Thiên Quang Tuế Nguyệt

Quyển 1 - Chương 19: Về chùa



Tiếng chuông chùa vang lên, âm thanh vang vọng khắp nơi, Lãnh Nguyệt đang ngồi thiền, nghe thấy liền chậm rãi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn phật tổ từ bi. Bên ngoài đã qua nửa đêm, trăng sáng sao thưa, Lãnh Nguyệt vừa bước đến bậc thềm, từ một góc tối có một người nhảy ra đưa đèn cho hắn.

“Lần sau cứ để ta tự về là được, không cần phải đợi”.

Nam nhân trước mặt tên là Diệp Ly, là huynh đệ kết nghĩa của Lãnh Nguyệt vừa làm bạn vừa là người bảo vệ cho hắn, giống như một ảnh vệ.

Diệp Ly đều đặn luôn đi theo âm thầm để ý Lãnh Nguyệt, nhắc nhở:

“Trời mưa đường trơn, đệ cẩn thận một chút”.

Bất chợt có một giọt nước mưa từ trên mái hiên rơi xuống trúng vào chóp mũi cao thẳng của Lãnh Nguyệt khiến hắn rùng mình.

Đang đi qua sân chùa, trông thấy một chú tiểu uốn lượn tay chân, động tác hình như đang tập thái cực quyền, nhìn thân ảnh nhỏ bé nhưng cứ loi choi gắng sức đưa tay đưa chân rất tự tin làm Lãnh Nguyệt liên tưởng đến con cào cào đang nhảy nhót lại thấy buồn cười.

Cất bước đi đến gần mới nhận ra là Y Hiên.

Đứa trẻ này mới được chín tuổi, lúc mới sinh ra đã bị người ta bỏ rơi đặt tại cửa chùa trong một đêm mưa bão.

Thấy sư huynh tới, Y Hiên lập tức dừng tay, mặt mày rạng rỡ chạy tới ôm Lãnh Nguyệt. Thằng nhóc này lúc nào cũng vậy, Diệp Ly chậc lưỡi một cái túm gáy lôi con đỉa đang bám trên người Lãnh Nguyệt ra, mắng:

“Đã nói bao nhiêu lần là không được phép ôm ấp, nhìn mặt ngươi nhọ nhem còn chưa lau kìa, định lau vào người đệ ấy chứ gì?”

Vóc dáng nhỏ bé như con chuột con, Y Hiên ngẩng đầu cười hết sức ngây ngô:

“Ta chỉ nhớ sư huynh, đã gần một tháng không gặp”.

Lãnh Nguyệt rút ra khăn tay, lau lau mặt cậu nhóc:

“Ở lại chùa có ngoan không?”

Y Hiên si mê ngắm nhìn, híp mắt cười, hàm hồ gật gật đầu.

Lãnh Nguyệt từ từ gỡ đôi tay đang ôm cứng mình:

“Đã lớn rồi mà còn làm nũng”.

Y Hiên rất không nỡ rời tay, mặt mày phụng phịu:

“Mọi người đi hết, trong chùa chỉ còn vài người, buồn muốn chết”.

Lãnh Nguyệt cốc nhẹ một cái vào cái đầu trọc lốc của cậu nhóc, thấp giọng nói:

“Để sư bá nghe được là nhừ đòn đấy”.

Nhắc tới sư bá, Y Hiên sợ hãi ra mặt, mấy lần đùa nghịch làm vỡ bình hoa đã bị lão cầm chổi rượt khắp chùa suýt chết nên sợ khiếp vía. Thế nhưng chỉ một lúc sau đã quên sạch, kéo vạt áo Lãnh Nguyệt, nài nỉ:

“Sư bá nói mỗi tối trước khi đi ngủ ta phải tập một lần, huynh luyện cùng ta nhé”.

Lãnh Nguyệt làm sao không biết sư bá sợ thằng nhóc này cả ngày không tiêu hao năng lượng đến tối lại quậy phá không cho ai yên giấc, đành phải đồng ý. Nói rồi hai người một cao, một thấp cùng luyện thái cực, động tác thanh thoát, tâm tình thả lỏng, vui vẻ, thư thái, tự tại.

Phương Trượng đại sư từ cửa sổ nhìn thấy, không khỏi trong lòng ấm áp.

