Thiên Thần Nổi Giận

Chương 35



Cuối một buổi chiều khi Jennifer dang chuẩn bị rời văn phòng thì Cynthia báo:

– Có một ông Clark Holman nào đó gọi điện tới.

Jennifer do dự rồi đáp:

– Tôi sẽ trả lời đây.

Clark Holman là luật sư của Hội tương trợ pháp lý.

– Xin lỗi đã làm phiền cô, Jennifer ạ, nhưng chúng tôi có một vụ án ở phía trung tâm mà không ai muốn dính líu đến, và tôi thực sự rất cảm kích nếu như cô có thể giúp đỡ chúng tôi giải quyết. Tôi biết rằng cô đang bận rộn đến thế nào, nhưng…

– Ai là bị cáo vậy?

– Jack Scanlon.

– Cái tên đó đã được nhận ra ngay. Nó đã ở trên trang nhất các báo trong hai ngày qua. Jack Scanlon đã bị bắt vì tội bắt cóc một bé gái bốn tuổi để đòi tiền chuộc. Hắn đã bị nhận dạng qua việc ghép ảnh, mà cảnh sát thu thập được qua những nhân chứng của vụ bắt cóc.

– Tại sao lại là tôi hả Clark?

– Scanlon đã đề nghị cô.

Jennifer nhìn đồng hồ trên tường. Cô sẽ phải về muộn với Joshua.

– Hắn giờ ở đâu?

– Tại trung tâm cải tạo thành phố.

Jennifer quyết định nhanh chóng:

– Tôi sẽ xuống và nói chuyện với hắn. Anh sẽ thu xếp chuyện đó được chứ?

– Được! Cám ơn triệu lần nhé. Tôi mắc nợ cô một việc nhé.

Jennifer gọi điện cho bà Mackey.

– Tôi sẽ về muộn một chút. Hãy cho Joshua ăn tối đi và bảo nó thức đợi tôi nhé.

Mười phút sau, Jennifer đã trên đường vào trung tâm thành phố.

Đối với Jennifer, bắt cóc là tội ác ghê tởm nhất trong các loại tội ác. Đặc biệt là việc bắt cóc những đứa bé yếu ớt. Nhưng mọi kẻ bị buộc tội đều có quyền được đưa ra xét xử, bất cứ tội ác kinh khủng đến đâu. Đó là nền tảng của pháp luật: Sự công bằng cho các tấng lớp hèn mọn nhất cũng như cao quý nhất.

Jennifer tự giới thiệu với người lính gác tại bàn đón tiếp và được đưa vào phòng thăm viếng của các luật sư Người lính gác nói:

– Tôi sẽ đưa Scanlon đến gặp bà. – Một vài phút sau, một người đàn ông gầy trông điển trai khoảng gần bốn mươi, có bộ râu quai nón màu vàng và tóc vàng nhạt được đưa vào phòng. Trông anh ta giống như thể Đức Chúa Giê-su.

– Cảm ơn cô đã đến, cô Parker. – Giọng nói anh ta rất nhẹ nhàng. – Cám ơn cô đã chú ý tới.

– Anh ngồi xuống đi.

Anh ta ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Jennifer.

– Anh yêu cầu được gặp tôi à?

– Vâng. Mặc dù tôi nghĩ rằng chỉ có Chúa trời mới có thể giúp được tôi. Tôi đã làm một điều rất ngu xuẩn.

Cô nhìn anh ta đầy ghê tởm.

– Anh gọi việc bắt cóc em bé gái yếu ớt để đòi tiền chuộc là một điều ngu xuẩn sao?

– Tôi đã không bắt cóc Tammy để đòi tiền chuộc.

– Vậy ư? Thế vì sao anh bắt cóc nó?

Jack Scanlon im lặng hồi lâu trước khi nói:

– Vợ tôi, Evelyn, đã chết trong khi sinh con. Tôi đã yêu cô ấy hơn bất cứ điều gì trên thế giới này. Nếu như từng có thánh thần trên trái đất, thì đó chính là người phụ nữ ấy. Evelyn không phải là người khoẻ lắm. Bác sĩ của chúng tôi đã khuyên cô ta không nên có con, nhưng cô không nghe lời. – Anh ta nhìn xuống sàn nhà ngượng ngùng. – Điều đó… điều đó có thể làm cô khó hiểu, nhưng cô ta đã nói dù sao đi nữa thì cô ấy vẫn muốn có con, bởi vì nó giống như là có được một phần cơ thể của tôi.

