Khi nghĩ về việc bị một quỷ nhập, người ta sẽ nghĩ ngay đến gương mặt xám tro với dòi bọ lúc nhúc và bốc mùi của người sắp chết. Nhưng Lãnh Nguyệt không có gì là như vậy cả, không ai có thể nhận ra có cái gì đó xấu xa đang ẩn dưới khuôn mặt đẹp trai không tì vết kia, trừ khi từ trong miệng hắn tuôn ra những tiếng gầm gào không thích hợp. Hạo Thiên đoán, nếu có thể hiểu được thì thứ ngôn ngữ kia chắc đang chửi rủa đám hòa thượng.
Lãnh Nguyệt bị trói nằm trên giường, tứ chi bị cố định vào bốn góc, đôi mắt hằn học nhìn Phương Trượng đại sư:
“Hắn là của ta, ông chẳng thể làm gì đâu”
Đại sư bình tĩnh ngồi xuống ghế bên giường Lãnh Nguyệt:
“Ôi, con đã làm cái gì vậy”
Lãnh Nguyệt nhào tới, bắt đầu nói điên:
“Đồ đạo đức giả, kẻ lừa bịp, ông đã nói dối hắn bao lâu rồi?”
Đại sư không mảy may bận tâm lời hắn nói.
“Bất kể ngươi muốn làm gì, ta khuyên ngươi nên dừng lại”
Xung quanh căn phòng, bốn bức tường, sàn nhà đến trần nhà đều được dán kín kinh phật, Lãnh Nguyệt cả người phát sốt, mồ hôi nhễ nhại. Tiếng tụng kinh gõ mõ làm hắn khó chịu.
“Bảo chúng dừng lại”
Đại sư lấy ra chuỗi tràng hạt, Lãnh Nguyệt nằm ngay xuống. Đại sư ra lệnh:
“Ngươi là ai? Nói cho ta biết tên ngươi”
Lãnh Nguyệt đảo mắt, cặp mắt trắng dã. Sư phụ ấn chuỗi hạt xuống chán hắn, khói trắng bốc lên, có tiếng xèo xèo như bị thiêu đốt.
“Nhân danh đấng sáng tạo, ta lệnh cho ngươi rời khỏi thân xác này”
Lãnh Nguyệt nằm im, gần như không phản ứng rồi đột ngột bật dậy, há miệng như muốn nuốt chửng ông. Đại sư hơi lùi lại, dùng chuỗi hạt quấn quanh cổ Lãnh Nguyệt, quay đầu nhìn ra cửa, quát:
“Mang gương đến đây”
Đám người đang sợ hãi chốn ngoài cửa, nghe tiếng sư phụ gọi thì nháo nhác hô lên đòi gương. Minh Không chân tay bủn rủn, mặt cắt không còn hột máu mang gương vào.
Đại sư đứng dậy, đốt một nén hương đặt xuống cạnh bàn, mùi hương len lỏi trong phòng. Lãnh Nguyệt sắc bén dõi theo từng động tác của ông. Đại sư bước lên giường, cầm lấy chiếc gương Minh Không mang tới, trầm giọng nói:
“Ta là sư phụ của hắn, đồ khốn”
“Ông sẽ sớm xuống địa ngục thôi”, Lãnh Nguyệt gầm gừ.
“Ta biết chứ”, đại sư nói xong thì soi gương vào mặt Lãnh Nguyệt. Một bóng đen từ từ hiện ra trong gương, Lãnh Nguyệt ngã xuống giường bất động, đại sư căng thẳng quan sát sắc mặt hắn.
“Hi hi..”, có tiếng cười trầm thấp văng vẳng bên tai, đại sư quay xang nhìn thấy Minh Không hai mắt biến thành màu đen, gân đen nổi khắp mặt.
“Ngươi..”
Nhân lúc đại sư lơ đãng, Minh Không lao tới cướp lấy chiếc gương đập mạnh vào tường, chiếc gương vỡ vụn giải phóng thứ bên trong.