“Sư phụ, đêm đã khuya, người cẩn thận đừng để nhiễm phong hàn”. Minh Không choàng áo khoác lên cho đại sư, cũng nhìn theo ánh mắt của người, chỉ thấy giữa màn đêm yên tĩnh, có hai người đang đánh thái cực, nhìn sao cũng thấy dễ chịu.

Đại sư trầm ngâm nói:

“Tuỳ tâm, tuỳ ý, rất tự tại”.

“Lấy thanh tịnh thanh lọc tâm hồn, gạt bỏ âu lo, an nhiên tự tại mà sống”.

Minh Không hỏi:

“Sư phụ, có nhiều đạo lý người nói con không hiểu, có phải con không ngộ đạo được như sư huynh không?”

Đại sư chỉ thở dài: “Ngộ đạo có cái lý ngộ đạo, mỗi người có một cách thức tỉnh khác nhau, mỗi người có vai trò khác nhau”.

Trong lòng đại sư luôn cảm thấy có một dự cảm không lành, sự bình yên này giống như mặt biển yên ả sau đó nước sẽ bị rút đi và sóng thần sẽ ập tới, quét sạch mọi thứ. Đại sư chỉ thầm khẩn cầu: “Phật tổ phù hộ”.

Hai người tập xong không khỏi cảm thấy phấn chấn, Lãnh Nguyệt cười sảng khoái, Diệp Ly để ý thấy sắc mặt Lãnh Nguyệt càng ngày càng có sức sống, lúc nãy vận động cũng không thấy hụt hơi. Nghĩ như vậy, ngày mai phải viết thư báo cho thái sư một tiếng để người an tâm.

Lãnh Nguyệt soi đường, Diệp Ly theo sát bên cạnh:

“Ngày mai ta muốn cùng Minh Không lên núi hái thuốc”.

Diệp Ly đang bận quan sát dưới chân, giật mình ngẩng đầu lên:

“Đệ quên ngày hôm đó rồi”.

Lãnh Nguyệt bất mãn:

“Chuyện đã qua lâu rồi, có lẽ nó đã đi nơi khác”.

Diệp Ly giật nảy lên:

“Thú dữ rất có tập tính lãnh thổ”.

Đúng như Hạo Thiên nói, Lãnh Nguyệt thu hút rắc rối đến người, nhưng thỉnh thoảng hắn cũng tự mình đi tìm rắc rối.

Lúc mới lên chùa, sự tò mò táo tợn làm Lãnh Nguyệt muốn vào rừng khám phá và hắn đã gặp nó, một con sói đen rất to. Những tưởng sẽ làm mồi cho nó, nhưng không, con sói chỉ đến gần hắn, gầm gừ và đánh hơi. Con sói trừng mắt nhìn hắn cho đến khi Diệp Ly cầm gậy đuổi nó đi. Lãnh Nguyệt không biết thế là may hay rủi.

“Chắc nó muốn tìm người chơi cùng”

Diệp Ly lập tức bắt bẻ:

“Hoặc là bữa tối thịnh soạn”.

Lãnh Nguyệt thở dài:

“Thôi mà..”

“Được rồi, được rồi..” Diệp Ly hết cách “Đệ có thể đi và ta sẽ đi cùng”.

Lãnh Nguyệt mỉm cười:

“Có lúc nào huynh không đi cùng?”

Hai người nói vài câu đã đi hết một con dốc, trông thấy một ngôi nhà tre ở giữa rừng, kiến trúc kiên cố, hài hòa, đẹp mà không nổi bật, hòa mình vào thiên nhiên, nơi đây đã là nhà của Lãnh Nguyệt hơn mười năm.

Như một thói quen, Lãnh Nguyệt dậy rất sớm, vừa ngẩng đầu dậy liền trông thấy một con bồ câu bay vụt qua ngọn tre, nhìn sang thì thấy Diệp Ly đang thu dọn giấy bút, chắc lại gửi thư về phủ.

Lãnh Nguyệt cũng không để ý, cúi xuống rửa mặt, việc này hoàn toàn do Diệp Ly đảm nhận, hắn cũng không muốn tâm tình bị xáo trộn, nhớ tới ngoại công lại nhớ tới mẫu thân, và điều đó làm hắn không thở được.