Jennifer đã hiểu rõ điều đó như thế nào.

Jack Scanlon ngừng nói, trầm ngâm suy nghĩ.

– Bởi thế cô ấy đã có con à?

Jack Scanlon gật đầu:

– Cả hai người đều chết. – Anh ta khó nhọc nói tiếp – Trong một thời gian, tôi… tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ… tôi không muốn tiếp tục sống mà không có cô ấy. Tôi luôn tự hỏi đứa con của chúng tôi sẽ như thế nào nhỉ? Tôi luôn tưởng tượng nếu như hai người được sống thì cuộc đời sẽ ra sao. Tôi luôn cố gắng hình dung lại giây phút trước khi Evelyn…

Anh ta ngừng lại, giọng nghẹn ngào đau đớn:

– Tôi quay sang đọc kinh thánh và nó đã cứu vớt sự trong sạch của linh hồn tôi. Hãy ghi nhớ, Chúa đã đặt trước các con một cánh cửa rộng mơ mà không ai cô thể đóng được. Sau đó một vài ngày trước đây, tôi đã trông thấy một cô bé chơi trên phố và nó giống như thể Evelyn hiện thân lại. Cô bé có đôi mắt và mái tóc giống cô ấy. Cô bé đã ngước nhìn tôi mỉm cười và tôi… tôi biết điều đó có lẽ là điên rồ, nhưng chính là Evelyn đang mỉm cười với tôi vậy. Có lẽ tôi đã quá lú lẫn. Tôi tự nhủ. Đây là đứa con gái mà lẽ ra Evelyn đã sinh. Đây là đứa con của chúng tôi.

Jennifer có thể nhìn thấy những ngón tay của anh ta đang bấu chặt vào da thịt.

– Tôi biết điều đó là phạm pháp, nhưng tôi đã bắt cô bé. – Anh ta ngước nhìn vào đôi mắt của Jennifer. – Tôi không làm hại gì đứa trẻ đó vì bất cứ điều gì trên thế gian này.

Jennifer quan sát kỹ anh ta, cố nghe ra một lỗi nào đó. Nhưng không hề có. Anh ta là một người đang phải chịu nỗi đau đớn cực độ.

– Thế còn giấy đòi tiền chuộc thì sao? – Jennifer hỏi.

– Tôi không gửi giấy đòi tiền chuộc. Tiền bạc là điều tôi quan tâm sau cùng ở trong thế gian này. Tôi chỉ muốn cô bé Tammy thôi.

– Ai đó đã gửi giấy đòi tiền cho gia đình cô bé.

Cảnh sát cứ nói rằng tôi đã gửi giấy đó, nhưng tôi có làm đâu.

Jennifer ngồi đó, cố gắng sắp xếp mọi sự việc với nhau.

– Câu chuyện về việc bắt cóc đã xuất hiện trên báo chí trước hay sau khi anh bị cảnh sát bắt?

– Trước đó. Tôi nhớ là đã mong họ sẽ ngừng viết về việc đó Tôi muốn trốn đi cùng với Tammy, nhưng tôi sợ rằng ai đó sẽ ngăn chúng tôi lại.

– Bởi vậy ai đó có thể đọc được về vụ bắt cóc và đã cố gắng tìm kiếm được khoản tiền chuộc phải không?

Jack Scanlon xoắn hai tay vào nhau bất lực.

– Tôi không biết nữa, tôi chỉ biết rằng tôi đang muốn được chết đi.

Nỗi đau đớn hiển nhiên của anh ta đã khiến Jennifer cũng thấy xúc động lây. Nếu như anh ta đang nói sự thật và điều đó đang được biểu hiện trên khuôn mặt anh ta, thì anh ta không phải chết vì những điều đã làm. Anh ta cần phải bị trừng phạt, đúng vậy, nhưng không phải bị xử tử.

Jennifer quyết định dứt khoát.

– Tôi sẽ cố gắng giúp anh.

Anh ta lặng lẽ trả lời:

– Cám ơn cô. Nhưng giờ tôi thực sự chẳng cần biết điều gì sẽ xảy ra với tôi nữa.

