Thiên Thần Nổi Giận

Chương 10



Một ngày sau khi tuyên án vụ Abraham Wilson, Adam Warner đã gọi điện đến.

– Tôi chỉ muốn điện thoại để chúc mừng cô.

Jennifer đã nhận ra ngay giọng anh và nó đã gây ấn tượng hơn là cô tưởng.

– Tôi là…

– Tôi biết rồi – Lạy chúa, Jennifer nghĩ – Mình đã nói gì vậy? Không có lý gì để cho Adam biết là trong những tháng qua cô đã từng nghĩ đến anh như thế nào.

– Tôi muốn nói rằng tôi nghĩ cô đã giải quyết vụ Abraham Wilson rất tuyệt. Cô thật xứng đáng đạt được điều đó.

– Cảm ơn anh. – Anh ấy sắp gác máy mất. Jennifer thầm nghĩ. Mình sẽ không bao giờ được gặp lại anh ấy mất. Có lẽ anh ấy quá bận rộn với gia đình.

Nhưng Adam Warner nói tiếp:

– Tôi đang tự hỏi liệu cô có thể đi ăn tối với tôi vào một hôm nào đó được không?

Đàn ông thường không thích những cô gái quá dễ dãi. Jennifer nghĩ nhưng vẫn nói:

– Tối nay, thì sao?

Jennifer nghe thấy tiếng cười trong giọng nói của anh ta.

– Tôi e rằng tối rỗi rãi đầu tiên của tôi lại là thứ sáu. Cô có bận không?

– Không. – Suýt nữa thì cô nói thêm “tất nhiên là không”.

– Tôi sẽ đón cô tại nhà chứ?

Jennifer nghĩ đến căn hộ nhỏ bé tối tăm của mình với chiếc ghế dài lồi lõm và chiếc bàn để là đặt ở một góc.

– Tốt hơn là chúng ta nên hẹn nhau ở đâu đó.

– Cô có thích đồ án ở tiệm Lutece không?

– Tôi có thể nói cho anh biết sau khi tôi đã ăn ở đó được không?

Anh ta phá lên cười.

– Tám giờ tối nhé?

– Tốt thôi.

Tốt thôi. Jennifer gác ông nghe và ngồi yên với vẻ mặt đỏ ửng thẹn thùng. Thật nực cười, cô nghĩ. Có thể anh ta đã có vợ và vài tá con ấy chứ. Điều gần như đầu tiên mà Jennifer chú ý về Adam khi họ ăn tối trước đây là anh ta không đeo nhẫn cưới. Chứng cứ đó chưa thể kết luận được, cô nghĩ gượng gạo. Chắc cần phải có một bộ luật buộc mọi người chồng phải đeo nhẫn cưới.

Ken Bailey chợt bước vào phòng.

– Cô luật sư có khỏe không? – Anh ta nhìn kỹ cô hơn. – Trông cô như vừa bị khách hàng quấy rầy ấy.

Jennifer ngập ngừng giây lát, rồi nói:

– Ken này, anh có thể giúp kiểm tra một người cho tôi được không?

Anh bước lại bàn cô, lấy tập giấy và cái bút chì.

– Cô nói đi. Ai vậy?

Cô định nói tên của Adam, sau đó lại dừng lại và cảm thấy mình như bị khùng. Mình chõ mũi vào đời sống riêng tư của Adam Warner làm gì cơ chứ? Lạy chúa, cô tự nhủ, anh ấy chỉ mời mình ăn tối thôi mà, chứ có phải cưới anh ấy đâu. – À, không có gì đâu.

Ken đặt bút chì xuống.

– Thì cô nói gì cũng được.

– Ken này…

– Gì cơ?

– Adam Warner. Tên anh ta là Adam Warner.

Ken nhìn cô đầy vẻ ngạc nhiên.

– Trời đất ơi, cô không cần tôi kiểm tra anh ta làm gì. Chỉ cần đọc báo là rõ thôi.

– Anh biết gì về anh ta?

Ken Bailey ngồì phịch xuống ghế đối diện Jennifer và lồng các ngón tay vào nhau.