Lãnh Nguyệt trừng mắt mở lớn, cười ranh mãnh, hắn một hơi đánh đại sư văng vào tường. Hạo Thiên nghe thấy tiếng động thì lao vào, xông lên trên giường đè Lãnh Nguyệt xuống.
“Biến đi”, Hạo Thiên dùng tay che lại hai mắt Lãnh Nguyệt, “cút xuống địa ngục”.
Lãnh Nguyệt toàn thân quằn quại dữ dội.
“Nếu ta xuống địa ngục thì hắn cũng phải đi theo”, máu từ miệng và hai mắt Lãnh Nguyệt bắt đầu tuôn ra.
Hạo Thiên sợ hãi buông tay, hét vào mặt y:
“Đừng làm hại huynh ấy”
Mỗi bên mắt Lãnh Nguyệt tách ra làm hai đồng tử, đồng tử màu đen của Lãnh Nguyệt, đồng tử màu vàng là của con quỷ.
“Em là người nóng nảy”, giọng hắn trầm trầm
“Sâu bên trong em là một thứ cổ xưa và đen tối”
“Ngươi là một kẻ xảo trá, ta sẽ không tin lời ngươi, hãy thoát khỏi Lãnh Nguyệt và ta sẽ chiến đấu với ngươi”, Hạo Thiên cằn nhằn.
Lãnh Nguyệt cười rống lên.
“Hừm, ta sẽ giữ lại mạng sống cho em đến cuối cùng”
“Quý hóa quá”, Hạo Thiên trào phúng.
Đúng lúc này, ba người Diệp Ly, Diệp Tuyền và Thanh Thư xông vào phòng, cùng nhau làm Lãnh Nguyệt bình tĩnh lại. Đồng tử phía dưới nhìn từng người.
“Các ngươi sẽ chết”
“Ngươi là cái thứ gì vậy?”, Diệp Tuyền hỏi.
Lãnh Nguyệt vung tay, thoát khỏi dây trói, cởi áo ra, trước ngực hắn xuất hiện những vết cào xé như dao cạo cắt trên da thịt. Trước ánh mắt sững sờ của mọi người, hắn tự khắc lên người dòng chữ: “Thần không có ở đây”, rồi hất văng họ ra ngoài.
Đại sư đứng dậy từ dưới sàn, ôm ngực nói:
“Tại sao lại là hắn”
Lãnh Nguyệt trầm ngâm:
“Ta thích hủy hoại xác thịt vô tội và đặc biệt là những kẻ theo đạo”
Đại sư ngờ vực:
“Ngươi muốn mượn tay của thần để làm những điều tà ác?”
“Đúng thế, ta sẽ cho bọn chúng thấy chẳng có thần nào cả”, Lãnh Nguyệt cười khà khà.
Cánh cửa sổ bật tung, bên ngoài quỷ khí bao chùm, những con quạ bay thành những đám màu đen trên trời.
“Ta có thể nhìn rõ ông”
Hơi thở đại sư trở nên nặng nhọc hơn. Lãnh Nguyệt nói:
“Trong quá khứ ông từng là một vị tướng trong quân đội, dẫn đầu đội quân chống lại Thất vương nhưng đội quân của ông đã bị tiêu diệt sạch, chỉ còn mình ông sống sót bằng cách xin đầu hàng, ông đã nhìn thấy gì mà sợ hãi như thế”
Đại sư cố gắng kìm nén sự run sợ trong lòng. Lãnh Nguyệt có thể cảm nhận nỗi sợ, và chỉ chờ có thế, hắn thoát khỏi sự khống chế, nhảy qua cửa sổ thoát ra ngoài để lại đại sư hoảng loạn đứng trong phòng, gương mặt già nua của ông trông khốn khổ hơn bao giờ hết.
Cảm giác sợ hãi dâng lên, đây là lần thứ hai ông thấy sợ như vậy kể từ trận chiến đó. Phải có lý do để con quỷ chọn Lãnh Nguyệt, một lý đó đặc biệt đằng sau đó.