– Nhưng tôi lại cần biết.

– Tôi e rằng tôi… tôi không có tiền để trả cô đâu.

– Đừng lo về việc đó. Tôi muốn anh kể cho tôi về bản thân mình.

– Cô muốn biết gì vậy?

– Hãy kể từ đầu. Anh sinh ra ở đâu?

– Ở bang Bắc Dakota, ba mươi lăm năm về trước. Tôi ra đời trong một trang trại. Tôi cho rằng người ta có thể gọi đó là một trang trại. Đó là một mảnh đất cằn cỗi không gì có thể mọc được. Chúng tôi rất nghèo. Tôi rời nhà ra đi khi mới mười lăm tuổi. Tôi yêu quý mẹ, nhưng rất ghét cha tôi. Tôi biết rằng Kinh thánh dạy nói xấu cha mẹ là có tội, nhưng ông ấy là một người độc ác. Ông ấy rất thích đánh đập tôi.

Jennifer có thể thấy người anh ta rất căng thãng khi phải nói tiếp.

– Tôi muốn nói rằng ông ấy thực sự rất thích thú với việc đó Nếu như tôi có làm một việc dù nhỏ nhặt nhất, nhưng ông ta cho là sai, thì ông ta có thể dùng thắt lưng da có khoá đồng lớn vụt tôi. Sau đó ông ấy bắt tôi phải quỳ xuống và cầu Chúa tha thứ. Trong một thời gian dài tôi đã cảm ơn Chúa Trời, cũng như là câm ghét bố tôi vậy. – Anh ta ngừng lại, nghẹn ngào với những ký ức xa xưa đến nỗi không thể nói tiếp được.

– Bởi thế mà anh đã bỏ nhà ra đi à?

– Vâng. Tôi đã đi nhờ đến Chicago. Tôi không được học hành nhiều, nhưng ở nhà tôi đã từng đọc rất nhiều.

Bất cứ khi nào bố tôi bắt gặp tôi đọc sách, thì đễ có lý do để tránh bị trận đòn nữa. Ở Chicago, tôi đã tìm được việc làm ở một nhà máy. Đó là nơi tôi đã gặp Evelyn. Tôi bị máy cán làm đứt tay và họ đã đưa tôi vào trạm xá nơi cô ấy làm việc. Cô ấy là một y tá thực hành.

Anh ta mỉm cười với Jennifer.

– Cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng thấy, phải mất khoảng hai tuần tay tôi mới lành lặn và ngày nào tôi cũng đến gặp cô ấy để điều trị. Sau đó, chúng tôi bắt đầu đi chơi cùng nhau. Chúng tôi nói chuyện về việc cưới xin, nhưng công ty đã bị mất một đơn đặt hàng lớn và tôi đã bị thải hồi cùng với mọi người khác trong ban của tôi. Nhưng điều đó chẳng làm Evelyn bận tâm. Chúng tôi lấy nhau và cô ấy đã nuôi tôi. Đó là điều duy nhất mà chúng tôi đã từng phải tranh luận với nhau. Tôi đã được dạy dỗ rằng người đàn ông cần phải nuôi vợ. Tôi đã kiếm được việc lái xe tải và tiền lương tạm đủ. Điều duy nhất của công việc mà tôi không thích là chúng tôi phải xa cách nhau, thỉnh thoảng có khi đến một tuần. Ngoài việc đó ra thì chúng tôi rất hạnh phúc. Cả hai chúng tôi đều rất hạnh phúc. Sau đó thì Evelyn có thai. – Anh ta chợt rùng mình. Đôi tay anh ta bắt đầu run rẩy. – Evelyn và đứa con gái nhỏ của chúng tôi đã chết.

Nước mắt thi nhau chảy ròng ròng xuống đôi má của anh ta.

– Tôi không biết vì sao Chúa đã làm như thế. Chắc Chúa có lý do nào đó, nhưng tôi không biết vì sao. – Anh ta đung đưa người trên ghế, không biết được mình đang làm gì nữa, đôi tay anh ta đan vào nhau để trước ngực, cố đè nén nỗi đau đớn. – Chúa sẽ chỉ cho con và dạy con đường con cần phải đi; Chúa sẽ khuyên bảo con.

