Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 63: Không thể không phòng



“Hừ! Tiểu quỷ ngươi, thật là càng ngày xảo quyệt, ­­nhớ kỹ đây, ngũ tiểu thư của Vương gia cùng bổn thiếu chủ một chút quan hệ cũng chẳng có, hiểu không?” Niên Bình Sùng hừ lạnh, tiểu quỷ này, ngày càng biết ăn nói, nó không thể nói mẫu thân nó là lão tương hảo của hắn sao? nếu vậy thì, hắn cũng chẳng có ý kiến gì, hơn nữa còn vui mừng nhảy cẫng lên.

Lam Tử Thiên mỉm cười nhìn bọn họ đẫu võ mồm, trong lòng rất vui, Duyệt Nhi đã dạy dỗ hai hài tử rất tốt.

“Hơ hơ! Tiểu tử, uổng công ngươi là thiếu chủ một thành, ngay cả một tiểu hài tử cũng không bằng.” Huyền Cơ Tử cười cười trừng mắt nhìn Niên Bình Sùng, lão đi theo nha đầu đó quả không sai, trên đường đúng là gặp nhiều chuyện thú vị.

“Này! Lão đầu, cái gì gọi là một tiểu hài tử cũng không bằng? Bổn thiếu chủ ta chỗ nào không  bằng Dịch Nhi chứ?” Niên Bình Sùng không vui nhìn Huyền Cơ Tử, nói hắn không bằng một tiểu hài tử, hắn mất thể diện cỡ nào!

“Hơ hơ! Tiểu tử, ngươi cứ chờ xem những lời lão đầu ta nói! Sau này, hai tiểu hài này nhất định mạnh hơn ngươi.” Huyền Cơ Tử vẻ mặt khẳng định nói.

“Hơ Hơ! Bạch mi mao gia gia, mượn lời tốt của người, Dịch Nhi và ca ca nhất định sẽ đạt đến đỉnh cao.” Lam Dịch Dịch cười như hoa được mùa, lời hay nó đương nhiên thích nghe rồi.

“Hơ hơ! Chỉ cần hai huynh đệ con bái ta làm sư, lão đầu ta dám cam đoan, nhất định sẽ khiến hai huynh đệ con nhanh chóng đạt đến đỉnh cao.” Huyền Cơ Tử rũ mi, vuốt nhẹ lông mày tự tin nói, lão quá yêu thích hai huynh đệ này rồi, một đứa thông minh, một đứa nhanh nhạy, thật là quá hợp ý lão, nhưng nếu tiểu nha đầu đó cũng muốn gia nhập, lão cũng thu luôn vậy.

Ách! Lam Tử Duyệt kinh ngạc, lão đầu này, sao vẫn còn nhớ việc này chứ?

“Hơ hơ! Bạch mi mao gia gia, cái này Dịch Nhi và ca ca phải suy xét một chút.” Lam Dịch Dịch vừa nói vừa liếc nhìn ca ca của nó, bái sư việc này, vẫn là nên để ca ca quyết định, ca ca cảm thấy được, mới là sư phụ tốt.

Nhưng Lam Thành Thành không nhìn Lam Dịch Dịch, cũng chẳng biểu hiện thái độ, không ai biết nó đang nghĩ gì? Tâm tư của Lam Thành Thành có lúc ngay cả Lam Tử Duyệt cũng đoán không ra, nó có sự cơ trí và khả năng quan sát của người trưởng thành.

“Này! Ta nói này lão đầu, lão dựa vào gì mà nhận Dịch Nhi và Thành Nhi làm đồ đệ! Ngự lực của Thành Nhi và Dịch Nhi không phải người thường có thể tưởng tượng được, hai huynh đệ nó chính là thiên tài, lão có thể dạy gì cho chúng nó? Cũng đã có tuổi rồi, đừng lộn xộn nữa.” Niên Bình Sùng có chút hoài nghi nhìn Huyền Cơ Tử, già rồi cũng nên nghĩ đến việc hưởng phước thôi! Hà cớ gì còn muốn thu nhận đồ đệ, nếu như Dịch Nhi và Thành Nhi thành đồ đệ của lão, vậy những gì hắn dạy Dịch Nhi và Thành Nhi thì tính là gì chứ!

“Uy! Ta nói này tiểu tử, ngươi làm gì cứ làm khó lão đầu ta? Đương nhiên là dựa vào bản lĩnh của lão đầu ta rồi…”

“Hu….” Huyền Cơ Tử đang nói hăng say, đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa gấp rút, mấy người cùng nhau quay đầu nhìn, bước xuống xe ngựa cư nhiên là Mộc Thành Phong và Mộc Thành Phượng.

Nhìn thấy là bọn họ, sắc mặt Lam Thành Thành lập tức trầm xuống, ánh mắt nhìn Mộc Thành Phượng và Mộc Thành Phong như trông thấy kẻ địch.

Nghĩ đến Bồng Lai khách điếm xảy ra chuyện, sắc mặt Lam Tử Thiên cũng trầm lại, chỉ sợ Mộc Thành Phượng lòng dạ hẹp hòi, lại tìm Duyệt Nhi trả thù, hắn không thể không phòng.

Lam Tử Duyệt vẻ mặt chẳng quan tâm liếc nhìn Mộc Thành Phong và Mộc Thành Phượng, những người này đối với nàng mà nói, chỉ là trong cuộc sống nhàm chán tìm chút lạc thú mà thôi.

Mộc Thành Phong xuống xe ngựa, nhìn thấy Lam Mân Côi và Long Thiên Tuyệt, hắn không nghĩ đến trùng hợp thế này, vừa đúng lúc đuổi kịp bọn họ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.