Đột nhiên có tiếng huyên náo bên ngoài, đại sư được Minh Không đỡ dậy. Một người phụ nữ đẹp tuyệt bước vào, vẻ quý phái và sắc sảo không lẫn vào đâu được. Đôi môi nàng hé mở:
“Đứa trẻ đó đâu?”
Đúng vậy, một tâm hồn bị tổn thương sẽ dễ kết nối.
Đèn xung quanh vụt tắt, quận chúa đốt lên một ngọn đèn, cầm nó đi vào màn đêm. Phía trước sương khói mờ ảo, một hình ảnh hiện ra từ đám khói, mặt trăng đỏ như máu, một đứa bé trào đời. Quận chúa nhận ra, đây là những kí ức của mình, con quỷ này có khả năng năng nhìn ra tội lỗi của người khác. Quận chúa bình tĩnh đi xuyên qua, những tiếng ma quái kêu la khóc hờn không khiến nàng sợ hãi. Thế rồi ở trước mặt hiện ra một đống thù lù, nàng đưa tay ra nhẹ nhàng gọi:
“Nguyệt Nhi..”
Cái bóng đen quay lại, dưới ánh đèn hiện ra khuôn mặt của một cậu bé với nguyệt thực nằm tròn ngay giữa chán. Nhưng tứ chi cậu bị khóa lại bởi những sợi dây xích kéo đến chiếc cột đá cẩm thạch phía sau. Cậu bé cầu xin:
“Cứu con với..”
Đáy mắt nàng có chút nhu tình nhưng rất nhanh bị bao phủ bởi sự tức giận, nàng bước đến chộp lấy cậu bé như chộp một con cún con.
“Ngươi không phải con trai ta, con ta không yếu đuối như vậy”, nói rồi nàng xé toạc cậu bé ra như thể cậu chỉ là một chiếc áo niệm, ngay bên dưới là một con quạ con vẫn chưa mở mắt.
Từ bốn phía những làn khói đen rồi tụ lại một chỗ thành hình một người mặc chiếc áo choàng đen phủ kín chân, đội mũ chùm, chiếc mỏ khoằm chiếm hết phân nửa khuôn mặt của hắn, đôi mắt đỏ phát sáng trong bóng tối.
Hắn vỗ hai tay vào nhau:
“À, đây rồi. Người mẹ tuyệt vời của chúng ta đã xuất hiện”
Tất nhiên là nàng không dễ bị khiêu khích, đó là mục đích của hắn, khiến nàng tức giận và lộ ra điểm yếu. Nàng bình tĩnh đối diện.
“Hãy trả lại thằng bé cho ta”
Giọng hắn mượt như nhung:
“Giờ thì ta đã biết khí chất của hắn được thừa hưởng từ ai rồi”
Nàng lặp lại lời đề nghị:
“Trả thằng bé cho ta”
Hắn cười giễu cợt:
“Không dễ để tìm được một thân xác phù hợp để ta đến với thế giới này. Ta không nghĩ mình sẽ tha hắn đâu”
Nàng mỉm cười sinh ra vài phần ý lạnh:
“Từ sự thông tuệ của những bậc tiền nhân, ta gọi tên ngươi ‘ Vua quạ'”
Cái tên chứa đựng sức mạnh, ngay lập tức quyền năng của con quỷ yếu đi, hắn rít lên.
“Đã rất lâu rồi không nghe lại cái tên này”
Nàng nhướn đôi mắt phượng hẹp dài.
“Bây giờ hãy thả thằng bé ra và quay trở lại cái địa ngục của ngươi”
Hắn gầm lên:
“Cho đến tận cùng của địa ngục”
Cơn giận của nàng lên đến đỉnh điểm, hắn đã chạm vào giới hạn của nàng. Từ trong hư vô, nàng lôi ra một cây tỳ bà, nàng đưa ngón tay lên miệng mạnh cắn một cái, rồi lấy máu thấm ướt từng sợi dây đàn. Những luồng khí lạnh thấu xương từ dưới đất truyền lên, ác quỷ tiếp xúc với khí lạnh cũng không kịp trở tay, bị đông cứng một chỗ.
