Hạo Thiên đau đầu vì mấy cái chết đầu đông. Hai người quay trở về phủ trời cũng đã tối.
“Điện hạ rốt cuộc đã quay trở lại”
Vừa mới đặt chân vào tới cửa hai người bọn họ đã đụng phải đám người tri phủ đại nhân, có vẻ bọn họ đã đứng ở đây chờ hai người họ trở về cũng được một lúc rồi.
“Có chuyện gì vậy?”
Tri phủ đại nhân mặt méo xệch, có điểm sốt ruột nói:
“Điện hạ, hai đứa con của thần đã mất tích rồi”
Hạo Thiên liếc mắt nhìn Triệu Minh, Triệu Minh biểu tình trên mặt cũng có chút mờ mịt.
Lại mất tích?
Vẫn chưa kết thúc?
Diệp Ly từ trên mái nhà nhảy xuống, vừa hay nghe hết mọi chuyện, chỉ thẳng mặt quan quân mấy người cười to:
“Đáng lắm, bây giờ thì hay rồi, không những không tìm được những đứa trẻ bị mất tích mà ngay cả con mình cũng bị bắt đi, thật là chọc người ta cười muốn chết”
Tri phủ bị cười vào mặt tức đến suýt thổ huyết. Triệu Minh sắc mặt đen lại:
“Ngươi đã không giúp được gì thì thôi còn đổ thêm dầu vào lửa”
Diệp Ly khinh bỉ nói:
“Đều là do các người năng lực kém cỏi. Nếu không phải vì chuyện này thì Lãnh Nguyệt cũng không mất tích”
“Tên thô bỉ nhà ngươi..”, Triệu Minh nghiến răng nghiến lợi.
“Tên thô bỉ đó là anh ta đấy”. Giọng nói này là..
“Lãnh Nguyệt”, Diệp Ly hét toáng lên, “Cái thằng nhóc.. này”, chưa nói hết hắn đã bị Hạo Thiên đẩy ra một bên, khí tức lạnh băng quét qua.
Hình bóng kia sẽ không bao giờ lạc khỏi tầm mắt hắn, thật đẹp nhưng luôn mang lại cảm giác đau đớn. Một cái tên mà mỗi khi nhắc đến đều không ngừng rung động.
“Lãnh Nguyệt, huynh chết với ta”
“Ôi trời”, Lãnh Nguyệt khi nhìn đến Hạo Thiên đang hung hăng xông tới thì não bộ chỉ kịp gửi lên một tín hiệu cảnh báo, quay lưng muốn chạy. Chưa được mấy bước một cái roi sắt từ đâu vọt tới, cuốn lấy eo hắn giật trở về. Lãnh Nguyệt ngã xuống đất, chỉ thấy một bóng đen trùm tới, ngước mặt lên nhìn, kia gương mặt xinh đẹp như họa nhưng khủng bố dọa người.
“Muốn chạy?”
Lãnh Nguyệt rụt cổ, cười làm lành:
“Không phải, ta.. ta là muốn đi tắm rửa sạch sẽ mới đến gặp điện hạ”
Hạo Thiên tức giận mắng:
“Nói láo”
Nổi giận thật rồi, Lãnh Nguyệt bị Hạo Thiên tha trở về, không có lấy nửa câu phản bác.
Y phục trên người bị lột sạch, Lãnh Nguyệt bị người thô bạo đẩy vào bồn tắm.
“Ặc, khụ khụ khụ.. khụ.. Người! Người cố ý phải không?”
Hạo Thiên mở cửa, ném đống quần áo thối rình ra ngoài, có ném trúng đầu Diệp Ly đang đứng ở ngoài hay không thì hắn không để ý. Nhíu mày nhìn Lãnh Nguyệt từ đầu tới chân không sót một chỗ nào, tận đến lúc Lãnh Nguyệt thấy ngại phải co người lại bó gối, Hạo Thiên nghiêm túc nói:
“Không bị thương?”
“Xác thực”, Lãnh Nguyệt vội vàng gật đầu.
“Điện.. điện hạ?”
Hạo Thiên mím môi không nói một lời, trực tiếp đi cả giày vào trong nước. Lãnh Nguyệt biết y muốn gì, vươn tay ra đỡ lấy. Hạo Thiên toàn thân ướt nhẹp ngồi vào lòng Lãnh Nguyệt.
“Ướt hết rồi này”, Lãnh Nguyệt thủ thỉ bên tai, “ta hứa sẽ đi tìm người nhưng còn chưa kịp thì..”
Vừa nói đến đây, nước mắt Hạo Thiên lại không kiềm được mà đảo quanh hốc mắt.
Lãnh Nguyệt thở dài một tiếng:
“Lại khiến người lo lắng rồi”
Hạo Thiên nhìn vào đôi mắt đen sâu thăm thẳm như trời đêm không sao, xúc động đến khó nói thành lời:
“Huynh cố tình làm như thế để được gặp ta đúng không?”
“Cái này..”
“Thật trùng hợp, ta cũng vậy”, Hạo Thiên hôn lên khóe môi y, nước mắt vô thanh rơi xuống.
Trong lòng hắn, thân thể này, cảm giác ấm áp quen thuộc, chỉ là có chút gầy, ôm vào trong ngực so với trước kia nhẹ đi rất nhiều.. Lãnh Nguyệt có chút đau lòng hôn xuống đỉnh đầu đối phương.
“Chán ghét..”, Hạo Thiên rầm rì.
Cảm giác dành cho người thật mãnh liệt, thực ra còn chưa hiểu thấu, chỉ là dựa vào trực giác.
