Dẫn Ngọc cười gượng, nói: “Ngươi nghe thấy rồi sao?”
Quyền Nhất Chân gật gật đầu, vẻ mặt Dẫn Ngọc một lời khó nói hết, đưa tay lên gãi gãi mũi nói: ” Cũng…. Không…đến nỗi…”
Nếu là người bình thường thì sẽ thấy câu này rất miễn cưỡng, nhưng Quyền Nhất Chân hình như chỉ hiểu ý trên mặt chữ, nói ” À”
Dẫn Ngọc thấy hắn tin thật cũng cười cười, cuối cùng nói: “Thật ra ngươi cũng không cần để ý, ngươi không có làm gì sai, thật đấy. Vậy là được rồi.”
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, các đồng môn của Quyền Nhất Chân sở dĩ không vừa mắt hắn không phải là vì hắn ăn cơm nhiều, không phải vì hắn mạnh tay mạnh chân, cũng không phải vì hắn sống chung không hòa hợp với người khác, thích làm tâm điểm. Thật ra cái đám đồng môn chịu không được chính là ý đằng sau: hắn nhập môn muộn nhất nhưng lại được ưu ái hơn cả.
Quyền Nhất Chân gật đầu nói: “Ta cũng cảm thấy vậy.”
Dẫn Ngọc vỗ vỗ bả vai hắn, nói: “Đi luyện công đi! Cái này là quan trọng nhất. Mấy thứ khác không cần nghĩ nhiều.”
Quyền Nhất Chân liền nhảy xuống từ trên cửa sổ. Nhìn hướng hắn đi quả nhiên là đi luyện công. Dẫn Ngọc sau khi đóng cửa sổ lại thì bắt đầu lấy thư án ra làm việc.
Vừa xem xong, Tạ Liên khen: “Tam Lang, vị thuộc hạ này của đệ thật là một người hiếm có, tấm lòng rất tốt đấy.” Nhưng nói xong thì lại suy nghĩ đến chuyện Dẫn Ngọc xém chút nữa là dùng xẻng chặt đứt đầu của Quyền Nhất Chân, vội hỏi: “Bên ngoài không có việc gì chứ?”
Hoa Thành liền cho Tạ Liên xem bên ngoài. Dẫn Ngọc đã bình tĩnh lại, rút xẻng ra, hình như đang suy nghĩ phải làm gì với cái đầu của Quyền Nhất Chân đây. Tạ Liên có chút quan tâm hỏi: “Ta đoán bọn họ xảy ra vấn đề hẳn là sau khi phi thăng phải không?”
Hoa Thành nói: “Chính xác.”
Nói xong, thì trước mắt Tạ Liên lại hiện ra một tòa đại điện tráng lệ.
Dẫn Ngọc nghiêm chỉnh ngồi ở vị trí chủ điện, Giám Ngọc cùng Quyền Nhất Chân một trái một phải đứng phía sau hắn. Trong điện thần có vô số các thần quan không ngừng đi về phía đại điện, tất cả đều là thần quan của Thượng Thiên Đình, Tạ Liên còn nhìn thấy được rất nhiều gương mặt quen thuộc, như Linh Văn, Bùi Túc mặt không cảm xúc, trong tay các tiểu thần quan là những món lễ vật ai cũng cười đến toe toét.
Quá rõ ràng đây chính là Tiên Kinh, cung Dẫn Ngọc. Mà ngày này chính là ngày Dẫn Ngọc chúc mừng lễ khánh thành cung điện.
Tạ Liên hơi kinh ngạc, nếu Hoa Thành có thể thấy được chuyện ở nhân gian thì không phải bàn cãi. Bởi vì nhân gian là địa bàn của Hoa Thành, chỉ cần giăng lưới một chút thì kẻ qua đường, du hồn, chim chóc, động vật đều có thể được Hoa Thành sử dụng. Nhưng Tiên Kinh là Thiên giới, sao mà Hoa Thành cũng có thể nhìn thấy được chứ.
Hoa Thành dường như đoán được Tạ Liên đang nghĩ gì, nói:”Ca ca, huynh xem ở góc cửa điện đi.”