“Nhân danh thần linh, ta trục xuất ngươi xuống địa ngục”
Tiếng tỳ bà kinh động lướt qua, con quỷ run lên bần bật, mặt đất chấn động mạnh. Ác quỷ không thể chịu được nữa, mở miệng và gầm lên cuồng loạn.
“Hãy đầu hàng đi”, nàng quát lên.
Con quỷ rú lên một tiếng rồi quỳ xuống, nước mắt chảy xuống, hắn gọi một tiếng:
“Mẹ”
Lãnh Nguyệt mơ thấy một giấc mơ khi hắn còn nhỏ, hắn được mẹ dắt tay dẫn đến một cây đại thụ rất to, nàng nói mỗi người trong gia tộc đều có một cây sinh mệnh. Từ lúc sinh ra đến khi chết đi chúng ta sẽ đồng hành với thần, được thần ban phước.
Lãnh Nguyệt giật mình thức tỉnh, mở mắt ra quan sát xung quanh thấy gương mặt Minh Không đang quan sát mình.
“A..”, Minh Không còn chưa kịp lên tiếng thì Diệp Tuyền đi vào, không lưu tâm đến sắc mặt Lãnh Nguyệt cứ theo thói quen bắt mạch. Mạch đập nhanh hơn, Diệp Tuyền quay ra trông thấy hai mắt Lãnh Nguyệt đang tròn xoe nhìn mình thì hét toáng lên.
“Tỉnh rồi”, Diệp Tuyền quát vào mặt Minh Không: “Cái con lừa trọc này, thấy Lãnh Nguyệt tỉnh thì phải gọi mọi người chứ, ngươi chẳng được tích sự gì”
Khổ thân Minh Không như con thú nhỏ đáng thương lắp bắp nói:
“Ta chưa kịp nói thì đã bị ngươi nhảy vào họng”
“Grrr..”, thân hình cao to của Diệp Ly tông cửa xông vào.
“Trời má, cuối cùng cũng chịu tỉnh”
Lãnh Nguyệt miễn cưỡng ngồi dậy, choáng váng như bị say nắng, khàn giọng nói:
“Đã mấy ngày rồi?”
Đây là điều mấu chốt, tiềm thức Lãnh Nguyệt vẫn chưa nhận thức được thời gian, giống như bị lỗi mạch, chỉ cần nhắm mắt mở mắt là một bước nhảy thời gian khác.
Minh Không nhanh miệng đáp:
“Đã hai ngày”
“Hai ngày?”, Lãnh Nguyệt lập tức thanh tỉnh, trừng trừng nhìn mọi người.
“Còn ở đây làm gì, không mau quay về trại cứu người?”, lần cuối hắn nhớ thì dịch bệnh vẫn chưa được dập tắt.
Bỗng có tiếng gầm gọi tên hắn, Lãnh Nguyệt chỉ thấy một cơn gió đập vào mặt, Hạo Thiên ngồi một đống ngay trước mặt.
Hạo Thiên túm cổ áo Lãnh Nguyệt, nét mặt khẩn chương:
“Còn nhớ ta là ai không?”
Lãnh Nguyệt bất động, thấy thế Hạo Thiên càng lắc mạnh bả vai y.
“Huynh dám quên ta, ta sẽ..”, sẽ như thế nào, so với bất cứ ai, nếu giết chết người này hắn càng luyến tiếc.
Chợt Lãnh Nguyệt mỉm cười:
“Đừng ôm, cả người ta đang bẩn lắm”
Hạo Thiên biết Lãnh Nguyệt đã trở lại.
