Thiên Quang Tuế Nguyệt

Quyển 1 - Chương 26



Vài ngày hôm sau, Tử Hằng nhân lúc rảnh rỗi liền đi đến Tây cung, thời điểm này cũng là lúc Hạo Thiên vừa mới dùng thuốc xong. Tử Hằng bước vào trong điện không nhịn được hít một ngụm khí: “Gần đây còn hay phát bệnh không?”

Hạo Thiên lấy một viên mứt quả bỏ vào miệng, cảm nhận vị chua ngọt đầu lưỡi: “Không có, đã tốt hơn rất nhiều”, dạo gần đây cũng không còn những cơn đau co thắt tim, nhịp tim luôn ở mức ổn định.

Tử Hằng nghiêng người ngồi xuống bên cạnh, thân thiết cười nói: “Lúc trước mỗi lần đến đây ta luôn ngửi thấy mùi thuốc nặng nề, bây giờ chỉ thấy hương hoa sảng khoái”, Hạo Thiên có tính sạch sẽ nên trong cung điện, chỗ nào cũng được lau dọn sạch bóng, mỗi ngày đều được thay hoa tươi hái từ vườn.

Hạo Thiên đẩy đĩa mứt quả cho Tử Hằng, liếc mắt cũng hiểu vì sao đại ca lại vội chạy đến đây liền nói thẳng: “Bọn chúng chỉ được cái gian xảo sẽ không thể tính toán kỹ được như thế”.

Tử Hằng tủm tỉm cười: “Vẫn là đệ đệ của ta thông minh”. Thái tử không ăn mứt mà cầm chén trà lên uống, vị trà Phổ Nhĩ này hắn vẫn không uống quen, hơi nhíu mày nói: “Đệ nghĩ có thể là ai?”

Từ hôm đó Hạo Thiên vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, bọn họ làm việc không chút sơ hở, nhiều năm như vậy vẫn luôn che mắt mọi người, không đúng, không phải là che mắt, chuyện không đến mức kín đáo đến thế, thậm trí có phần lộ liễu. Nhưng lại không có ai dám dâng tấu, họ sợ, sợ rước họa vào thân, chắc chắn trong triều có người biết nhưng thế lực kia quá mức áp đảo, nếu vụ này lộ ra sẽ gây tác động rất lớn đến thế lực của bọn chúng.

“Đệ không dám chắc nhưng cho dù là ai thì cũng không phải người tầm thường”. Hạo Thiên im lặng một lúc, bất giác hỏi:

“Huynh có biết vụ án thành Dương Châu không?”

Tự nhiên lại nhắc đến chuyện cũ rích mười năm trước nhưng thấy Hạo Thiên thực sự nghiêm túc, Tử Hằng cũng thành thật trả lời: “Năm đó vụ án này từng gây trấn động một phen, bất quá khi Hình bộ bắt tay vào điều tra thì cũng không thu được kết quả gì”, dừng một chút Tử Hằng nghi hoặc hỏi: “Chưa từng thấy đệ quan tâm chuyện gì, hôm nay bỗng nhiên sao lại..”

Hạo Thiên có chút trầm mặc, đắn đo một chút rồi nói: “Đệ muốn xuất cung một chuyến”.

Tử Hằng vội đứng bật dậy, không dám tin mà lớn giọng hỏi lại: “Đệ vừa nói cái gì?”

“Cũng không phải là hỏi xin sự đồng ý của huynh, ta chỉ muốn thông báo như vậy”. Hạo Thiên nói xong thì yên lặng, chờ cho thái tử kịp tiêu hóa hết những lời hắn nói.

Tử Hằng như hóa đá tại chỗ, cuối cùng sau khi hồi phục lại tri giác thì đưa tay lên đỡ trán, thở dài một hơi: “Thiên nhi à, đệ đừng gây sự nữa. Có phải đệ cảm thấy bản thân mình quá rảnh rỗi không, đệ có tin ta có thể ngay lập tức khiến cho đệ bận rộn không?”

Hạo Thiên bình thản ngồi nghe, đợi khi Tử Hằng có thể bình tĩnh trở lại hắn mới nói: “Đừng quên là huynh muốn cùng ta hợp tác giải quyết chuyện này”.