Để tôi xem xem. Anh ta có cổ phần trong công ty Needham, Finch, Pierce và Warner; tốt nghiệp đại học Luật ở Harvard; xuất thân từ gia đình nổi tiếng giàu có; ở giữa quãng tuổi từ 30 đến 40…

Jennifer tò mò nhìn anh.

– Làm sao anh biết về anh ta nhiều vậy.

Ken nhấp nháy mắt:

– Tôi có bạn bè giữ cương vị khá cao. Nghe nói là họ định đưa ông Warner ra tranh cử vào thượng nghị viện. Thậm chí họ còn có lúc muốn anh ta ra tranh cử tổng thống. Anh ta có mọi đức tính có thể thu hút được cử tri.

Anh ấy chắc chắn có, Jennifer thầm nghĩ. Cô cố gắng đặt câu hỏi tiếp theo tự nhiên hơn.

– Thế cuộc sống riêng tư của anh ta ra sao?

Ken Bailey nhìn cô một cách kỳ quặc.

– Anh ta lấy con gái một viên cựu Bộ trưởng hải quân. Cô vợ là cháu gái của Steward Needham, bạn cùng hành nghề luật với Warner.

Trái tim Jennifer như tan vỡ. Vậy ra là thế đó.

Ken quan sát cô, lo lắng.

– Vì sao bỗng nhiên cô lại quan tâm đến Adam Warner thế?

– Tôi chỉ tò mò một chút thôi.

Sau khi Ken Bailey đi khỏi, Jennifer ngồi lại nghĩ về Adam. Anh ấy mời mình ăn tối với tác phong nhã nhặn chuyên nghiệp. Anh ấy chỉ muốn chúc mừng mình thôi. Nhưng anh ấy đã làm như vậy qua điện thoại rồi mà. Không rõ vì sao lại thế nhỉ? Mình sẽ gặp lại anh ấy, không hiểu anh ấy liệu có nhắc đến việc anh ấy có vợ rồi không? Tất nhiên là không rồi. Thôi được mình sẽ đi ăn tối với Adam vào thứ sáu và sẽ chỉ có vậy thôi.

Cuối chiều hôm đó, Jennifer đã nhận được điện thoại gọi từ công ty “Peabody và Peabody”. Người gọi điện chính là ông chủ cao cấp của hãng.

– Tôi định gọi cho cô từ lâu rồi. – Ông ta nói. – Tôi tự hỏi liệu cô có thể ăn trưa với tôi vào ngày gần đây được không?

Giọng nói bình thản của ông ta không lừa được Jennifer. Cô tin rằng ý nghĩ ăn trưa với cô không hề có trong ông ta, đến tận khi ông ta đã đọc được về quyết định vụ án Abraham Wilson. Chắc chắn không phải ông muốn gặp cô để thảo luận việc đưa các trát hầu tòa.

– Ngày mai nhé, – ông ta mời – Tại câu lạc bộ của tôỉ

Họ gặp nhau vào bữa cơm trưa hôm sau. Người cha thuộc hãng Peabody là một ông già xanh xao, giống như con trai ông nhưng có già hơn. Chiếc áo gi-lê không che giấu được cái bụng lép kẹp của ông ta.

Jennifer không hề cảm thấy thích ông già này cũng như đứa con trai của ông.

– Công ty của chúng tôi đang thiếu chỗ cho một luật sư trẻ, tài ba trong các vụ xét xử, thưa cô Parker. Chúng tôi có thể trả cho cô lương khởi điểm là 15 nghìn đô la một năm.

Jennifer ngồi đó lắng nghe ông ta, thầm nghĩ rằng một năm trước đây lời đề nghị đó thật đáng giá biết bao đối với cô, khi mà cô đang tuyệt vọng đi tìm việc và cần được ai đó đặt lòng tin vào khả năng của cô.

Ông ta nói tiếp:

– Tôi chắc trong một vài năm nữa sẽ có cổ phần cho cô trong hãng chúng tôi.

15 nghìn đô la một năm và được góp cổ phần.