Lãnh Nguyệt hiểu tính cách của đối phương, chắc hẳn đã rất khó chịu, khẽ nói:
“Ừ, chán ghét”
Trong phòng hơi nước lượn lờ.
Lãnh Nguyệt ngửa đầu gối lên cánh tay, nhắm mắt tựa vào thùng gỗ, chợt thấy trên cổ lành lạnh.
Giật mình mở mắt, đã thấy Hạo Thiên đang buông mi hôn hắn.
Lãnh Nguyệt đẩy người kia ra, bọt nước văng lên một mảng: “Người làm gì đó”.
Hạo Thiên tâm tình rất tốt, cong môi:
“Hôn huynh.”
“Chuyện này không bình thường đâu”, Lãnh Nguyệt mặt tự nhiên đỏ hồng.
“Ngay từ đầu đã không bình thường”, Hạo Thiên châm biếm nói.
Lãnh Nguyệt muốn cãi lại, nghĩ nghĩ vẫn lựa chọn ngậm miệng.
Quay đầu đã thấy Hạo Thiên cầm khăn tắm vắt trên bồn, lau người cho mình. Lãnh Nguyệt lắp bắp:
“Không dám phiền điện hạ hầu hạ”
Hạo Thiên một tay đè lại bả vai Lãnh Nguyệt:
“Ta thấy năm ngày nay huynh chắc không thể tắm, vai lưng có chút bẩn”
Đã năm ngày rồi sao? Không đúng, đây không phải việc làm hắn bận tâm. Việc bận tâm bây giờ là Hạo Thiên không ngừng cọ tới cọ lui trên người hắn.
“Điện hạ đừng nháo”
Hạo Thiên nổi giận:
“Ta thực thích ôm huynh, nhưng người huynh bẩn ta không chịu được”
Cái tính sạch sẽ quá đáng lại trỗi dậy, với tính của y nếu không đem hắn kì cọ một lượt thì không thể chịu được. Lãnh Nguyệt tức giận, xấu hổ, nhưng tình trạng hiện tại của hắn, thực lực bất tòng tâm mà đối phó. Lãnh Nguyệt hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác:
“Vậy cọ lưng trước”
Hạo Thiên cười khúc khích:
“Huynh không cần ngại”
Da đầu Lãnh Nguyệt tê dần, lỗ tai đỏ ửng:
“Đừng nói nữa”
Dùng khăn thấm ướt, nhẹ nhàng giúp y tắm rửa, cánh tay thon gầy, từng ngón tay dài tinh tế. Ròi tấm lưng trơn bóng, làn da trắng tuyệt như men ngọc. Cơ thể của y, không có vẻ thô tục của nam giới, dáng người mảnh khảnh hơi gầy giống như một bạch thư sinh vậy. Hạo Thiên không thể phủ nhận, tuy không hoàn mĩ nhưng cân đối, kết hợp với khí chất của y thực phù hợp.
“Tóc huynh dài ra một chút này”, Hạo Thiên bây giờ mới nhận ra.
Lãnh Nguyệt cả người cứng đờ, vốn cũng chưa muốn nói ra.
“Ta hoàn tục rồi”
Hạo Thiên ‘ngô’ lên một tiếng rồi hoàn toàn im lặng. Lãnh Nguyệt hít một ngụm khí, kiềm chế không quay lại nhìn biểu tình trên gương mặt của Hạo Thiên.
“Người không thích?”
Đột nhiên bị một lực mạnh mẽ tác động, hóa ra Hạo Thiên từ phía sau ôm cổ hắn.
“Thích chứ, thích muốn chết”, huynh có biết ta đã đợi ngày này từ lâu lắm rồi không?
Lãnh Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm, không dấu được một cái tươi cười.
“Không được”, Hạo Thiên bất mãn nói: “Huynh đẹp trai như vậy, còn để tóc nữa, ra ngoài phong lưu gây chuyện chẳng khiến ta phiền chết sao”
“Người nói linh tinh gì đấy”, Lãnh Nguyệt dở khóc dở cười.
Hạo Thiên tựa cằm lên vai Lãnh Nguyệt, sâu kín hít một tiếng, nhẹ nhàng nói:
“Sau này có ai ngưỡng mộ huynh, huynh cũng không được phản ứng lại đâu đấy”
Hơi thở phả lên cổ Lãnh Nguyệt làm hắn ngứa ngáy, buồn cười nói:
“Ta biết rồi mà”
Hạo Thiên hôn chụt một cái lên má Lãnh Nguyệt, sắc mặt hơi dịu lại:
“Ngoan”, đôi bàn tay luồn qua nách y, chậm rãi vuốt ve.
“Điện hạ ra ngoài trước đi”, Hạo Thiên nghe ra giọng Lãnh Nguyệt có gì đó là lạ, hắn bèn liếc xuống, xin thề là Lãnh Nguyệt ngượng đỏ mặt.
Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng nước tí tách vang lên. Hạo Thiên rào một cái đứng dậy, mặt đỏ hồng một mảng, hiếm khi bảo một câu nghe ngay.
“Vậy ta ra ngoài đợi”, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất đi ra.
Lãnh Nguyệt thân thể cũng hồng hồng, thực giống như vừa bị nướng lên. Hắn cúi thấp đầu không để người nhìn thấy, tự phỉ nhổ chính mình, cũng may là điện hạ còn nhỏ, chứ nếu để y nhìn thấy hoặc biết được suy nghĩ của mình.. Hắn không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng..
Hạo Thiên cắn môi ngượng chín mặt, cái đó gọi là gì nhỉ, a, là dục vọng.
