là giấc mơ. Không ngờ chúng ta lại có quan hệ thế này. Cháu tin tưởng cô như vậy, cô nhất định sẽ không khiến cháu phải thất vọng!

– Cô à, cháu không hiểu gì, sau này mong cô chiếu cố nhiều hơn. Cố Trường Khanh cười nói.

– Trường Khanh, cháu đã làm cho cô giật mình! Sau này, có lẽ là cháu phải chiếu cố cô nhiều hơn mới đúng.

Từ Khôn nhìn Cố Trường Khanh, vẻ mặt tươi cười.

Chuyện bên này tạm thời rất thuận lợi, bên kia, Cố Trường Khanh vẫn chờ đợi niềm vui từ Khổng Ngọc Phân. Cũng sắp tới rồi


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.