Mọi người đều quay đầu tránh đi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân không ai dám lên tiếng. Hạo Thiên ôm rịt lấy Lãnh Nguyệt, hôn khắp mặt mũi y, rưng rưng lệ:
“Đồ khốn”
Lãnh Nguyệt cảm nhận người trong lòng đang run rẩy, bất giác áy này nói:
“Ta xin lỗi. Nếu lúc đó ta không kiểm soát được hành động lẫn lời nói của mình thì điện hạ cũng đừng giận”
Hạo Thiên rầu rĩ:
“Gọi Tử Hiên”
Lãnh Nguyệt không hiểu sao Hạo Thiên cứ cố chấp với cái tên, nhưng vẫn sửa lại:
“Ừ, Tử Hiên đừng giận ta nhé”
Hạo Thiên vuốt ve gương mặt của Lãnh Nguyệt, ánh mắt rơi trên đôi môi nhạt màu của đối phương, đang muốn tiến thêm một bước thì..
“Khụ, khụ..”, Minh Không vô ý ho lên một tiếng phá vỡ bầu không khí mập mờ. Hạo Thiên vô cùng mất hứng, vươn tay cầm lấy chén nước đặt trên bàn đầu giường định ném về phía Minh Không. Lãnh Nguyệt liền vội ôm lấy Hạo Thiên, mạnh mẽ ủng vào trong ngực.
“Được rồi”
“Cạch”, một tiếng mở, Y Hiên bước vào, khoanh tay nói:
“Sư phụ cho gọi sư huynh”
Thần sắc Lãnh Nguyệt nghiêm nghị lại, gật đầu nói:
“Được, ta tới ngay”, nói xong nhìn xang Hạo Thiên, cười bảo:
“Người cùng Diệp Tuyền quay về xử lý việc ở trại đi”
Hạo Thiên không biết nói như thế nào, đành yên lặng cúi đầu. Lãnh Nguyệt thấy y một mực cúi đầu, khẽ lộ ra ý cười bảo:
“Ngoan, xong việc ta sẽ đi tìm điện hạ”
Hạo Thiên mở to mắt nhìn Lãnh Nguyệt:
“Hứa đấy”
“Ừ, ta hứa”, Lãnh Nguyệt nói thầm bên tai đối phương. Hạo Thiên khôi phục lại vẻ đáng yêu tinh nghịch thường thấy, cười rộ lên như hoa dưới mặt trời.
Lãnh Nguyệt đi qua hành lanh, trên đường gặp Doãn Chính đi hướng ngược lại, chắc hẳn ông ta vừa đặt điều với sư phụ, Lãnh Nguyệt cũng không thèm để ý, thẳng bước qua ánh mắt hung dữ đang dán chặt trên người mình.
Vẫn quy tắc cũ, Lãnh Nguyệt gõ cửa hai lần rồi mới vào. Một vị hòa thượng râu tóc bạc trắng cùng một vị hòa thượng trẻ tuổi tuấn tú mặt đối mặt. Lãnh Nguyệt khiêm tốn nói:
“Sư phụ con đã tỉnh ngộ rồi”
Đại sư nhìn thần sắc Lãnh Nguyệt lãnh đạm cũng đã hiểu, ông khoan thai nói:
“Con đã tỉnh ra được điều gì?”
“Không bám chặt vào một điều gì, điều này con đã rõ. Lúc trước con luôn muốn biết mình là ai nhưng giờ con đã tự trả lời được, con là một đệ tử phật môn, một người bạn tri kỉ, một người con có nghĩa. Tất cả đều là con, tất cả đều nằm trong con”, mang theo tầng tầng lớp tâm sự, Lãnh Nguyệt giãi bày:
“Trong lòng con vẫn luôn có một sự thù hận. Tận sâu trong đáy lòng con không dám nhìn vào mặt tối của mình”
Sự oán hận bên trong vỏ bọc lạnh lùng, điềm tĩnh, chính là nội tâm giằng xé như bão tố lốc xoáy mù mịt. Đại sư đã nhìn ra độc hận đang gieo mầm trong lòng Lãnh Nguyệt, chính vì thế đưa hắn về chùa không chỉ bảo vệ hắn với bên ngoài mà còn bảo vệ hắn khỏi chính hắn. Lãnh Nguyệt khi mầm mống đã phát triển, độc hận sẽ làm hắn mất đi lý trí và tôn nghiêm của bản thân.