Vừa mới tới thư phòng, Lãnh Nguyệt đã nhìn thấy tri phủ đại nhân lo lắng không yên mà đi tới đi lui trong phòng. Lãnh Nguyệt hữu lễ lên tiếng:
“Đã làm phiền các vị rồi”
Tri phủ cũng tùy ý đáp lễ:
“Lãnh công tử bình yên vô sự là tốt rồi”
Lãnh Nguyệt quan sát sắc mặt của ông ta, khẽ nhếch miệng:
“Đại nhân không muốn biết ta đã bị ai bắt đi sao?”, theo lẽ thường ông ta phải chủ động tìm hắn để hỏi về vụ điều tra mới đúng, đằng này lại sống chết mặc bay.
Để đáp lại, tri phủ chỉ cười nhạt che lấp đi một thoáng ngỡ ngàng xẹt qua gương mặt:
“Ta..”
“Hai đứa con của đại nhân vừa bị mất tích, làm gì còn tâm trạng để lo chuyện khác”, Triệu Minh bức xúc.
Lãnh Nguyệt không để ý, chỉ nói:
“Công tư phải phân minh, đúng không đại nhân?”
Ông ta giả lả cười:
“Đúng vậy”
Lãnh Nguyệt ngưng mắt:
“Thôi vậy, cũng không còn sớm, ta quay về quán trọ nghỉ ngơi. Nếu đại nhân có chuyện muốn hỏi thì ta đợi ở đó”, nói xong liền quay xang nhìn Triệu Minh một cái rồi mới rời đi.
Suốt mấy ngày trời Lãnh Nguyệt chưa ăn, hắn mặc kệ mặt mũi cắn một miếng màn thầu thật to, nhai nhồm nhoàm:
“Đói chết mất”
Diệp Ly rót trà vào chén, hỏi:
“Cho dù bắt làm tù nhân thì cũng phải cho ăn cho uống đầy đủ chứ?”
“Khụ..”, Lãnh Nguyệt đấm ngực, không những không cho ăn, ngược lại còn suýt bị ăn, nửa ngày mới nói được một chữ:
“Nghẹn”
“Rột.. rột”, Hạo Thiên cầm bình nước trong tay, bên cạnh là Triệu Minh, hắn nhả ống hút ra nói:
“Muốn một hớp không?”
Lãnh Nguyệt nghẹn muốn trợn mắt cũng không uống, vớ lấy bình trà tu ừng ực.
“Không phải là thứ huynh nghĩ đâu. Chỉ là nước mật ong”
Lãnh Nguyệt sảng khoái thở ra:
“Điện hạ đến đây làm gì?”
Hạo Thiên ngồi xuống bên cạnh, nói giọng hờn dỗi:
“Ta cũng chưa ăn tối a”
Lãnh Nguyệt nuốt nước bọt một cái. Hạo Thiên cười tươi ở bên tai nói nhỏ:
“Ăn nhiều một chút”
Diệp Ly nhìn không vừa mắt hai người mới đến, đập bàn hét lên với tiểu nhị:
“Một cân thịt bò, một cân rượu trắng, thêm mười cái màn thầu”
“Còn vị khách này..”, Tiểu nhị nhìn Hạo Thiên.
“Ta không ăn”, Hạo Thiên nhoẻn miệng cười, hút chất lỏng trong bình.
“Mau lên”, Diệp Ly bất mãn hét lên, làm tiểu nhị giật nảy người, vội vàng chạy đi.
Chẳng bao lâu đồ ăn đã được đem lên, Diệp Ly tự nhiên cắt một miếng thịt bò chín:
“Xì, ăn cơm cũng làm màu, ngươi mà cũng gọi là đàn ông à..” Diệp Ly uống một ngụm rượu trắng, nhìn cách ăn của Triệu Minh thì chẳng kìm nổi mà chửi thầm trong bụng.
Triệu Minh dường như chú ý đến ánh mắt của y, chỉ cười khinh miệt.
“Ngươi nghĩ ta thích ngồi đây lắm sao”
Hai người ở một bên như nước với lửa, còn Hạo Thiên ở bên này chỉ lo chăm sóc cho Lãnh Nguyệt:
“Ăn cái này, cái này ngon”
Triệu Minh suy nghĩ mãi vẫn chưa thông suốt:
“Không hiểu làm sao họ lại tin tưởng bà ta đến mức như vậy”
Lãnh Nguyệt nhìn Triệu Minh, điềm tĩnh nói:
“Lẽ nào công tử là thần tiên từ trên trời rơi xuống”
Triệu Minh lộ rõ sự ghét bỏ:
“Ngươi nói năng hồ đồ gì thế”
Lãnh Nguyệt uống một ngụm trà:
“Nhìn phong thái của ngươi chắc chắn xuất thân từ tầng lớp phía trên, so với những tiểu dân nhỏ bé bình thường ngày ngày phải bôn ba kiếm không đủ để gia đình ấm no, an lạc, lẽ nào ngươi không phải sống trên chốn mây xanh sao?”
“Ngươi nói thế không thấy vô lý sao? Cho dù hoàn cảnh khó khăn cũng không thể mê muội đi theo tà phái”
“Sao ngươi có thể hiểu được đức tin quan trọng với họ như thế nào, để họ có thể tiếp tục sống sót”
Triệu Minh đứng dậy, nhưng bắt gặp ánh mắt của điện hạ lại ngồi xuống ghế.
“Có phải ngươi muốn hỏi làm sao ta biết không?”, Lãnh Nguyệt nói.
Triệu Minh quay mặt đi chỗ khác. Lãnh Nguyệt chỉ bình thản nói:
“Bởi vì ta từng là hòa thượng”
Triệu Minh sững người một lúc. Hạo Thiên nắm lấy tay Lãnh Nguyệt, âm thầm ở dưới bàn che khuất mà gãi gãi vào lòng bàn tay nam nhân. Lãnh Nguyệt xoay tay nắm lại.