Tử Hằng đứng thẳng dậy, đi qua đi lại, mặt biến sắc: “Ta không thể để đệ rơi vào nguy hiểm một lần nữa, chuyện này quá liều lĩnh”.

Hạo Thiên thở dài, vẻ mặt chân thành đảm bảo: “Đại ca yên tâm, ta có thể tự bảo vệ mình được”.

Tử Hằng không vui nói: “Đôi khi không nhắc đệ cũng không nhớ bản thân mình chỉ mới 14 tuổi”.

Hạo Thiên vẫn cương quyết nói:

“Huynh biết rõ tính của đệ như thế nào rồi đấy, huynh không cho thì ta cũng sẽ tìm được cách”. Bản tính ngang tàng của Hạo Thiên được thể hiện rõ từ nhỏ nhưng chuyện này không nằm ở phạm vi có thể chiều chuộng được: “Không được, ta sẽ đi mách quý phi”.

Hạo Thiên phải thán phục độ vô liêm sỉ của đại ca, trong lòng hơi tức giận: “Huynh muốn nuốt lời đúng không? Sau này đừng nhờ ta bất cứ chuyện gì nữa”.

Nghe vậy Tử Hằng cũng hơi chột dạ, không có sự hỗ trợ của Hạo Thiên là một sự tổn thất rất lớn, huống chi kế sách còn chưa hoàn thành càng không thể bỏ dở. Tử Hằng chỉ đành thỏa hiệp: “Đúng là không thể nói lý với đệ được”.

Thấy thái tử đã mềm lòng, Hạo Thiên lại nói thêm: “Dù sao cũng chỉ là một cuộc xuất hành, đệ sẽ cẩn thận. Nếu cho đệ đi, đệ nhất định sẽ hậu tạ huynh thật hậu hĩnh”.

Tử Hằng lập tức nói: “Thành ý của đệ ta còn chưa có phúc được hưởng”, những kinh hỷ mà Hạo Thiên mang lại đều quá sức chịu đựng, kinh ngạc đến mức muốn vỡ tim.

Hạo Thiên biết đại ca đã hoàn toàn chịu trận liền nở một nụ cười cực kỳ sáng lạn. Hạo Thiên trong làm ăn không bao giờ chịu thua lỗ, cho vay thì phải thu được cả lãi lẫn gốc, nếu đầu tư thì phải lấy cả lời lẫn vốn, không bao giờ chịu thiệt về mình. Lúc này thái tử mới nhận ra bản thân mình đã sai rồi, chỉ biết thở dài đầy âu lo: “Đệ đang đi vào hang rắn đấy”.

Hạo Thiên đứng giữa sân ngắm trăng, trăng hôm nay sáng quá. Tiểu Tạ bước chân êm ru, cơn gió nhẹ lướt qua đã đứng ngay phía sau Hạo Thiên: “Tham kiến điện hạ”.

Hạo Thiên không quay lại nhìn hắn, thản nhiên nói: “Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đi một chuyến”.

Đây là lần đầu tiên điện hạ giao nhiệm vụ, Tiểu Tạ có chút hồi hộp xen lẫn vui sướng khi được người tin tưởng. Sau khi rời khỏi Đông Doanh, Tiểu Tạ đã thay đổi không ngay cả khí chất cũng thay đổi, khoác lên người một bộ huyền y càng làm tăng thêm sự nguy hiểm, bây giờ đã không có ai có thể ức hiếp hắn được nữa.

Thực ra Hạo Thiên vốn nghĩ chỉ cần một ảnh vệ Trường An là đủ nhưng hiện tại tâm tư có chút thay đổi, Trường An thích hợp làm những việc quang minh chính đại, còn những việc trong tối đòi hỏi sự âm thầm kiên nhẫn thì cần có người khác đảm nhận. Tiểu Tạ giống như tai mắt phía sau của Hạo Thiên, hơn thế hắn tin tưởng Tiểu Tạ vì hắn nhìn ra một phần tính cách cả hai có điểm tương đồng, chính là sự máu lạnh, vô tình, giảo hoạt và khát máu, và chuyến đi lần này sẽ không có sự khoan nhượng.