“Bây giờ con đã xóa bỏ được chưa?”
Lãnh Nguyệt cảm giác nao nao như say sóng:
“Con không dám khẳng định đã xóa bỏ được hết nhưng lòng này tự thấy nhẹ hơn trước”
Đại sư vuốt chòm râu trắng:
“Trong mỗi con người luôn tồn tại hai mặt, không ai có thể loại bỏ được một mặt, không ai sinh ra đã ác cũng không ai làm người thiện mãi. Cái thứ chúng ta cần là dung hòa hai thứ đó để duy trì trạng thái cân bằng để cán cân không nghiêng về một phía”
Đôi mắt Lãnh Nguyệt như có ánh trăng mờ nhạt che phủ:
“Con sẽ cố gắng để ý trí không bị lung lạc”
Đại sư trầm ngâm:
“Con là ánh sáng thuần khiết mang năng lượng của ánh trăng, đừng để mây đen che khuất vẻ đẹp đó”
Lãnh Nguyệt có chút phiền lòng, tự bản thân hắn cũng sợ hãi chính mình biến thành một loài ma quỷ, hắn nhìn xuống đôi tay, sẽ có một ngày chúng nhuốm đầy máu tanh?
“Con sẽ ghi nhớ lời người truyền đạt”
Đại sư buông lỏng tâm tình:
“Bây giờ con muốn gì”
Lãnh Nguyệt làm động tác quỳ xuống, ánh mắt kiên định.
“Con đã làm người thất vọng rồi, con xin người cho phép con hoàn tục”
Đại sư lung lay cái đầu:
“Ý con đã quyết còn cần ta phải cho phép?”
Lãnh Nguyệt có chút bí bách:
“Nguyên nhân không phải do..”
“Ta biết”, đại sư ngăn lại “Điện hạ chỉ là yếu tố giúp con hạ quyết tâm, con đã có ý định từ lâu rồi vì ngay từ ban đầu con đã không muốn xuất gia”
Nguyên lai sư phụ còn hiểu rõ hắn hơn bản thân mình, Lãnh Nguyệt cúi thấp đầu. Đại sư đứng dậy, chạm nhẹ vào vai Lãnh Nguyệt:
“Con hãy làm những gì con muốn”
Lãnh Nguyệt vừa vui vừa buồn, một câu cũng không nói được nên lời.
Quận chúa ngồi xuống đệm, cảm thấy sức cùng lực kiệt, ngay cả sức lực nâng tay uống chén trà cũng chẳng có.
Y Trân lập tức mở ổ khóa bạc ở ngăn tủ, lấy ra một ít thuốc bôi mát lạnh cẩn thận từng li từng tí bôi lên mười đầu ngón tay của nàng. Quận chúa thoa thuốc xong, liền nhận lấy chén thuốc từ tay thị nữ, bà biết trong chén là thuốc độc nhưng vẫn uống sạch sau đó lạnh lùng đặt chén vào mâm, động tác quen thuộc như đã làm vô số lần.
Quận chúa ngồi trước gương, dung nhan trong gương không còn quen thuộc nữa, tiều tụy héo hon, rốt cuộc năm tháng vô tình, khiến ưu thương không hình không ảnh hằn lên làn da của bà, khóe mắt hiện lên những vết chân chim. Nàng đưa tay tháo chiếc trâm cài trên búi tóc, bàn tay không kìm được run rẩy lợi hại, mồ hôi lạnh đầy trán. Nàng âm thầm cười lạnh, rồi không nhịn được bi thương rơi lệ.