Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 27: Chúng ta đi có việc quan trọng hơn



Thành chủ Ma Huyễn thành, Long Thiên Tuyệt, truyền thuyết, hắn từ nhỏ được thí hồn kiếm Kiếm Ma nằm rạp bên người, thí hồn kiếm hấp thu tất cả sát khí thiên hạ, là một thanh Thượng Cổ tà kiếm, kia kiếm hồn tà ác vô cùng, từng giây từng phút thậm chí nghĩ chiếm đoạt tâm trí, bảo kiếm kia trở thành biểu tượng của hắn, có thể chém giết tất cả sinh linh sinh vật trong thiên hạ, người trong thiên hạ thấy hắn, đều sẽ sợ hãi nhanh chóng chạy trốn, nghe nói, thành chủ Ma Huyễn thành rất ít ra khỏi Ma Huyễn thành, không biết lần này hắn có phải vì giải thi đấu luyện đan mà đến, thí hồn kiếm, uy lực vô cùng, chỉ cần có sức mạnh lớn hơn điều khiển năng lực khống chế được Kiếm Linh, liền hợp hai làm một, tạm thời có thể vô địch thiên hạ.

Thí hồn kiếm cũng là một  trong những bảo kiếm trong thiên hạ,  người nào cũng muốn lấy được bảo kiếm, mà lần này Long Thiên Tuyệt ra ngoài Ma Huyễn thành, không biết sẽ có sóng gió gì đây? Trong nội tâm Mộc Thành Phong rất  chờ mong.

“Mộc Hoa, thu dọn đồ đạc, chúng ta đi.” Mộc Thành Phong nghĩ muốn nhanh nhanh đi đến kinh thành xa Xích quốc, hắn muốn xác định ngờ vực vô căn cứ trong lòng, nếu thật là Long Thiên Tuyệt, hắn cũng phải bố trí thật tốt một chút,  Duật thành của hắn luôn phải ở dưới  Ma Huyễn thành, muốn trở thành thành chủ cao nhất, thì Ma Huyễn thành phải biến mất.

“Thiếu chủ, thế nhưng, tiểu thư nàng….” Mộc hoa đổi y phục thành nam tử, dáng người cao gầy, toàn bộ tóc buộc lên, khuôn mặt tròn, thoạt nhìn có chút đáng yêu, nghe xong Mộc Thành Phong phân phó, trong nội tâm có chút khiếp đảm, công chúa Mộc thành nóng nảy ngang ngược càn rỡ, nếu như hiện tại bảo công chúa đi, chắc chắn sẽ chọc giận nàng.

“Không sao, các ngươi đi chuẩn bị đi, Thành Phượng chỉ có một chút vết thương nhỏ không có gì đáng ngại, Bổn thiểu chủ sẽ nói chuyện với nàng.” Mộc Thành Phong cũng biết muội muội mình nóng nảy, biết rõ Mộc Hoa khó xử, liền quyết định tự mình đi đến gian phòng Mộc Thành Phượng nói cho nàng biết một tiếng.

Mộc Hoa nghe xong Mộc Thành Phong nói, trong nội tâm thở phào nhẹ nhỏm.

“Dạ, Thiếu chủ, thuộc hạ đi thu thập, một khắc  sau chúng ta liền có thể đi.”

“Tốt! Ngươi đi đi!” Mộc Thành Phong phân phó xong, liền đi phòng Mộc Thành Phượng.

Mà lúc này, mặt mày Mộc Thành Phượng hốc hác đang trong phòng bực bội, đem đồ vật trong phòng ném rơi đầy đất, hai nha hoàn cúi đầu run rẩy đứng ở một bên, đều đang cố gắng bỏ qua sự hiện hữu của mình, sợ lửa giận Mộc Thành Phượng  lan đến gần các nàng.

” Tiện nhân chết tiệt, sinh ra tiện chủng cũng không dạy bảo tốt, còn làm hại bổn tiểu thư phá dung, tiện nhân, Bổn công chúa nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi.” Mộc Thành Phượng mang mạng che mặt, lộ ra hai mắt ngoan độc, hai tay gắt gao xoắn khăn lụa trong tay, siết đỏ ửng lên.

Mộc Thành Phong tiến đến gian phòng, trông thấy trong phòng đầy đống bừa bộn, cau mày, Thành Phượng thật đúng là không có một khắc khiến hắn bớt lo.

“Thành Phượng, ngươi xem lại ngươi đi, một hạt vừng nhỏ lại bị ngươi biến thành lớn, đáng để ngươi  tức giận sao? Vứt nhiều  đồ vật như thế, bồi thường tiền là chuyện nhỏ, cũng đừng làm thương chính mình.”

“Ca ca, ngươi đã trở về, tiện nhân kia nói sao, ta trên mặt có bị lưu lại vết sẹo không, nếu hủy dung, cả đời này ta sẽ không bỏ qua cho mẹ con các nàng.” Thấy ca ca của mình đến, Mộc Thành Phượng vui mừng đứng lên, không biết ca ca có lấy được giải dược không.

Nghe được nói lời thô tục của Mộc Thành Phượng, Mộc Thành Phong vẻ mặt không vui, “Tốt rồi, một chút vết thương nhỏ trên mặt ngươi không có gì đáng ngại, dọn dẹp một chút, chúng ta đi có việc quan trọng hơn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.