Jennifer nghĩ về văn phòng nhỏ của cô chung với Ken và căn hộ phải leo bộ bốn tầng tồi tàn, chật chội của cô với bệ lò sưởi giả.

Ông Peabody cho sự im lặng của cô có nghĩa là đồng ý.

– Rất tốt. Chúng tôi muốn cô bắt đầu công việc càng sớm càng tốt. Có thể cô làm việc vào thứ hai. Tôi…

– Tôi không muốn.

– Ồ. Nếu như thứ hai không thuận tiện cho cô…

– Không, tôi muốn nói là tôi không thể chấp nhận đề nghị của ông, ông Peabody ạ. – Jennifer nói, và tự cô cũng thấy ngạc nhiên.

– Ra thế, ông ta im lặng một chút. – Có thể chúng tôi sẽ trả cô hai mươi nghìn đô la một năm vậy. – Ông ta thấy nét mặt cô thay đổi.”Hay 25 nghìn? Tại sao cô không cân nhắc việc này nhỉ?”

– Tôi đã cân nhắc rồi. Tôi sẽ tự mình tiếp tục công việc.

Khách hàng bắt đầu tìm đến. Tuy không được dồi dào nhưng vẫn có khách hàng. Văn phòng của cô trở nên quá nhỏ bé.

Vào một buổi sáng lúc Jennifer để hai khách hàng đợi bên ngoài ở lối vào, trong khi cô đang giải quyết công việc với người khách thứ ba, Ken đã bảo:

– Thế này không được rồi! Cô phải chuyển khỏi đây và kiếm một văn phòng tươm tất khác ở phố trên.

Jennifer gật đầu đồng ý.

– Tôi biết vậy. Tôi cũng đang nghĩ về việc đó.

Ken đang bận đọc một số giấy tờ, bởi vậy anh đã tránh được phải nhìn thẳng vào mắt cô.

– Tôi sẽ rất nhớ cô.

– Anh nói gì vậy? Anh phải chuyển cùng tôi chứ.

Những lời đó chìm đi trong một lúc. Anh ngước lên và nụ cười sảng khoái đã làm nhăn nhó khuôn mặt đầy tàn nhang của anh.

– Chuyển cùng cô ấy à? – Anh nhìn quanh căn phòng không cửa sổ chật hẹp. – Và bỏ tất cả những thứ này đi chứ?

Tuần tiếp theo, Jennifer và Ken Bailey rời đến văn phòng lớn hơn ở khu nhà 500 buồng ở đại lộ số Năm.

Khu nhà mới chỉ được trang bị đồ đạc sơ sài và có ba phòng nhỏ: một phòng cho Jennifer, một phòng cho Ken và một phòng cho người thư ký.

Người thư ký họ thuê là một là cô gái trẻ tên là Cynthia Eliman, vừa tốt nghiệp Đại học Tổng hợp New York.

– Thời gian đầu cô không có nhiều việc đâu, Jennifer xin lỗi, – nhưng mọi việc sẽ khá hơn.

– Ồ em tin như vậy, thưa chị Parker. – Giọng cô gái đầy vẻ tôn sùng.

Cô ta muốn trở thành người như mình, Jennifer thầm nghĩ. Lạy chúa, đừng để như vậy!

Ken Bailey bước vào phòng và nói:

– Này, tôi cảm thấy cô quạnh khi ở một mình trong văn phòng lớn như thế này. Ta có thể ăn tối và đi xem kịch được không?

Tôi e rằng tôi… – Cô hơi mệt mỏi và còn phải đọc một số bản tóm tắt vụ án, nhưng Ken là bạn thân nhất của cô, nên cô không thể từ chối anh được.

– Tôi rất muốn đi.

Họ đi xem vở Tràng vỗ tay hoan nghênh, và Jennifer rất thích vở đó. Diễn viên Lauren Bacal cực kỳ hấp dẫn. Sau đó Jennifer và Ken đã ăn tối ở nhà hàng Sardi.