Diệp Ly sau khi dọn bàn xong liền đi đốt lò, chuẩn bị bữa sáng. Trên núi thực phẩm cũng không có gì nhiều, chủ yếu phải đi xuống núi mua, hai lần một tuần, gạo, mỳ, rau củ, trái cây, bánh mì.. Hôm nay Diệp Ly muốn nấu cháo với rau dại mới hái được, hấp mấy cái màn thầu ăn kèm củ cải muối ướp chua ngọt, thêm một ly sữa đậu nành mới nấu, đơn giản, thanh đạm.

Ở đây lâu dần cũng phải thích nghi, Diệp Ly dần quen với việc bếp núc. Rất nhanh một bàn thức ăn được dọn lên. Lãnh Nguyệt ăn uống đều do một tay Diệp Ly lo liệu, khó tránh cảm giác thành tựu.

Sau khi dùng bữa, Lãnh Nguyệt lại bê bộ dụng cụ pha trà của mình ra, trên núi không có nhiều việc để làm nên chỉ có những thói quen như vậy. Diệp Ly không phải người thích uống trà càng không đủ kiên nhẫn chờ nửa tiếng để uống được một chén trà ngon, nhưng lại thích ngồi xem Lãnh Nguyệt pha trà. Động tác đẹp mắt, chuẩn xác. Khi người ta đã làm một việc gì đó đến mức nhuần nhuyễn thì điều đó giống như nghệ thuật vậy.

Hơi nóng lan tỏa, mùi hương tỏa ra, Lãnh Nguyệt đổ nước đầu đi, sau lại rót nước mới vào, lúc này mới có thể uống. Chén trà đã được tráng qua, vẫn còn ấm, Lãnh Nguyệt đặt ra ba chén trên bàn, chậm rãi rót trà vào từng chén. Nước trà màu vàng nhạt, hương thơm khoan khoái. Trong chùa cất rất nhiều loại trà ngon, Phương Trượng đại sư cũng thích uống trà nên hay để dành cho Lãnh Nguyệt mấy túi.

Diệp Ly còn đang thắc mắc sao chỉ có hai người lại rót ra ba chén, quả nhiên vừa mới đưa chén lên miệng đã nghe tiếng bước chân.

Minh Không một mình vác trên vai một giỏ tre, trông thấy hai người đang uống trà liền chạy nhanh tới, trà Lãnh Nguyệt pha rất ngon, nếu tới đúng dịp thì không thể bỏ phí. Minh Không thở hồng hộc, tay cầm chén trà uống một hơi cạn sạch, uống xong còn thấy trong chén Diệp Ly vẫn đầy, định muốn giành lấy liền bị Diệp Ly ghét bỏ:

“Ở dưới chùa không có trà để uống à?”, nói xong trực tiếp uống hết trong sự tiếc nuối của ai kia.

Lãnh Nguyệt vẫn thư thả như cũ, nhàn nhã thưởng hương trà rồi mới uống từng ngụm. Minh Không thở không ra hơi:

“Trước khi đi đệ còn bị sư bá bắt trẻ củi, mệt sắp không thở được”.

Ngược lại Lãnh Nguyệt luôn thong thả, mọi người cũng không vội, kiên nhẫn hắn uống hết mới lên núi.

Đây là nơi đất phật, thánh địa linh thiêng, người dân ở chân núi không dám tuỳ tiện chặt phá rừng nên vẫn giữ nguyên được nét sơ khai, cây cối trùng điệp, còn có dòng suối từ trong lòng núi chảy qua. Ba người đi trên con đường mòn, Minh Không đã đi nhiều lần nên rất thuộc đường. Không gian bao la, gió thổi qua sườn núi mang cảm giác sảng khoái, Lãnh Nguyệt vốn yêu thích sự tự do, như chim bay về rừng, vô cùng thích thú. Đi được một đoạn cũng gặp thợ săn đi bẫy thú quay về, thỉnh thoảng cũng gặp mấy y sư lên núi hái thuốc, nhìn thấy hòa thượng bọn họ vội cúi chào, Lãnh Nguyệt cũng chắp tay chào lại.

“Sư huynh, nhìn xem”. Minh Không háo hức chỉ tay vào một gốc cây đại thụ, để ý thấy đó là một gốc linh chi nhỏ, mũ nấm chỉ to bằng tay trẻ em nhưng cũng đáng mừng.