Triệu Minh lên tiếng:
“Nhưng ngươi cũng không thể coi thường triều đình. Những kẻ chen chân vào ức hiếp bách tính đều bị xử trí nghiêm minh”
Sắc mặt Lãnh Nguyệt không đổi:
“Ta không phải nói hoàng thượng không lo cho nỗi khổ của người dân, không phải không lo mà không biết. Nhưng nỗi khổ của người dân có thể đến được tai hoàng thượng sao? Thứ họ cần là một người cho họ niềm tin, kể cả khi đó là một sự giả dối”
Bốn người ngồi yên lặng suy ngẫm, tự dưng ăn mất ngon. Lãnh Nguyệt nói thầm: “Không có ý xúc phạm đâu”. Hạo Thiên mỉm cười: “Ta biết”
Diệp Ly hỏi:
“Tình hình bây giờ sao đây”
Triệu Minh kể lại gần như mọi chuyện.
“Ồ, tuyệt đấy”, Lãnh Nguyệt khen ngợi: “Thấy chưa, mọi người đã làm rất tốt khi không có ta”, hắn không phủ nhận sự cố gắng của tất cả mọi người.
“Có thông minh bằng huynh không”, Hạo Thiên hí hửng hỏi.
“Ừ thì gần thôi”, Lãnh Nguyệt không muốn làm Hạo Thiên mất hứng nhưng đúng thế thật.
Hạo Thiên phì cười, gặp Lãnh Nguyệt mừng quá khiến hắn nói luyên thuyên, về cả trải nghiệm với mụ phù thủy già. Hai người cứ nhìn nhau cười khúc khích.
Bầu không khí có phần gượng gạo cho đến khi Triệu Minh lên tiếng:
“Vậy chúng ta có thể đưa ra kết luận được chưa?”
“Không nhanh thế đâu”, Lãnh Nguyệt nói. Những dữ kiện mà Triệu Minh và Hạo Thiên đưa ra đã góp phần hoàn thiện bức tranh nhưng vẫn còn những mảnh ghép còn thiếu. “Vẫn thiếu một chút”
Triệu Minh bối rối ra mặt:
“Ngươi còn chờ gì?”
“Kiên nhẫn đi, chúng ta đang theo đuổi một trò chơi đòi hỏi tính kiên nhẫn, việc cần làm là chờ đợi”
Triệu Minh nheo mắt:
“Hoặc là ngươi chưa biết câu trả lời”
Lãnh Nguyệt không dễ bị khiêu khích, chỉ nói:
“Ta sẽ không liều lĩnh đưa ra kết luận khi còn quá nhiều câu hỏi bỏ ngỏ. Một vài thứ cần xác minh lại”
“Nhưng còn mấy đứa trẻ..”, Hạo Thiên lo ngại.
Lãnh Nguyệt trấn an:
“Chúng vẫn còn sống, tin ta đi”
Triệu Minh dỗi thật sự:
“Điện hạ phải ngăn hắn làm điều đó. Hắn đang khiến chúng ta giống như những tên ngốc”
Hạo Thiên chỉ thờ ơ đáp:
“Nếu ngươi có thể nói cho ta biết bằng cách nào, ta sẽ ngăn huynh ấy. Mà nhân tiện, chỉ có ngươi ngốc, không phải ta”
Triệu Minh từ chối hiểu, đứng dậy bỏ lại một câu rồi tức tối đi mất.
“Thần ghét hắn”
“Chúng ta cũng đâu có thích ngươi, loại công tử bột”, Diệp Ly cố tình gọi theo.
“Sẽ mất một thời gian để hắn làm quen với cách làm việc của huynh”, Hạo Thiên an ủi.
Lãnh Nguyệt thậm chí còn thấy buồn cười là đằng khác:
“Không sao, ta đã quen với việc này. Làm một kẻ khó ưa ấy”
“Không hề, huynh chỉ hơi thô lỗ”
“Làm ơn đấy, hai người có thể dừng trò buồn nôn này lại hay không?” Diệp Ly nhăn mày.
Hạo Thiên lừ mắt:
“Anh em sinh đôi hai người giống hệt nhau nhỉ? Kể cả bệnh ngứa mồm nữa, sẽ có ngày ta cắt lưỡi cả đôi”
“Huynh ấy nói đùa thôi”, nói đến đây Lãnh Nguyệt đưa mắt nhìn Diệp Ly, “Đúng không?”
Dưới áp lực từ đôi mắt của Lãnh Nguyệt, Diệp Ly đành ậm ừ cho qua chuyện, nhưng trong bụng vẫn chửi thầm, u mê không lối thoát.
“Mối quan hệ của chúng ta không phải như vậy, mà nhân tiện, điều gì khiến huynh luôn chống đối với điện hạ?”
Tai của Diệp Ly chuyển thành màu hồng lựng. Lãnh Nguyệt cảm giác y đang giấu hắn điều gì đó – điều gì đó thật tệ hại.
“Quên nó đi”, Lãnh Nguyệt nói, “Chuyện ta nhờ huynh làm đến đâu rồi?”
Diệp Ly nắm chặt tay và đứng lên:
“Đã tìm được rồi”. Diệp Ly đùng đùng bỏ đi để lại hai người ngồi đó.
“Mặc dù hắn là huynh đệ với huynh thật đấy nhưng ta chẳng thể ưa nổi”, Hạo Thiên ghét ra mặt.
Lãnh Nguyệt cảm thấy tồi tệ, mà nói đến chuyện tồi tệ, hắn lại nhớ:
“Điện hạ hút thuốc?”