Khi họ đã gọi món ăn, Ken nói:

– Tôi có hai vé xem ba lê vào tối thứ sáu. Tôi nghĩ rằng có thể…

Jennifer ngắt lời:

– Tôi xin lỗi, Ken ạ. Tối thứ sáu tôi lại bận mất rồi.

– Ồ! – Giọng anh hơi chán nản.

Nhiều lần, Jennifer thấy Ken nhìn chằm chằm cô khi anh tưởng rằng không bị ai chú ý, và khuôn mặt anh biểu lộ một tình cảm mà Jennifer cảm thấy khó có thể định nghĩa được. Cô biết rằng Ken cô độc, mặc dù anh không bao giờ nói chuyện về bạn bè và cuộc sống riêng tư của anh. Cô không thể quên được những điều Otto đã nói với cô và cô tự hỏi là liệu bản thân Ken có biết anh muốn gì ở cuộc sống này hay không. Cô luôn mong muốn có thể giúp được anh bằng cách nào đấy.

Jennifer cảm thấy ngày thứ sáu đó như không bao giờ đến. Khi buổi hẹn ăn tối cùng Adam Warner đến gần, Jennifer càng thấy khó tập trung hơn vào công việc. Cô luôn thấy mình nghĩ về Adam. Cô biết rằng mình thật buồn cười. Cô chỉ gặp người đàn ông đó có một lần trong cuộc đời, vậy mà cô không thể xoá nhòa hình ảnh anh trong suy nghĩ của mình. Cô đã cố tự bào chữa bằng cách tự nhủ rằng đó là vì anh đã cứu cô, khi cô phải đương đầu với việc bị khai trừ khỏi đoàn luật sư sau đó lại gửi các khách hàng đến cho cô. Đó là sự thực nhưng Jennifer biết rằng còn hơn thế. Đó là điều mà cô không thể giải thích được, thậm chí đối với bản thân cô. Cảm giác cô chưa hề có trước đây, đó là sự quyến rũ mà cô chưa từng cảm thấy đối với bất kỳ người đàn ông nào khác. Cô tự hỏi vợ Adam Warner như thế nào nhi. Cô ta chắc là một trong những người đàn bà đã được chọn lựa sẵn, và thứ tư hàng tuần thường qua cánh cửa ở hiệu Elizabeth Arden, để được trang điểm tỉa tót từ đầu tới chân trong một ngày. Cô ta có lẽ rất bóng bẩy và thạo đời, với tinh hoa chói lọi của một người giàu có giao thiệp rộng.

Vào mười giờ buổi sáng thứ sáu thần kỳ đó, Jennifer có hẹn đến làm đầu tại tiệm người Ý mà theo cô thư ký Cynthia thì tất cả những người mẫu đều đến làm đầu ở đây. Nhưng lúc mười giờ rưỡi cô lại gọi điện đến huỷ bỏ. Vào lúc mười một giờ, cô lại hẹn lại.

Ken Bailey mời Jennifer đi ăn trưa, nhưng cô hồi hộp quá nên không thể ăn được gì. Thay vào đó, cô đi mua sắm ở cửa hàng Bendel. Cô đã mua một cái váy the ngắn màu xanh sẫm phù hợp với đôi mắt của cô, một đôi giày khiêu vũ thon thon màu nâu và một chiếc ví tương xứng. Cô biết rằng cô đã tiêu quá nhiều so với ngân quỹ của mình, nhưng cô không thể tự buộc mình ngừng lại được.

Cô đi ngang qua gian hàng nước hoa ở lối ra và một bản năng cuồng nhiệt đã khiến cô mua một lọ nước hoa Joy. Đó là sự cuồng nhiệt bởi vì anh ấy đã có vợ rồi.

Jennifer rời văn phòng lúc năm giờ và về nhà thay quần áo Cô tắm và ăn bận trong hai giờ liền chỉ vì Adam, và khi xong xuôi cô ngắm nghía mình trong gương. Sau đó cô giận dữ chải tung mớ tóc đã được cắt cẩn thận và buộc lại bằng dải băng màu xanh. Như vậy tốt hơn, cô thầm nghĩ. Mình là một luật sư đi ăn tối với một luật sư khác. Nhưng khi đóng cửa lại, cô đã để phảng phất một mùi thơm hoa nhài và hoa hồng trong phòng.