Tạ Liên nhìn qua cái “góc” của thần điện, nhưng phạm vi của nó thật không nhỏ, vì mấy tòa thần điện này không có cái nào nhỏ hết, cái góc kia ít nhất cũng có hơn cả trăm bóng người ra vào. Hoa Thành lại nói: “Đoán xem ai là Hắc Thủy?”
Tạ Liên mới nhớ tới lúc đó Hạ Huyền vẫn luôn núp ở Thượng Thiên Đình, tin tức về Tiên Kinh tất nhiên đều là do hắn bán cho Hoa Thành. Tạ Liên không ngừng tìm, trong chốc lát thấy được một người tương đối phù hợp, nói: ” Người mặc áo đen đằng kia.”
Hoa Thành nói: “Suy đoán này quá cũ rồi. không đúng, huynh đoán lại đi.”
Tạ Liên lại nói: “Cái người ít cười nói kia?”
Hoa Thành nói: “Cũng không đúng.”
Đoán vài lần cũng không đúng, lúc này có người kêu lên: “”Phong Sư đại nhân đến –.”
Tạ Liên lập tức nhìn ra cửa đại điện. Chỉ thấy Sư Thanh Huyền lắc lư phe phẩy quạt gió đi tới, cả người như tràn đầy gió xuân, đem hộp quà trong tay ném sang một bên, chắp tay nói: “Chúc mừng cung Dẫn Ngọc lập điện, ta đến muộn rồi, phạt rượu phạt rượu, ha ha ha ha.”
Dẫn Ngọc ngồi ở vị trí chủ tọa mỉm cười nói: “Nào có, không muộn, Phong Sư đại nhân, mời.”
Hoa Thành rốt cuộc công bố đáp án, nói: “Chính là hắn.”
Tạ Liên: “??? Phong Sư đại nhân là Hắc Thủy?”
Nếu thế thì thật không thể tin được. Hoa Thành cười nói: “Ca ca hiểu lầm rồi, không phải hắn mà là cái tên phía sau hắn.”
Tạ Liên lúc này mới tập trung nhìn vào cái tên phía sau Sư Thanh Huyền, chỉ là một tiểu thần qua hạ cấp, tướng mạo xấu xí, nhưng vẻ mặt cười hết sức nhiệt tình, Sư Thanh Huyền đắc ý rảo bước tiến lên tòa điện, tiện tay ném một viên trân châu thưởng cho hắn, khiến hắn liên tục nói cám ơn, một chân chó nịnh nọt hết sức chân thật. Tạ Liên nhịn không được nói: “đây là Hắc Thủy sao? Cười tươi như vậy sao?”
Hoa Thành nói:”Không sai. Chính là hắn, cười giả lả thôi. Hắn ở trên Thượng Thiên đình có ít nhất hơn năm mươi thân phận, mỗi thân phận đều không giống nhau, đồng thời có thể giám thị hơn tám mươi thần quan. Nếu chỉ có một thân phận thì không đủ xài.”
Tạ Liên nhịn không được thầm thán phục kỹ thuật diễn xuất tài ba của Hắc Thủy, nói: “vậy năm mươi thân phận kia bây giờ đang ở đâu?”
Hoa Thành nói: “Quân Ngô đang từng bước nhổ hết mấy cái gai trong mắt đi.”
Vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên một giọng nói chói tai: “Dẫn Ngọc điện hạ, hôm nay ngài tốt nhất phải trả lại công đạo, sư đệ của ngươi rốt cuộc làm thế nào!”
Chúng thần quan đang tươi cười nhất thời im bặt, không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài. Hình như có người xông vào nhưng bị ngăn lại, đứng ở ngoài điện la hét: “Sư đệ Quyền Nhất Chân của ngài ỷ thân phận cao liền động thủ với các thần quan khác, ngài không quản còn mặc kệ hắn sao?”
Ý cười trên mặt Dẫn Ngọc biến mắt, hạ giọng hỏi hai người phía sau:”Sao lại thế này, Nhất Chân ngươi lại động tay động chân với người khác à?”
Quyền Nhất Chân nói:”Có”
Giám Ngọc trợn mắt lên cắn răng nói: “Lại là cái tên tiểu tử thúi này.”
Lúc vừa xảy ra chuyện thì Sư Thanh Huyền là người mở miệng đầu tiên, hắn cắm phất trần vào sau cổ, nói: “Sao lại thế này? Hôm nay người ta làm lễ điện, có chuyện gì không thể chờ lát nữa hãy nói không được sao?”