Nụ cười trên môi Hạo Thiên biến mất:
“Là ai đã nói với huynh”
“Thật đấy à”, Lãnh Nguyệt rõ ràng nhận ra vẻ bối rối của Hạo Thiên.
“Huynh bận tâm à?”, Hạo Thiên thử thăm dò.
Lãnh Nguyệt lạnh lùng nói:
“Điện hạ không lo nghĩ cho bản thân, dùng những thứ đó rất có hại cho sức khỏe, cơ thể sẽ không chịu đựng nổi”
Trong mắt Hạo Thiên có cái ưu thương nhàn nhạt:
“Huynh không biết đâu, mọi thứ đều không còn quan trọng, chỉ nhẹ như một làn khói thuốc”
Lãnh Nguyệt hơi hơi nhíu mày:
“Người không nên uống thuốc độc chỉ vì khát nước”
Hạo Thiên dửng dưng cười:
“Huynh không phải ta, huynh làm sao hiểu được”
“Được rồi, vậy hãy nói cho ta hiểu đi”, Lãnh Nguyệt chợt nhận ra hắn chẳng biết gì về người này, có lẽ chưa thực sự để tâm đến thế.
Hạo Thiên vươn tay áp lên má Lãnh Nguyệt, mùi hương nước hoa vương ở cổ tay thật xa lạ:
“Trong mắt huynh, ta vẫn luôn là một hài tử ngoan ngoãn đáng yêu?”
Cậu bé năm ấy đã không còn. Lãnh Nguyệt đứng thẳng dậy:
“Ta không dám quản chuyện của điện hạ”, nói rồi đi thẳng lên lầu.
Lãnh Nguyệt thực sự là đang tức giận. Thời điểm y tức giận chính là sẽ không gầm rú, thanh âm y càng lạnh, nói lên y đang cực kì phẫn nộ. Hạo Thiên liền đuổi theo Lãnh Nguyệt vào phòng, biết y đang giận nhưng chẳng thể làm gì, chỉ biết ôm y thật chặt.
“Ta không biết. Ta không biết mình đã làm gì sai”
Lãnh Nguyệt định đẩy ra thì nghe thấy một tiếng động rất nhỏ từ trong góc:
“Có người?”
Hai người lập tức tách ra, Hạo Thiên nhìn xung quanh, đẩy mạnh Lãnh Nguyệt lên giường. Hắn đá mạnh chiếc ghế bên cạnh vào chỗ hắc y nhân đang đứng. Tên kia giơ tay lên đỡ, chiếc ghế vỡ toang, y từ từ bước ra, thanh đao trên tay lóe sáng.
Hạo Thiên bẻ ngón tay:
“Đến đúng lúc lắm”
Lãnh Nguyệt muốn nắm lấy tay Hạo Thiên nhưng không kịp. Chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt, máu tươi đã bắn lên mặt hắn.
Giấc mơ kinh dị nhất cũng chỉ như vậy. Hạo Thiên dùng chính con đao kia chặt xác tên chủ nhân của nó thành từng khúc, bắt đầu mất khống chế lao vào uống máu.
Lãnh Nguyệt chậm rãi đặt chân xuống đất, nhưng một cử động dù nhỏ nhất cũng bị Hạo Thiên phát hiện, y bật dậy, cái miệng đầy máu.
Lãnh Nguyệt bất giác lùi lại. Hạo Thiên gương mặt mê mụ vì say máu từng bước tiến đến, đưa tay muốn lau đi vết máu trên mặt Lãnh Nguyệt lại nhận ra đôi tay nhớp nhúa máu tanh, hắn cố sức lau tay vào người mình, cái áo vốn cũng chẳng sạch sẽ hơn. Lãnh Nguyệt không né tránh, hay nói chính xác hơn là y không dám. Hạo Thiên khi phát điên thì không biết có thể làm ra chuyện gì, lần hành hạ trước đã khiến Lãnh Nguyệt sợ tới già.
Hạo Thiên muốn lau đi vết máu nhưng càng lau càng khiến máu lem luốc khắp mặt Lãnh Nguyệt.
“Ta nghĩ mình đã ăn quá nhiều tối nay”
Lãnh Nguyệt không biết mình có nên nói cảm ơn vì được đại xá hay không. Hạo Thiên nắm lấy cổ Lãnh Nguyệt, dí sát đến mức Lãnh Nguyệt có thể cảm nhận hơi thở nóng bỏng phả trên cổ.
“Ta no rồi nhưng vẫn chưa thỏa mãn”
Lãnh Nguyệt rợn tóc gáy khi Hạo Thiên vươn hai cái răng nanh sắc nhọn ra. Ngay khi Hạo Thiên định cắn ngập răng thì một mũi tên từ ngoài cửa sổ bay vào. Hạo Thiên dễ dàng né được, tóc mai bay lên vài sợi. Mũi tên cắm phập vào tường, sẽ chỉ là một trò nhãi nhép nếu như đuôi mũi tên không treo một dây thuốc nổ, và ngòi nổ đang cháy gần hết.
“Chạy..”, Hạo Thiên ôm lấy Lãnh Nguyệt, hai người theo cửa sổ lao ra. Vừa lao xuống thì phía trên căn phòng bị nổ tung thành những mảnh vụn nghi ngút khói.
Cũng may bọn họ ở lầu hai, cũng không cao lắm nên rơi xuống đất cũng an toàn, thế nhưng Hạo Thiên lại bị một mảnh gỗ từ vụ nổ đâm chúng vào sườn. Lãnh Nguyệt muốn ngồi dậy để xem vết thương lại bị Hạo Thiên ấn bả vai đè xuống.