Tiệm ăn Lutece không hề giống như Jennifer tưởng.

Cờ ba màu của Pháp tung bay trên lối ra vào của ngôi nhà nhỏ ở thị trấn. Phía bên trong có căn phòng chật hẹp dẫn đến một quán bar nhỏ, và phía ngoài là buồng khách nhiều cửa sổ sáng sủa có các khăn trải bàn bằng gai kẻ sọc vuông. Jennifer được ông chủ tiệm André Soltner đón tại cửa.

– Tôi có thể giúp gì cô?

Tôi hẹn gặp ông Adam Warner. Tôi cho rằng tôi đến hơi sớm một chút.

Ông ta vẫy tay chỉ cho Jennifer về phía quán bar nhỏ.

– Cô có muốn uống một chút trong khi chờ đợi không, cô Parker?

– Thật tuyệt, – Jennifer nói. – Xin cảm ơn ông.

Tôi sẽ bảo người hầu bàn đến.

Jennifer tìm chỗ ngồi và tự tiêu khiển bằng cách quan sát những phụ nữ đeo đầy nữ trang, ăn mặc áo lông thú đến tiệm cùng bạn đồng hành. Jennifer đã đọc và nghe nhiều về tiệm Lutece. Người ta đồn rằng đó là tiệm ưa thích nhất của bà tổng thống Jacqueline Kennedy và có đồ ăn tuyệt vời.

Một người tóc bạc trông khá bảnh bao bước đến gần Jennifer và nói:

– Tôi ngồi với cô một chút không phiền chứ.

Jennifer ngồi thẳng người dậy.

– Tôi đang đợi một người. – Cô bắt đầu nói. – Anh ấy sẽ đến đây…

Ông già mỉm cười và ngồi xuống ghế.

– Tôi không phải là người tình cờ đâu, thưa cô Parker. – Jennifer nhìn ông một cách ngạc nhiên nhưng không thể nghĩ ra ông ta là ai. – Tôi là Lee Browning, thuộc công ty Hà Lan và Browning. – Đó là một trong những công ty luật có uy tín nhất ở New York. – Tôi chỉ muốn chúc mừng cô về cách cô đã làm trong vụ xét xử Wilson.

– Cảm ơn ông Browning.

– Cô gặp dịp may lớn. Đó là trường hợp không thể thắng được – Ông già xem xét cô trong giây lát. – Luật lệ thường là khi cô ở bên bị trong trường hợp bất phân thắng bại, phải đảm bảo rằng công luận không được dính líu tới. Mánh khoé là làm nổi bật những kẻ thắng cuộc và đá bỏ những kẻ thua cuộc. Cô đã làm điên đầu nhiều kẻ trong chúng tôi. Cô đã gọi đồ uống chưa?

– Chưa…

– Tôi có thể gọi…? – Ông vẫy tay ra hiệu cho người hầu bàn.

– Anh Victor này, hãy mang cho chúng tôi một chai sâm banh nhãn Do Perignon nhé.

– Có ngay, thưa ông Browning.

Jennifer mỉm cười:

– Ông không định gây ấn tượng với tôi đấy chứ?

Ông ta cười phá lên.

– Tôi đang cố để thuê cô làm. Tôi hình dung là cô đang được nhiều nơi mời.

– Cũng có vài nơi.

– Công ty chúng tôi làm hầu hết công việc của các tập đoàn cô Parker ạ, nhưng một vài khách hàng giàu có thường mất tự chủ và cần một luật sư bảo vệ đối với các vụ tội phạm. Tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể đưa ra một để nghị khá hấp dẫn đối với cô. Cô có muốn đến văn phòng tôi thảo luận vấn đề đó không?

– Cảm ơn ông Browning. Tôi thật sự cảm kích, nhưng tôi vừa mới dọn đến văn phòng riêng. Tôi đang hy vọng là mọi việc đều thuận lợi. – Ông già nhìn cô một lúc lâu. – Mọi việc sẽ tốt cả.