Jennifer thầm nghĩ:

– Ghế điện sẽ không phải để dành cho con người này được?

– Ngày mai tôi sẽ trở lại gặp anh, – Jennifer hứa.

Tiền bảo lãnh được đạt là 200.000 đôla. Jack Scanlon không có tiền gửi nên Jennifer đã phải tạm ứng cho anh ta. Scanlon được ra khỏi trung tâm cải tạo và Jennifer đã tìm được cho anh ta một quán trọ ở khu Bờ Tây để chuyển đến ở. Cô cũng cho anh ta 100 đôla để tiêu dùng tạm.

– Tôi không biết làm cách nào, – Jack Scanlon nói, nhưng tôi sẽ trả lại cô cả từng xu. Tôi sẽ bắt đầu kiếm việc làm. Tôi không cần biết là việc gì. Tôi sẽ làm mọi thứ.

Khi Jennifer rời nhà thì anh ta đang cắm cúi đọc những quảng cáo việc làm trên báo.

Công tố viên liên bang, Carl Osborne, là một người to béo nặng nề, có khuôn mặt tròn nhẳn nhụi với tính cách nhỏ nhẹ dễ đánh lừa mọi người. Jennifer ngạc nhiên khi thấy Robert Di Silva đang ở trong văn phòng của Osborne.

– Tôi được nghe là cô đang làm vụ án này, – Di Silva nói. – Đối với cô không có gì quá bẩn thỉu phải không nhỉ?

Jennifer quay sang Carl Osborne:

– Ông ta làm gì ở đây vậy? Đây là vụ án thuộc thẩm quyền liên bang cơ mà.

Osborne trả lời:

– Jack Scanlon đã đưa cô bé đó đi trên chiếc xe của gia đình cô bé.

– Ăn cắp ôtô, một vụ trộm lớn mà, – Di Silva nói thêm.

Jennifer tự hỏi, liệu Di Silva có mặt ở đây không nếu như cô không dính líu tới vụ án này. Cô quay lại phía Carl Osbome.

– Tôi muốn có thoả hiệp, – Jennifer nói. – Khách hàng của tôỉ….

Carl Osbome nhấc tay lên.

– Không có cơ hội nào đâu Chúng tôi sẽ đưa ra xét xử vụ này bằng mọi giá.

– Có những trường hợp…

– Cô có thể nói cho chúng tôi biết về việc đó tại phiên điều trần sơ bộ. – Di Silva cười nhạo cô.

Được thôi, – Jennifer nói. – Tôi sẽ gặp lại ông tại tòa.

Jack Scanlon kiếm được việc làm tại một trạm bảo dưỡng ô tô ở Bờ Tây gần nhà trọ của mình, và Jennifer đã ghé qua để gặp anh ta.

– Phiên điều trần sơ bộ sẽ vào ngày kia, – Jennifer thông báo cho anh ta. – Tôi sẽ cố gắng bắt chính quyền phải đồng ý sự mặc cả khép anh vào tội ít nghiêm trọng hơn. Anh sẽ phải ở tù một thời gian, Jack ạ, nhưng tôi sẽ cố gắng để làm cho thời gian đó càng ngắn càng tốt.

Sự biết ơn trên khuôn mặt anh ta cũng đủ để trả công rồi. Theo lời khuyên của Jennifer, Jack Scanlon đã mua một bộ com-lê trông rất trịnh trọng để mặc trong phiên điều trần sơ bộ. Anh ta đã đi cắt tóc và tỉa bộ râu quai nón, nên Jennifer rất hài lòng với vẻ bề ngoài của anh ta.

Họ đã thông qua các thể thức của phiên tòa. Viên chưởng lý khu vực Di Silva cũng có mặt. Khi Carl Osbome trình bày các chứng cứ của ông ta và yêu cầu truy tố, chánh án Bamard quay sang hỏi Jennifer:

– Cô có muốn nói gì không, cô Parker?

– Có thưa ngài. Tôi không muốn chính quyền phải chi phí cho phiên tòa xét xử này. Có những tình tiết giảm nhẹ hình phạt mà không được đưa ra ở đây. Tôi mong muốn thân chủ của tôi được nhận tội với hình phạt nhẹ hơn.