“Hôm nay quả là ngày may mắn” Minh Không lấy tay hái xuống, cẩn thận lấy khăn bọc lại.

Sau khi đã tìm được kha khá số thuốc, ba người liền quay về nhưng lần này vòng theo một đường khác, dẫn xuống hạ lưu một con sông nhỏ.

Mùa này nước cạn, hai bên bờ trơ toàn sỏi đá, trời đã qua nửa buổi, cả ba quyết định dừng lại nghỉ chân. Nước sông đặc biệt trong xanh, trên bờ có vài khúc gỗ bị nước cuốn trôi, dạt vào bờ, Lãnh Nguyệt ngồi trên đó, Minh Không đặt giỏ tre xuống, ngồi sang bên cạnh. Trước khi đi Diệp Ly cũng đem theo một ít đồ, lấy túi nước ra đưa cho Lãnh Nguyệt:

“Đừng để bị mất nước”.

Lãnh Nguyệt đón lấy, uống một hớp, nước mát làm dịu bớt cơn mệt mỏi, còn định đưa cho Minh Không thì đã thấy y đang tu ừng ực bình nước khác.

Diệp Ly đi ra chỗ bờ nước định rửa mặt lại thấy mấy con cá lượn qua. Đang lúc đói bụng, bắt vài con cá đem đi nướng thì hết sẩy, nghĩ vậy, Diệp Ly cởi áo ngoài, xắn ống tay áo, lấy dao vót nhọn một đầu cây làm lao xiên cá. Diệp Ly đứng trong nước, mất một lúc để lũ cá thấy quen với sự xuất hiện của y, mấy việc này chỉ cần dùng một chút sức lực cộng với sự nhanh nhạy. Diệp Ly bình tĩnh giơ xiên lên, thình lình phóng xuống, một con cá sống nhăn liều mạng quẫy đuôi, nước bắn tung toé, dòng nước xanh loang ra một dải lụa hồng.

Minh Không thấy có trò vui định chạy ra xem, Lãnh Nguyệt vội túm lại, hướng ánh mắt ra xa có vài cô thôn nữ đang giặt đồ, không được làm người ta kinh sợ.

Diệp Ly đối với những việc săn bắt này rất có kinh nghiệm, thoắt một cái bốn con cá đã bị xiên lại, chuẩn bị nhóm củi nướng. Lãnh Nguyệt nhìn Diệp Ly quỳ xuống thổi lửa đến ho sặc cả lên, bất chợt nghĩ cho dù có đi đâu cũng phải mang theo y cùng đi, Diệp Ly cứ như một con dao đa năng vậy, không sợ không có người bảo vệ càng không lo chết đói.

Bỗng có tiếng cười khanh khách truyền đến, thì ra mấy cô nương vì hiếu kì đã đi qua xem thử. Diệp Ly điển trai đầy nét nam tính, cả người ướt nhẹp phải cởi áo đem đi phơi, thân trên để trần, vóc dáng cơ bắp màu mật ong, cơ bụng săn chắc thu hút. Nhìn sang phía hai người cạo đầu, từ màu của y phục có thể đoán là hòa thượng, gần đây chỉ có chùa Bồ Đề, chắc chắn bọn họ đến từ đó. Một hòa thượng nhìn cũng bình thường, không phải xấu xí, trên miệng luôn hàm chứa ý cười nên dễ gây thiện cảm, người còn lại, khi các nàng nhìn tới thì lập tức đứng hình ngay tại chỗ, bộ dáng lạnh lùng hờ hững nhưng vô cùng tuấn mỹ. Nhất thời tất cả đều đổ dồn con mắt ngắm nhìn Lãnh Nguyệt, các nàng chưa từng thấy nam nhân nào xuất sắc hoàn mỹ như thế, chỉ đáng tiếc là người xuất gia, thật đúng là phí của trời.

Lãnh Nguyệt bị nhìn như thế có mù mới không biết các nàng có ý gì, không khỏi mất tự nhiên quay mặt đi. Diệp Ly tự giác đứng chắn trước mặt. Minh Không đành đứng ra giải vây:

“Chúng tôi lên núi hái thuốc, tiện đường nghỉ chân tại đây, nếu đã làm phiền thì xin các vị thí chủ bỏ qua cho”.