“Đúng vậy, ngày tốt của người ta, lại chạy đến đây kiếm chuyện, có ý gì đây…”
“Có mắt mà không nhìn thấy sao?”
Người ngoài điện lại nói:”Ai nha, thì ra hôm nay là ngày đại hỉ sao, cái này chúng ta thật không biết. Nhưng hắn đánh chúng ta không chọn ngày, chẳng nhẽ tìm hắn tính sổ phải chọn ngày sao? Quyền Nhất Chân là người của cung Dẫn Ngọc các ngươi, là Dẫn Ngọc điện hạ tự chọn hắn thăng thần, không tìm hắn thì tìm ai?”
Mấy lời này nghe chẳng lọt tai chút nào, Linh Văn khẽ nhíu mày, nói: “Hà tất phải như thế?”
Dẫn Ngọc đành phải đứng dậy, nói: “Ta biết rồi, bất quá bây giờ không tiện lắm, chúng ta sẽ bàn lại chuyện này sau, thế nào?”
Người bên ngoài nói: “Chỉ mong Dẫn Ngọc điện hạ chớ có bao che, vậy mới đúng.”
Chuyện không biết thế nào, nhưng chưa gì đã chụp mũ bằng hai chữ “bao che” thì thật khiến người khác nổi giận. Sư Thanh Huyền dường như muốn nói gì đó thì Quyền Nhất Chân bỗng nhiên từ phía sau Dẫn Ngọc nhảy xuống, nói: “Các ngươi có đi hay không?”
Người ngoài điện hiển nhiên không liệu được Quyền Nhất Chân lại dám làm ầm lên ở đây, không sợ mà nói: “Ta không đi thì ngươi dám đánh ta sao? Nhiều vị tiên liêu nhìn như thế….”
Ai ngờ, Quyền Nhất Chân là người mà không thể dùng lẽ thường mà hình dung hắn, hắn không nói hai lời liền bay ra ngoài. Tên ngoài điện hét một tiếng, mà chúng thần quan trong điện đều sợ ngây người!
Đánh xong một trận, Linh Văn mới nói: “Người đâu, mau giữ hắn lại, đánh chết người rồi!”
Dẫn Ngọc cũng ngây ra một hồi rồi liền chạy nhanh ra ngoài, nói: “đừng đánh!”. Mà tên ngoài điện vẫn còn lớn tiếng nói: “Cung Dẫn Ngọc các ngươi đúng là ghê gớm. Được được lắm, Sư huynh đệ cấu kết khi dễ người.”
– –
Buổi tối, thiên điện cung Dẫn Ngọc, Dẫn Ngọc đang đi tới đi lui, Giám Ngọc thì nổi trận lôi đình, nói: “Hôm nay đại hỉ lập điện lễ, vậy mà tất cả đều tại tên tiểu tử thúi này huỷ hoại!!!”
Tạ Liên hoàn toàn có thể hiểu tại sao Giám Ngọc tức giận như vậy.
Lần lập điện lễ này, tuy rằng Tạ Liên không chú ý lắm, nhưng lại có rất nhiều thần quan để ý. Nó xem như là một nghi thức chính thức tán thành người đó trở thành một phần tử của Thượng Thiên Đình. Hôm nay lại xảy ra việc này, giống như khi Hoàng đế đăng cơ thì lại có kẻ gian đến phá bĩnh, thử hỏi có ai mà không tức giận.
Dẫn Ngọc thở dài, nói: “Thôi được rồi. Khẳng định là người khác chọc hắn trước, hơn nữa hắn cũng không phải chỉ mới làm loạn hôm nay, chỉ là người khác cố tình chọn ngày đến phá rối thôi, không có biện pháp.”
Giám Ngọc nói: “Thượng Thiên Đình nhiều người như vậy, sao không chọc người khác mà lại chọc hắn?”
Dẫn Ngọc nói: “Ngươi cũng biết đó, tính tình của hắn không phải thích chịu đòn, người khác có thể nhẫn nhịn được nhưng hắn thì không.”