Ông ngước mắt lên nhìn một người đang đến gần, rồi đứng dậy và chìa tay ra:

– Chào Adam, anh khoẻ chứ!

Jennifer ngước lên và thấy Adam Warner đang đứng đó bắt tay Lee Browning. Tim cô đập nhanh hơn và cô như cảm thấy má đỏ bừng. Mình thật là cô nữ sinh ngốc nghếch?

Adam Warner nhìn Jennifer và Browning rồi nói:

– Hai người biết nhau à?

– Chúng tôi vừa mới bắt đầu làm quen nhau, – Lee Browning nói nhẹ nhàng. – Anh đến hơi sớm đấy.

– Đúng lúc chứ. – Anh cầm tay Jennifer. – Chúc ông may mắn hon trong dịp khác nhé, ông Lee ạ.

Người hầu bàn chính đến gần Adam.

– Ông muốn đặt bàn ăn ngay hay muốn uống một chút ở quầy bar trước, thưa ông Warner?

– Chúng tôi muốn đặt bàn ăn ngay, Henri ạ.

Sau khi họ ngồi xuống cạnh bàn ăn, Jennifer nhìn quanh phòng và nhận ra đến nửa tá nhân vật có tiếng tăm.

– Chỗ này như chỗ cho các danh nhân ấy? – cô nói.

Adam nhìn cô. Hiện giờ thì đúng như vậy đó!

Jennifer cảm thấy lại đỏ bừng mặt. Hãy dừng lại nào, đồ ngốc nghếch ạ. Cô tự hỏi rằng Adam Warner đã đưa bao nhiêu cô gái đến đây rồi trong khi vợ anh ở nhà ngóng đợi. Cô cũng không biết liệu ai trong số đó biết rằng anh đã có vợ, hay là anh luôn giữ được bí mật đó đối với họ. À vậy là cô có một lợi thế hơn. Ngài sẽ phải ngạc nhiên lắm, ngài Warner ạ, Jennifer thầm nghĩ.

Họ gọi đồ uống và thức ắn, sau đó bận rộn nói chuyện. Jennifer để Adam nói hầu hết câu chuyện. Anh tinh nhanh và quyến rũ nên cô tự cố phòng thủ trước sự hấp dẫn đó. Điều này không dễ chút nào. Cô thấy mình mỉm cười khi nghe những câu chuyện vui anh kể.

Chắc chẳng mang lại gì tốt lành cho anh ấy đâu, Jennifer tự nhủ. Cô không tìm kiếm một quan hệ nhanh chóng. Bóng ma của mẹ cô vẫn còn ám ảnh. Cảm giác nồng nàn sâu sắc trong Jennifer làm cho cô e ngại nó bùng nổ và mọi người sẽ thấy.

Họ đang ăn tráng miệng và Adam vẫn chưa hề nói một câu nào để bị hiểu sai. Jennifer đã vô ích dựng lên bức tường bảo vệ để chống lại một sự tấn công không hề có, và cô cảm thấy mình như một kẻ ngốc nghếch.

Cô tự hỏi liệu Adam sẽ nói gì nếu như anh biết điều cô đang suy nghĩ cả tối nay. Jennifer cười nhạo sự hư cấu của mình.

– Tôi không thể có dịp cảm ơn anh về các khách hàng mà anh đã đưa đến cho tôi, – Jennifer nói. – Tôi đã gọi điện cho anh vài lần, nhưng…

– Tôi biết cả rồi. – Adam ngập ngừng và ngượng nghịu nói thêm. – Tôi không muốn gọi trả lời lại cô.

Jennifer nhìn anh đầy vẻ ngạc nhiên.

– Tôi ngại lắm, – anh nói rất giản dị.