Mấy nàng cũng nhanh chóng cúi chào đáp: “A di đà phật.. tỷ muội chúng tôi vô ý mạo phạm, xin hai vị hòa thượng đừng trách”. Một cô nương trẻ tuổi đứng ra khỏi hàng, mắt vẫn nhìn ra phía Lãnh Nguyệt nói:

“Chúng tôi cũng thường xuyên lên chùa dâng hương nhưng chưa bao giờ trông thấy vị hòa thượng kia..” Các nàng nghĩ trong bụng, nếu quả có một vị hòa thượng mỹ mạo như vậy, bọn họ nếu từng gặp qua thì làm sao quên được. Người bị điên à, sao lại đẹp trai như thế?

Diệp Ly hết kiên nhẫn, không hiểu nữ nhân bây giờ lại càn rỡ đến như vậy? Hơn nữa còn là hòa thượng, càng phải giữ lễ nghi, đằng này cứ lân la hỏi chuyện. Diệp Ly lên giọng, nói trắng phớ:

“Chẳng hay các cô đi chùa cầu phúc, cầu bình an, cầu nhân duyên? Bất quá đi lên chùa không thành tâm khấn phật lại còn bận tâm hòa thượng trong chùa dáng dấp ra sao thì chắc lời khẩn cầu sắp được phật tổ chứng nhận rồi”.

Các nàng bị Diệp Ly nói móc, vừa tức vừa thẹn:

“Ngươi quá đáng”.

Đã bị mang tiếng xấu thì phải làm cho chót, thế là Diệp Ly hùng hổ bước lên trước, khoanh tay trước ngực trông rất cường hãn, nên nhớ y vẫn còn đang để trần, thân trên quang lõa như vậy đột nhiên sáp tới dọa các nàng sợ hết hồn. Các nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng, vội bỏ đi còn không ngừng luôn miệng mắng:

“Biến thái!”

Diệp Ly cố tình cao giọng gọi theo:

“Trong lòng tâm địa như thế nào thì trời phật đều chứng giám, phật cũng không độ nổi các cô đâu”, y nhếch miệng khinh cười: “Cho nên đừng hỏi tại sao phật độ ta không độ nàng”.

Diệp Ly có một tật xấu là miệng tiện lại cục súc, rất hay dọa người chạy mất, nhưng nhờ thế mà thoát được những tình huống khó xử.

Giải quyết xong xuôi, ba người tiếp tục nướng cá, thưởng thức bữa xế chiều. Cá vừa mới bắt xong đem đi nướng ngay nên thịt rất ngọt. Diệp Ly đưa lương khô cho Lãnh Nguyệt cùng với mấy trái lê rừng hái được trên núi, đang định thưởng thức một miếng bụng cá thì bắt gặp ánh mắt thèm thuồng từ phía đối diện, Diệp Ly còn muốn phớt lờ nhưng Lãnh Nguyệt ngầm ra hiệu đành bất đắc dĩ đưa xiên cá cho Minh Không, miệng lẩm bẩm:

“Trời đánh tránh miếng ăn”.

Minh Không vui vẻ cầm lấy, thỏa mãn cắn một miếng, nước thịt ứa ra, đúng là mỹ vị, không nêm nếm cũng vẫn ngon. Bản thân Minh Không cũng mang theo cơm nắm nhưng món ngon bày ra trước mắt, hương thơm mê người như vậy, miếng ăn đến miệng mà từ chối thì ngu như cừu.

Diệp Ly vẫn hơi không quen, chỉ nghe người xuất gia phá giới là phạm vào điều cấm kị, vậy không biết kẻ dụ dỗ người xuất gia phá giới có phải chịu tội chung không? Nhưng thấy kẻ phạm tội mặt vẫn tỉnh bơ, ăn ngon lành nên rất nhanh Diệp Ly cũng vứt lo lắng ra sau đầu.

Lãnh Nguyệt nhìn hai người chỉ lắc đầu cười. Thực ra Minh Không chỉ có duy nhất khuyết điểm đó, làm người cũng rất đáng tin cậy, còn giúp đỡ cuộc sống của Lãnh Nguyệt rất nhiều. Lúc mới lên núi, Minh Không còn “xoáy” cho hắn ít đồ dùng cá nhân, mà hắn thì không chắc y nói đùa về chuyện trộm đồ.