“Người làm gì vậy”
Hạo Thiên cắn chặt răng rút mảnh gỗ ra, cảnh giác nhìn quanh. Lãnh Nguyệt ấn tay vào vết thương ngăn không cho máu chảy.
“Điện hạ”
Hạo Thiên cúi xuống, chống hai tay hai bên:
“Không được không để ý đến ta”
“Bây giờ đã là lúc nào rồi”, Lãnh Nguyệt tức giận muốn ngồi dậy nhưng Hạo Thiên chắn ngang người, không tài nào nhúc nhích.
Hạo Thiên khuôn mặt kề sát, hai người chỉ cách nhau vài phân, hô hấp tiệm trọng:
“Huynh nói”
Lãnh Nguyệt thở dài, vươn tay ôm lấy mặt Hạo Thiên nói:
“Được rồi, ta chịu thua”
Vụ nổ thu hút rất nhiều người đến xem, Lãnh Nguyệt biết hành động lúc này của mình sẽ thu hút bao nhiêu ánh mắt, nhưng hắn cũng đành vậy, hắn không quản được nhiều đến thế. Hắn đem Hạo Thiên ôm vào lòng, chưa kịp suy nghĩ nên làm gì đã thấy người trong lòng nặng nề đè lên:
“Tử Hiên..”, Lãnh Nguyệt đánh cái giật thót trong lòng nhìn xuống, thế mà Hạo Thiên đang thiu thiu ngủ. Cố chấp đến mức đáng thương.
Lãnh Nguyệt thì thào bên tai:
“Tôi chịu em rồi”
Nhìn đống đổ nát, Lãnh Nguyệt cười lạnh, có kẻ muốn giết người diệt khẩu.
Lúc Hạo Thiên tỉnh lại, đã nhìn thấy Lãnh Nguyệt đang mặc quần áo. Hắn không biết phải hình dung như thế nào, Lãnh Nguyệt tựa như sự dễ chịu khi cuộn mình trong chăn ấm, lại giống như cơn gió khó đoán vô định.
“Ta thích huynh”, Hạo Thiên buột miệng nói ra.
Động tác cài cúc áo trên tay Lãnh Nguyệt dừng lại.
“Ta thích huynh, không phải nhất thời. Huynh chấp nhận cũng được, không cũng không sao. Ta thích huynh, chỉ đơn giản là thích”
Lãnh Nguyệt nghe xong lại thấy buồn và trống trải, hắn đi đến bên giường, ngồi xuống đất, quỳ một chân, ngang tầm mắt với Hạo Thiên:
“Ta cũng thích người, nhưng không phải là yêu, không phải mãi mãi cũng không đậm sâu, không ấn tượng cũng không nồng nhiệt, không u mê cũng không hấp tấp”
Một cảm xúc dâng lên nhưng không thể nói thành lời, nước mắt vô thức chảy xuống, Hạo Thiên hỏi:
“Yêu là gì?”
Lãnh Nguyệt lau đi giọt nước mắt kia, mỉm cười ấm áp:
“Ta cũng không biết. Biết đâu một hôm trời đẹp, khi điện hạ có thể hiểu được thì hãy đi nói cho ta nhé”
Khi hiểu được sao? Hạo Thiên ngây ngốc nhìn Lãnh Nguyệt. Rốt cuộc cũng có thứ Lãnh Nguyệt không biết.
Ánh mắt tiêu cự ở gần, Hạo Thiên nhìn vào xương quai xanh của Lãnh Nguyệt.
“Huynh đi đâu đấy?”
“Ta đi gặp một người”
Trực giác cho Hạo Thiên biết rằng, người này là..
“Nữ nhân?”
Lãnh Nguyệt đứng dậy, kéo lại vạt áo:
“Ừm”
“Ta không cho huynh đi”
Nhìn sắc mặt Hạo Thiên có điểm không đúng, Lãnh Nguyệt biết lại đang suy nghĩ vẩn vơ:
“Vì công việc”
Hạo Thiên ngồi dậy nói:
“Ta cũng muốn đi”
Lãnh Nguyệt nhíu mày:
“Người đang bị thương”
“Đi gặp một cô gái thì lo gì phải dùng sức mà huynh cần lo”
“Nhưng cô ta không giống những cô gái khác”
Hạo Thiên liếc mắt sắc bén:
“Thế thì ta càng phải đi”
Lãnh Nguyệt nhìn tiểu bá vương ngang ngạnh ngự ở trên giường, bất đắc dĩ đồng ý.
Tuyết bắt đầu rơi.
Không tự dưng có huyền thuật, trong vu thuật cũng có sự thật. Lãnh Nguyệt và Hạo Thiên tìm đến nhà của Trầm gia.
“Nói đến ảo thuật ta vẫn chưa hiểu”, Hạo Thiên hỏi.
“Con người thường nhìn thấy những gì họ muốn thấy. Nếu trong đầu không suy nghĩ nữa thì sẽ không bị ảo thuật đánh lừa”
Hai người vừa nói đã đến trước cửa Trầm gia, một cây hoa đào đang nở rộ, nổi bật trên nền tuyết trắng là một nữ nhân mặc váy đỏ đứng dưới gốc cây. Hạo Thiên đưa tay ra đỡ một cánh hoa:
“Người con gái kia là ai? Là Trầm tiểu thư?”
“Không phải”, Lãnh Nguyệt vừa nói dứt lời, bầu trời đã biến thành một màu xám ảm đạm, không có sức sống.
Hạo Thiên chạy lên trước, Lãnh Nguyệt nhắc nhở:
“Cẩn thận trúng thuật”. Người con gái và gốc cây kia đã biến mất trong màn sương mơ hồ.