“Nô tài đã âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Lại bộ thượng thư, đúng là nhân vật lớn trong triều, người đi ra đi vào nhà lão muốn mòn cả bậc cửa. Bất quá ngoài đô ngự sử ra không thấy lão ta có mối quan hệ đặc biệt với người nào khác”.

Hạo Thiên im lặng mỉm cười: “Manh mối đầu tiên chính là ông ta, để xác minh chuyện này ta cần phải đi gặp một người”.

Quả nhiên như dự đoán Lý Ngọc luôn có mặt tại chỗ làm việc ở Viện học sĩ, Hạo Thiên đi vào trong, nhìn thấy Lý Ngọc đang tập chung nghiên cứu gì đó liền cố ý đặt mạnh quyển sách xuống bàn. Lý Ngọc bị giật mình, ngẩng mặt nhìn lên đã thấy Hạo Thiên đứng đó quan sát không kiềm được vẻ khó chịu: “Điện hạ muốn gì đây?”

Hạo Thiên không muốn nhiều lời, trực tiếp đi vào vấn đề chính: “Lý đại nhân còn nhớ lần nói chuyện giữa chúng ta về Dương Châu thành?”

Đột nhiên bị gặng hỏi, Lý Ngọc có hơi mờ mịt, đưa mắt nhìn xuống cuốn sách bị cháy nham nhở rồi lại nhìn lên điện hạ, một lúc mới nhớ ra, vỗ trán “à” lên một tiếng: “Thực ra cũng không có gì đáng nói, thần chỉ là lúc xem lại hệ thống đê điều năm ấy ngập lụt để rút ra kinh nghiệm thì tình cờ nghe được”.

Hạo Thiên hơi hạ thấp người, bàn tay lưu loát giở đến trang bị xé mất trong cuốn sách, tuỳ ý hỏi: “Vậy đại nhân có biết ai là người nhận trách nhiệm đi cứu trợ cho thành Dương Châu?”

Lý Ngọc hơi híp mắt đánh giá, cũng không biết điện hạ đang có ý đồ gì, lát sau chỉ cười trừ đáp: “Điện hạ thứ cho thần vô năng, thần mới ra làm quan không lâu, có nhiều chuyện thực không nắm rõ”.

Hạo Thiên không tin đối phương không biết, đây chỉ là muốn tìm cớ thoái thác, thấy thái độ Lý Ngọc đã như vậy Hạo Thiên cũng lười hỏi thêm bèn xoay người rời đi. Khi bước chân vừa chạm đến cửa bỗng nghe Lý Ngọc từ phía sau bỏ thêm một câu: “Những năm trước đều do Lại bộ thượng thư đảm nhận, không biết chừng năm đó cũng vậy”.

Hạo Thiên không dừng lại cước bộ, bóng lưng lạnh lùng rất nhanh đã biến mất chỉ còn Lý Ngọc vẫn vô sự biểu tình ngồi một chỗ.

Vào cuối ngày, Lý Ngọc được triệu đến phủ thái tử, các thái giám cung nữ trông thấy y đi vào điện cũng không ngăn lại, đứng trước tình huống này dường như đã luyện thành quen. Mở ra tầng tầng lớp lớp lụa là gấm vóc, Lý Ngọc trông thấy thái tử đang nằm nghiêng trên trường kỷ mà ngủ gật, một tay chống đầu, một tay vẫn còn cầm bản tấu chương đang phê dở. Khuôn mặt đang say ngủ hiện lên không chút phòng bị, Lý Ngọc nhẹ nhàng tiến lại gần, đôi mắt trầm lặng như hồ nước ngày cuối thu, nhìn không ra biểu tình gì.

Gương mặt thái tử cực kỳ anh tuấn, cương nghị, mũi cao môi mỏng mang ý cười, ngũ quan hài hòa, là một nam tử rất có sức hút. Nhưng dạo gần đây quốc sự bận rộn, thái tử lao lực đến mức gầy thêm một chút, dưới mắt còn có chút quầng thâm nhàn nhạt làm cho người khác không khỏi đau lòng.