Khi áo đã được hong khô, Lãnh Nguyệt mang tới cho Diệp Ly, ánh mắt vô thức rơi vào hình xăm ở sau gáy đối phương, than nhẹ một tiếng:

“Nó còn đau không?”

Diệp Ly nhắm hai mắt lại rồi mở mắt ra, cười gượng:

“Chỉ lúc đầu thôi, bây giờ đã không còn cảm thấy gì”.

Hình xăm này không phải được dùng kim khắc lên mà do kim loại nung đỏ in lên người như một vết sẹo, giống với việc dùng hình cụ để tra tấn phạm nhân. Lãnh Nguyệt nhìn chữ trên da thịt Diệp Ly nhưng không đọc được, một loại ngôn ngữ cổ nào đó, hắn biết Diệp Ly có dấu vết này từ nhỏ, hắn còn biết trên người Diệp Tuyền, em trai song sinh của Diệp Ly cũng có hình xăm tương tự.

Lãnh Nguyệt nhìn một lúc rồi nói:

“Cảm giác khi đó thế nào?”

Diệp Ly định trêu đùa rằng “phê” lắm nhưng nhìn gương mặt quan tâm của Lãnh Nguyệt bèn nghiêm túc trả lời:

“Cảm giác như người ta bị đốt cháy, tiếng xèo xèo như thịt xông khói bị rán ròn, ta ngửi thấy mùi thịt cháy khét lẹt như bị nướng quá lâu trên ngọn lửa, nó đau đến mức ta cảm tưởng như có ai đó đang khoan vào sọ, nhưng điều kì quái là sau đó ta lại thấy lạnh toát, có thể là loại thuốc mỡ được bôi lên hoặc phần thịt ở đó đã không còn giây thần kinh để nhận biết giữa nóng và lạnh”, nói đoạn Diệp Ly vươn tay mặc lại áo, trong mắt Lãnh Nguyệt có nỗi khiếp sợ:

“Một kí ức tồi tệ”.

Diệp Ly vẫn mỉm cười, đưa tay vòng qua sờ sau gáy, thản nhiên như không:

“Chuyện đã qua thì đã trôi qua rồi, sẽ chẳng thể thay đổi gì cả. Chúng ta chỉ có thể sống tiếp với nó hoặc phát điên và tự giết chính mình”.

Lãnh Nguyệt biết sẽ không giúp được gì nếu cứ nói về chuyện này:

“Nó đang lành lại”. Bất kể là cái gì, nỗi đau về thể xác, về tâm hồn, mọi thứ sẽ không còn tồn tại theo thời gian, nếu không được thì cần nhiều thời gian hơn.

Lãnh Nguyệt vô thức cảm nhận có gì đó sau lưng, dường như ở trong bóng tối vẫn có một đôi mắt đỏ đang theo dõi hắn.

Về đến nhà trúc, Diệp Ly đã trông thấy một con bồ câu đậu bên cửa sổ, trên chân còn buộc một cuộn giấy. Diệp Ly gỡ cuộn giấy đưa cho Lãnh Nguyệt, còn mình thì thả một nắm thóc cho con chim ăn.

Lãnh Nguyệt chỉ nhìn qua một lượt, sắc mặt kém hẳn đi. Diệp Ly nghi hoặc cầm mảnh giấy lên xem, không nhìn ra được có chỗ nào không bình thường, vội hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

Trên mặt Lãnh Nguyệt hiện lên sự đau buồn:

“Ngoại công đã yếu hơn rất nhiều”.

Diệp Ly sửng sốt, sao y không biết chuyện đó? Nhìn thấy vẻ mơ hồ trên mặt Diệp Ly, Lãnh Nguyệt than thở nói:

“Đã bốn bức thư đều do Diệp Tuyền viết, huynh nói nếu ngoại công còn khoẻ mạnh sẽ không cầm bút tự tay viết thư cho ta sao?”

Diệp Ly thả lá thư vào ngọn đèn, đem đốt thành tro, trong lòng cũng buồn phiền:

“Đến lúc về nhà rồi”.

Lãnh Nguyệt nhắm mắt lại, cự tuyệt hư không trước mặt:

“Chúng ta sẽ phải rời khỏi đây một thời gian”.

Tro tàn bay lên trông như những con bươm bướm đang uể oải vỗ cánh, nó đã phải hy sinh những gì?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.