Giám Ngọc nói: “Đây là Tiên Kinh, lại không phải nhân gian, nhịn một chút thì chết à? Nếu từ đầu hắn không có cái tính như vậy thì hôm nay cũng không xảy ra cớ sự này. Thiệt là mất mặt hết sức. Nhiều thần quan nhìn như thấy như thế nếu truyền ra ngoài thì có ai quan tâm là người nào ra tay trước không? Họ chỉ biết nói cung Dẫn Ngọc vô lý ngang ngược, ngang nhiên vung tay đánh người, ai thèm quan tâm ngươi sai ít hay sai nhiều chứ? Ngươi cho rằng hắn có lý sao? Không có. Chỉ có xảy ra chuyện, chỉ cần ngươi ra tay thì ngươi chính là người không có lý. Hắn không hiểu cái rắm. Chỉ biết mang phiền phức cho người khác.”
Bùng phát một hồi, Giám Ngọc như trổ hết tài văn chương ra. Mà Dẫn Ngọc thì ngồi tại chổ lo lắng sốt ruột.
Qua một lúc, vừa quay đầu lại thì thấy Quyền Nhất Chân lại ngồi trên song cửa sổ. Dẫn Ngọc bị giật mình, nói: “Sao ngươi lại ngồi ở đây? Tới lúc nào đấy? Thói quen gì thế này?”
Quyền Nhất Chân không đáp, nói: “Bọn họ mắng ta trước.”
Dẫn Ngọc dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nói: “Nhất Chân, Giám Ngọc nói gì, ngươi đừng để trong lòng.”
Quyền Nhất Chân chỉ lo nói:” Bọn họ đánh ta trước. Ta không quen bọn họ, bọn họ nói ta là thần quan hạ cấp, không rõ đầu đuôi liền mắng ta, cười ta, kêu ta cút, đừng chặn đường họ, ta làm cho bọn họ câm miệng lại, muốn họ xin lỗi, bọn họ không chịu, ta liền đánh. Chỉ có lúc đánh bọn họ thì bọn họ mới câm miệng, bằng không ta sẽ không đánh bọn họ.”
Từ đầu, thần quan Thượng Thiên Đình lúc nào cũng so đo địa vị với Hạ Thiên Đình, so đo gốc gác tư cách trình độ, chuyện đó cũng không hiếm thấy. Dẫn Ngọc chỉ biết thở dài.
Quyền Nhất Chân nói: “Thần quan hạ cấp có phải kém một bậc hay không?”
Dẫn Ngọc nói: “Không phải.”
Không phải sao?
Tạ Liên nói: “Bản thân hắn không tin.”
Rõ ràng, Quyền Nhất Chân cũng cảm thấy, thật lâu sau, hắn thẳng thắn nói: “Ta không thích nơi này.”
Dẫn Ngọc không nói. Quyền Nhất Chân nói: “Trước kia một ngày có tám canh giờ có thể luyện công, bây giờ lại bớt hết phân nửa, toàn đi nói chuyện vô nghĩa với người khác, chỉ lê la tán dóc. Không hiểu sao có người lại tới mắng ta, đánh ta, không xin lỗi, lại còn không được đánh lại họ. Căn bản chổ này chẳng phải tiên cảnh gì. Bọn họ cảm thấy ta phiền phức, ta cũng cảm thấy bọn họ rất phiền phức.”
Dẫn Ngọc nói: “Ta cũng không thích nơi này.”
Quyền Nhất Chân nói: “Vậy đi thôi.”
Dẫn Ngọc lại lắc đầu, nói: “Tuy rằng không thích, nhưng ta muốn ở lại đây.”
Quyền Nhất Chân khó hiểu, nói: “Nếu đã không thích, vì sao phải ở lại đây?”
Dẫn Ngọc không nhịn được mà bật cười, không có cách nào giải thích với hắn, nói: “Bởi vì, phi thăng thật sự không dễ gì.”
Quyền Nhất Chân lại không cho là đúng, nói: “Phi thăng cũng không phải là chuyện lớn gì mà.”
Dẫn Ngọc căn bản không để ý, cười nói: “Sao có thể? Bằng không ngươi thử xem.”
Xem đến đây, Tạ Liên nói: “Người, đừng nên tùy tiện nói giỡn.”
Hoa Thành nói: “Không sai. Không đến nửa năm sau, lúc Quyền Nhất Chân phi thăng thật, hắn liền không thấy buồn cười nữa.”