Chỉ có vậy thôi. Anh đã đột nhiên bắt được cô, phá tan mọi hàng rào bảo vệ, và ý nghĩa lời nói của anh không thể nhầm lẫn được. Jennifer biết những gì sẽ đến tiếp và cô không muốn anh nói điều đó. Cô không muốn anh giống như những kẻ khác, có vợ con rồi mà còn giả vờ độc thân. Cô coi khinh họ và cũng không muốn khinh thường người đàn ông này.

Adam lặng lẽ nói:

– Jennifer, anh muốn em biết rằng anh đã có vợ.

Cô ngồi đó nhìn chằm chằm vào anh, miệng hơi hé mở.

– Anh xin lỗi, lẽ ra anh phải nói với em sớm hơn. – Anh cười gượng. – Ờ mà có lúc nào sớm hơn được đâu, phải vậy không em?

Jennifer tràn ngập nỗi bối rối lạ lùng.

– Nhưng, sao, sao anh lại mời em đi ăn tối nay, hả Adam?

– Vì anh muốn được gặp lại em.

Mọi việc bắt đầu như hư ảo đối với Jennifer. Cô như thể bị những ngọn sóng thủy triều lớn lôi cuốn đi. Cô ngồi đó lắng nghe Adam nói về tình cảm của anh đối với cô và cô biết rằng mọi lời đó đều là sự thật. Cô biết thế bởi vì cô cũng cảm thấy như vậy. Cô nửa muốn anh ngừng lại đừng nói quá nhiều, nhưng cùng nửa muốn anh tiếp tục nói thêm nữa.

– Anh hy vọng là không xúc phạm em chứ? Adam nói.

Sự ngượng ngùng đột nhiên của anh đã làm xáo trộn Jennifer.

– Adam, em… em…

Anh ngắm cô và mặc dầu họ chưa chạm vào nhau, cô như thể đã nằm trong đôi cánh tay anh.

Jennifer nói run rẩy:

– Anh hãy kể cho em về vợ anh.

– Mary Beth và anh lấy nhau từ 15 năm nay. Vợ chồng anh không có con cái.

– Ra vậy.

– Cô ấy, à chúng tôi quyết định không có con. Chúng tôi lấy nhau khi còn rất trẻ. Anh biết cô ấy khá lâu. Gia đình chúng tôi là hàng xóm của nhau tại khu nghỉ mát ở Maine. Cha mẹ cô ấy bị chết trong một tai nạn máy bay khi cô ấy 18 tuổi. Nỗi đau đớn làm cho Mary Beth như phát điên. Cô ấy rất là cô độc. Anh, à, sau đó chúng tôi lấy nhau.

Anh đã cưới cô ấy vì thương xót, anh ấy thật xứng đáng là một người quân tử, Jennifer thầm nghĩ.

– Cô ấy là một phụ nữ tuyệt vời: Chúng tôi luôn quan hệ tốt với nhau.

Anh nóí với Jennifer nhiều hơn cô mong muốn, nhiều hơn điều cô có thể hiểu được. Mọi bản năng trong cô bảo cho cô phải bỏ đi, phải chạy trốn. Trước đây cô có thể dễ dàng đương đầu với những người có vợ đã cố gắng quyến rũ cô, nhưng Jennifer như cảm thấy được rằng lần này hoàn tòan khác. Nếu như cô để mình rơi vào tình yêu của người đàn ông này, có lẽ sẽ không có lối thoát ra. Cô sẽ phát điên phát cuồng nếu dính líu với anh.

Jennifer cẩn thận nói:

– Adam, em rất quý anh. Em không muốn dính líu vào những người có vợ.

Anh mỉm cười, đôi mắt sau cặp kính chứa đầy trung thực và rất ấm áp.

– Anh không tìm kiếm một tình yêu vụng trộm. Anh thích được bên em. Anh rất tự hào về em. Anh muốn chúng ta thỉnh thoảng gặp nhau.

Jennifer suýt nữa nói: “Điều đó có ích gì đâu”, nhưng những lời khác tự bật ra.

– Điều đó thật tuyệt.

Vậy chúng ta sẽ cùng ăn trưa mỗi tháng một lần.

Jennifer nghĩ. Điều đó sẽ không hề hại gì đến ai cả.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.