Lãnh Nguyệt đẩy cửa đi vào, khung cảnh bên trong sơ xác, tiêu điều như lâu rồi không có người ở. Hai người xuyên qua rặng cây vặn vẹo. Hạo Thiên quan sát:
“Bên trên có đèn”
Lãnh Nguyệt cảnh giác:
“Hượm đã”
Bỗng nhiên có giọng nữ cất lên:
“Qua đây ngồi đi”, hai người nhìn lên, vẫn là cô gái mặc váy đỏ kia, cô ta ngồi tựa vào lan can, tay cầm quạt tròn, vừa cười vừa vẫy tay.
Lãnh Nguyệt nắm tay Hạo Thiên, bình tĩnh đi lên trên lầu. Dường như cô ta đã đoán được hai người sẽ đến nên đã pha trà sẵn. Trước mặt hai người là một người phụ nữ cao ráo, mặc váy đỏ dài đến chân, hai bàn tay được làm móng sơn rất kỹ màu đỏ. Nữ nhân này không phải là Trầm Hương, Lãnh Nguyệt không nhớ mặt nhưng cô gái kia chắc chắn trẻ hơn.
Trên tầng cũng không khá hơn, cứ như nhà hoang. Hạo Thiên đi đến đâu cũng thấy ghê.
Cô ta hướng tay về phía bàn, mời mọc:
“Ngồi đi, trà đã pha sẵn rồi”
Hạo Thiên đưa mắt nhìn, chén trà trên bàn bị mạng nhện chăng đầy, thứ nước bên trong bốc mùi chua thiu. Trước ánh mắt ghê tởm của Hạo Thiên, Lãnh Nguyệt vẫn bình thản ngồi xuống ghế.
“Này..”
Lãnh Nguyệt phủi bụi trên ghế, vỗ vỗ tay xuống bên cạnh, ý bảo Hạo Thiên ngồi xuống. Với tình cảnh này cũng không đòi hỏi được gì, Hạo Thiên đành ngồi xuống.
“Cô cũng am hiểu trà đạo?”, Lãnh Nguyệt hỏi.
Nữ nhân ngồi tựa trên ghế, thướt tha uyển chuyển, một tay đỡ đầu, một tay phe phẩy quạt.
Đang là mùa đông nhưng cô ta vẫn nóng? Hạo Thiên để ý chiếc váy cô ta mặc cũng mỏng như cánh ve.
“Đương nhiên rồi”, cô ta chỉ tay, nước trong chén đã biến thành màu xanh của lá trà, chén trà sáng bóng như mới. Cho dù vậy, Hạo Thiên cũng không có ý động vào.
“Những đứa trẻ đâu?”
Cô ta cười ngọt ngào, đôi mắt xếch lên như con hồ ly:
“Chúng ta, ở đây, có những đứa trẻ đến từ những nơi tệ nhất, chúng nói dối thường xuyên như hơi thở”
Hạo Thiên gắt:
“Ngươi cầm tù chúng. Ngươi định làm gì với những đứa trẻ đó?”
Cô ta bất ngờ ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm:
“Lãnh Nguyệt, đức tin của ngươi đã trở thành huyền thoại trong chúng ta, không phải câu chuyện cô đơn, cũng chưa phải kết thúc”
Hạo Thiên tự hỏi sao cô ta biết tên LãnhNguyệt, vì từ lúc vào hai người chưa tự giới thiệu lần nào.
Lãnh Nguyệt nghiêm nghị nói:
“Đức tin của chúng tôi là chống lại những kẻ nô lệ trẻ con. Đức tin của chúng tôi là không để lũ trẻ phải trốn chạy vì nỗi sợ với cơn giận của mấy người”
Ý cười trên miệng cô ta cứng lại:
“Ta không có..”
“Ngươi không có?”, Hạo Thiên cướp lấy cây quạt từ tay cô ta, chớp mắt bẻ gãy, khinh thị:
“Đừng có giỡn trước mặt ta. Nếu ngươi còn làm mấy trò lố bịch này, thứ tiếp theo bị đập nát sẽ là mặt ngươi. Hãy nghĩ kỹ đi, nếu không ta sẽ cho những tín đồ của ngươi thấy bộ mặt thật của ngươi”, Hạo Thiên nhấn mạnh từng chữ: “Loại người không bằng súc sinh”
Cô ta im phắc, Lãnh Nguyệt cầm tay Hạo Thiên lên xem, thản nhiên nói:
“Cô đã thấy một thế giới tồi tệ và cô lại đẩy bọn trẻ vào thế giới đó”
Cô ta bỗng nhiên bật cười, chống tay nói:
“Ta tưởng ngươi là kẻ vô tâm, vô tình”
Lãnh Nguyệt không hiểu được cô ta đang nói về ai. Khuôn mặt Lãnh Nguyệt tỏa ra quang mang, ánh mắt có chút thâm thúy:
“Rốt cuộc cô là ai?”
Nữ nhân đứng dậy, kiêu ngạo xoay người. Lãnh Nguyệt nói tiếp:
“Nói xem làm sao cô bị thương, ở cổ sao?”
Cô ta ngoảnh đầu lại, đó là một cái mặt cáo, hai người giật mình.
“Không sai, ta chính là con hồ ly đó”
Hai người trao đổi ánh mắt, giọng cô ta buồn xo:
“Ta vốn là con hồ tiên đã tu luyện được ba trăm năm. Ta đã yêu một người nam nhân, ta đã định sẽ chung sống với hắn tới già nhưng hắn lại bỏ rơi ta, bỏ lại ta một mình”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó.. có kẻ nhẫn tâm muốn đem ta phong ấn. Cũng may ta mạng lớn, thoát được nhưng chỉ còn lại ba đuôi”
Giọng nói nghe thê lương sầu thảm đến nỗi Lãnh Nguyệt thấy thương cô ta. Hắn không hình dung nổi cảnh sống một mình dưới thủy lao lạnh lẽo như thế ba trăm năm.