Lý Ngọc đưa tay muốn chạm lên khuôn mặt này nhưng lại ngừng lại giữa không trung, hắn trong lòng có chút sợ, còn có chút hoang mang. Còn đang do dự thì đôi mắt người kia đã mở ra, Lý Ngọc vội rụt tay lại nhưng thái tử nhanh tay hơn đưa tay bắt được. Lý Ngọc mất thăng bằng không chút sức lực ngã vào lòng đối phương. Lý Ngọc chưa bao giờ ở sát người như vậy, sát đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của thái tử, mặt Lý Ngọc có chút nóng lên, muốn đứng dậy nhưng bị thái tử chế trụ lại, vòng tay vô ý càng thêm siết chặt.

Lý Ngọc mặt đỏ như xuất huyết, hiếm khi ăn nói không được lưu loát: “Thái tử, chớ phi lễ”.

Tử Hằng kề sát đôi môi vào tai Lý Ngọc, hơi thở phả ra nhiệt khí làm người ngứa ngáy:

“Lý đại nhân có biết tự ý chạm vào ta là phạm vào đại tội không?”

Giọng nói do vừa mới ngủ dậy khàn khàn tràn đầy từ tính đặc biệt có lực hấp dẫn, Lý Ngọc thẹn quá liền quên mất lễ nghi, thẳng nói: “Ta còn chưa có chạm vào đâu!”, nói xong hắn mới phát giác mình lỡ miệng, không biết làm sao cứ chôn mặt vào vai Tử Hằng không nói. Tử Hằng không nhịn được bật cười, vô tư hưởng thụ khoảnh khắc hiếm hoi này.

Lý Ngọc nghe thấy được nhịp tim đối phương, trống ngực đập liên hồi, mạnh mẽ và xúc động đồng điệu với nhịp tim của chính hắn. Nhận thức được không thể duy trì tư thế này lâu, Lý Ngọc nghiêng người đứng dậy, bất quá đôi môi vô tình sượt qua cằm Tử Hằng như một cái hôn nhẹ. Khung cảnh bỗng nhiên tĩnh lặng, hai người bốn mắt nhìn nhau không nói, phảng phất một chiếc kim rơi xuống đất còn nghe rõ tiếng chạm đất. Đáy mắt Tử Hằng xuất hiện một tia bỡn cợt, thổi mạnh vào hai má Lý Ngọc nói: “Lý đại nhân hôm nay nhiệt tình như vậy, ta rất thích”.

Hai gò má Lý Ngọc đỏ hồng lên, giận hờn nói: “Đây cũng là lời nói của thái tử sao? Chẳng có chút tôn trọng nào cả”. Bỗng nhiên hắn nhìn chằm chằm vào Tử Hằng: “Thái tử nói như vậy là muốn khinh thường ta sao?’

Mỗi lần Lý Ngọc nói chuyện đều có năm phần vui đùa, năm phần nghiêm túc, trong lòng Tử Hằng có chút run lên, nghe hắn hỏi như vậy có hơi chột dạ, lập tức đoan chính ngồi dậy, vờ như chưa có chuyện gì sảy ra:

” Lý đại nhân chủ động đến gặp ta, rốt cuộc có chuyện quan trọng gì “.

Lý Ngọc đứng lùi lại, chỉnh trang quần áo, lại khôi phục một bộ dáng xa cách, đợi cho nhiệt độ trên mặt hạ bớt mới nói:

” Chuyện thái tử giao phó thần đã làm xong rồi “. Nói đoạn Lý Ngọc lấy ra một cuộn giấy hắn cẩn thận ghi chép mấy ngày hôm nay, đây cũng là nhiệm vụ chính hôm nay đến đây, chuyện vừa nãy đã làm hắn có chút xao nhãng.

Tử Hằng cứng ngắc nhận lấy cuộn giấy, không muốn suy tư mà nói:” Thì ra là vì chuyện này”.

Lý Ngọc hơi giật mình, đáy mắt xẹt qua tia lúng túng, lại là hoàn cảnh này, hắn chỉ có thể tự mình cố chấp, tự vùi mình trong sương mù.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.