Tạ Liên nói: “Lúc đó cũng có thể xem sao?”
Hoa Thành nói: “Có thể. Chờ một lát.”
Hình ảnh vừa chuyển, lúc này vẫn là Tiên Kinh, bất quá, cảnh tượng lại là một buổi tiệc. Tạ Liên nhìn một lát, nói: “Tiệc Trung thu?”
Hoa Thành nói: “Không sai.”
Tạ Liên nói: “Lần này Hắc Thủy núp ở đâu?”
Hoa Thành nói: “Huynh nhìn xem người ta đang ăn gì.”
Trong yến hội, tất cả các thần quan đều bận rộn kính rượu, hàn huyên, chơi trò chơi, chỉ có một người mặt vùi vào trong chén. Lần này, Hạ Huyền không núp nữa mà là lấy thân phận Địa Sư ngồi trong một góc, bất quá, cũng chả có ai chú ý hắn. Dẫn Ngọc cùng Giám Ngọc, an vị ngồi bên cạnh hắn. Dẫn Ngọc không ăn gì, cũng không nói chuyện với ai. Một bên Giám Ngọc nhỏ giọng nói: “Cám ơn trời đất, tiểu tử thúi đầu óc có bệnh kia không tới.”
Dẫn Ngọc nói: “Hắn đã phi thăng lâu như vậy, ngươi lại nói hắn thế, để cho người ta nghe thấy thì không tốt lắm, vẫn là chú ý một chút đi.”
Giám Ngọc nói: “Vốn dĩ sự thật là như thế, ta nói sai gì sao? Phi thăng thì thế nào? Dù hắn có thêm mấy trăm tuổi, đầu óc cũng không làm nên được chuyện gì.”
Đang nói, gần đó có một đám thần quan mới tới ngồi xuống, dường như đều là những gương mặt mới, chào hỏi qua loa, có thần quan thuận miệng hỏi: “Vị này chính là?”
Một vị khác thần quan cũng thuận miệng đáp: “Vị này chính là Võ thần trấn thủ phương Tây”
Vừa nghe lời này, vị thần quan vừa đặt câu hỏi kia bỗng nhiên trở nên nhiệt tình vô cùng, đứng dậy kính rượu, nói: “ấy ấy ấy, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”
Dẫn Ngọc cũng vội vàng đứng dậy, nói: “Nào đâu có.”
Vị kia thần quan nói: “Ai da, các hạ không cần khiêm tốn! Thật là ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Từ lâu đã nghe danh trấn thủ phía Tây Kỳ Anh điện hạ tuổi trẻ tài cao, mới phi thăng được mấy năm mà đã có ngàn tín đồ, đấu đèn trung thu năm nay còn lọt vào mười người đứng đầu. Quả là tiền đồ vô lượng, tiền đồ vô lượng. Bây giờ vừa gặp, đúng là rất trẻ, đảm bảo một tương lai tràn đầy hứa hẹn.”
Nghe vậy, vẻ mặt tươi cười của Dẫn Ngọc cứng lại, ly rượu này tiếp không được, không tiếp cũng không được, thật hết sức xấu hổ.
Đối phương ấy thế mà còn tiếp tục chèo kéo quan hệ hết sức nhiệt tình, cứ xưng huynh gọi đệ: ” Ta nói thật, cuộc đời ta rất khó tìm được người hợp mắt, nhưng đối với đệ đây thật đúng là vừa gặp đã ưng. Ta cũng ở phía tây, sau này đệ có gì muốn hỗ trợ, chỉ cần ngươi không chê, chỉ cần nói một tiếng. Mọi người nên quan tâm với nhau một chút. Ha ha ha…”
Hắn cười cơ hồ đến thoải mái. Tạ Liên quả thực có thể xuyên qua thời điểm đó mà cảm nhận được sự xấu hổ này. Mặt Giám Ngọc tái đi, nhưng Dẫn Ngọc vẫn còn khá tỉnh táo, tuy rằng tay hơi run một chút, nhưng vẫn ổn định nói:”Ngại quá…”
Mà lúc này Dẫn Ngọc đang muốn xóa bỏ hiểu lầm thì có người kêu lên: “Kỳ Anh đến”