Lãnh Nguyệt thông suốt mọi chuyện:
“Vợ chồng Trầm gia là người đã phong ấn cô, nên cô có oán với họ”
Hạo Thiên chăm chú hỏi:
“Đã hơn ba trăm năm, không người nào có thể sống lâu được như thế”
“Ta đã không giữ được thể xác nhưng linh hồn thì vẫn còn. Ta phải ăn sinh hồn của con người thì mới không bị hồn phi phách tán. Tấm da người này khó giữ lắm đấy”
Lãnh Nguyệt giật tay gọi Hạo Thiên:
“Chúng ta đi thôi”
Giọng Lãnh Nguyệt căng thẳng, Hạo Thiên không biết tại sao. Cô ta lại khen:
“Đẹp mê hồn. Lâu lắm rồi ta mới gặp được người đẹp như vậy”
Cô ta vươn tay muốn vuốt má Hạo Thiên nhưng hắn đứng vụt dậy:
“Đúng, chúng ta nên đi thôi”
Cô ta van nài:
“Đừng mà, hiếm khi có khách tới chơi nhà”
Cả hai thấy bất an.
“Tối nay rồng đến nhà tôm, thật tuyệt cú mèo. Có gì đâu mà không ổn?”
Khi cô ta chuẩn bị xòe đuôi ra, Lãnh Nguyệt hét lên:
“Nín thở đi, không được nghe cô ta”
Hạo Thiên sờ vào trong túi, một vật nặng nặng, hắn giơ con dao cùn của Lãnh Nguyệt ra. Cô ta thét lên sợ hãi rồi ngã xuống. Khung cảnh xung quanh thay đổi, khôi phục lại trạng thái ban đầu, còn cô ta trở lại là Trầm Hương.
“Chạy đi”, Hạo Thiên kêu lên. Hai người cùng chạy một mạch qua bãi cỏ, không dám ngoái lại nhìn.
“Không phải thứ gì cũng học được bài học đâu? Nhưng đàn bà là chúa phiền phức”, Hạo Thiên càm ràm.
Trầm phủ ở đâu đó xa tít đằng kia. Lãnh Nguyệt hít một ngụm khí lạnh để đầu óc tỉnh táo:
“Người không sao chứ?”
Hạo Thiên chống tay cạnh sườn:
“Hình như bị rách ra rồi”
“Thật ư?”, Lãnh Nguyệt hỏi mà giọng run run. Hạo Thiên không nhịn được cười, Lãnh Nguyệt hiểu ra bản thân bị hớ cũng cười theo. Hai người nhìn nhau cười.
“Huynh không chỉ thu hút rắc rối mà còn thu hút những con đàn bà rắc rối nữa. Đến một người ta lại thay huynh giải quyết một người, như vậy ta mệt chết mất”
Lãnh Nguyệt chắp tay, cao giọng nói:
“Đa tạ điện hạ đã ra tay ứng cứu, mong điện hạ sau này làm chủ giúp ta”
Hạo Thiên cũng hùa theo:
“Được, cứ trông cậy vào ta”
Giỡn nhây một lúc, Lãnh Nguyệt nói:
“Điện hạ lấy đâu con dao vậy”
“Cái này”, Hạo Thiên đưa dao cho Lãnh Nguyệt, “là tri phủ đưa cho ta, còn nói là do huynh nhắn gửi”
“Vậy điện hạ tin không?”
“Huynh đừng khinh người quá đáng”, Hạo Thiên không tự tin khi nói mình hiểu tính cách Lãnh Nguyệt nhưng hắn biết người này tính khác biệt với người thường, đương nhiên sẽ không làm mấy chuyện người thường sẽ làm.
Lãnh Nguyệt cầm con dao lại không quá ngạc nhiên.
“Ấy, vết thương trên mặt huynh..”, Hạo Thiên nghi hoặc nhìn gò má Lãnh Nguyệt, vết thương này chỉ mới có thôi.
Lãnh Nguyệt giật thót một cái:
“Ta vô ý va mặt vào cửa đấy mà”
“Thế cái cửa ấy có hoa văn là dấu X à?”
Từ lúc trở lại đã làm gì có thời gian soi gương, Lãnh Nguyệt cứng họng.
“Cái gương mặt này có tội tình gì chứ?”, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên má y, khẽ vuốt nhẹ, “đó là một tội ác không thể tha thứ được”
Trước khi Hạo Thiên phun ra một tràng nguyền rủa, Lãnh Nguyệt vội lấy ra que kẹo đường đút vào miệng Hạo Thiên, thành công khiến y im lặng.
Hạo Thiên bị chặn miệng, đang định sinh khí thì ưm, ngọt:
“Lãnh Nguyệt, huynh không phải quá coi thường ta đi, ta cũng không phải con nít ranh nhưng.. này thật ngọt”
Lãnh Nguyệt trộm cười trong lòng:
“Ta để dành cho người đấy”
Hạo Thiên cười lên ngọt ngào, như thế bị dụ. Bỗng nhiên trời đất quay cuồng, Hạo Thiên hai mắt nặng trĩu:
“Nguyệt..”, trước khi nhắm mắt hắn thấy đôi môi Lãnh Nguyệt mấp máy một câu: “Ta xin lỗi”, cái tên đáng ghét này, cứ chờ đi, chờ hắn tỉnh lại..
Hạo Thiên không chú ý liền bị Lãnh Nguyệt đánh thuốc mê. Phía trước, hắn phải đi một mình.