– Không thể được đâu. – Carl Osborne nói. – Chính quyền sẽ không đồng ý việc đó.

Jennifer quay sang hỏi chánh án Bamard:

– Chúng ta có thể thảo luận vấn đề này trong phòng làm việc của ngài được không?

– Tốt thôi. Tôi sẽ định ngày xét xử sau khi tôi nghe nhóm luật sư muốn nói gì.

Jennifer quay sang phía Jack Scanlon vẫn còn đứng đó ngơ ngác.

– Anh có thể trở lại làm việc, – Jennifer bảo anh ta. – Tôi sẽ ghé qua và cho anh biết tình hình.

Anh ta gật đầu và lặng lẽ đáp:

– Cám ơn cô, thưa cô Parker.

Jennifer nhìn theo anh ta quay đi và rời khỏi phòng xử án.

Jennifer, Carl Osbome, Robert Di Silva và chánh án Bamard cùng ngồi trong phòng làm việc của ông chánh án.

Osborne nói với Jennifer:

– Tôi không hiểu tại sao thậm chí cô lại có thể yêu cầu tôi nhân nhượng cơ chứ.

– Bắt cóc để đòi tiền chuộc là một tội tử hình. Khách hàng của cô đã phạm tội và hắn phải trả giá cho việc đã làm.

– Đừng có tin những điều ông đọc trên báo chí, ông Carl ạ. Jack Scanlon không có liên quan gì đến giấy đòi tiền chuộc đâu.

– Cô đang muốn lừa ai vậy? Nếu như không phải vì tiền thì là vì cái quái quỷ gì?

– Tôi sẽ kể cho ông biết, – Jennifer đáp.

Và cô đã kể cho họ nghe. Cô đã nói cho họ biết về trang trại, về sự đánh đập và về việc Jack Scanlon đã yêu say đắm Evelyn, đã cưới cô ta và đã mất cả vợ và con gái khi sinh nở.

Họ yên lặng ngồi nghe và khi Jennifer kết thúc, Robert Di Silva hỏi:

– Jack Scanlon đã bắt cóc cô bé bởi vì nó làm anh ta nhớ về đứa trẻ mà lẽ ra anh ta đã có? Và vợ Jack Scanlon đã chết khi sinh con à?

– Đúng vậy. – Jennifer quay sang nói với chánh án Bamard. – Thưa ngài, tôi không nghĩ đó là loại người ngài muốn xử tử chứ ạ.

Di Silva bất ngờ đáp:

– Tôi hoàn tòan đồng ý với cô.

Jennifer ngạc nhiên nhìn ông ta.

Di Silva rút vài chồng giấy ra khỏi một chiếc cặp xách tay và nói:

– Xin phép được hỏi cô một vài điều. Cô thấy ra sao về việc xử tử loại người này? – Ông ta bắt đầu đọc từ một hồ sơ. “Frank Jackson, 38 tuổi. Sinh tại Nob Hill, thuộc San Francisco. Cha là bác sĩ, mẹ là một nhà xã hội có tiếng. Mười bốn tuổi, Jackson nghiện thuốc phiện, trốn nhà, bị bắt tại Haight – Ashbury và được trả lại cho cha mẹ hắn. Ba năm sau Jackson lẻn vào phòng khám của cha hắn, ăn cắp tòan bộ thuốc phiện, hắn thấy được và chạy trốn. Bị bắt tại Seattle vì tàng trữ và bán ma tuý, được đưa vào trại cải tạo, được thả tự do khi hắn mười tám tuổi, một tháng sau bị bắt lại vì tội cướp có vũ trang với ý định giết…”

Jennifer cảm thấy ruột gan như co thắt lại.

– Điều đó thì có can hệ gì đến Jack Scanlon?

Carl Osbome khẽ cười nhạt. Jack Scanlon chính là Frank Jackson.

– Tôi không tin điều đó?

Di Silva nói tiếp:

– Bìa vàng hồ sơ này được lấy từ Cục điều tra liên bang cách đây một giờ. Jackson là kẻ lừa đảo bậc thầy và kẻ dối trá có hạng. Hơn mười năm qua hắn đã bị bắt về các tội từ làm ma cô đến đầu độc và cướp có vũ trang. Hắn bị tù một năm ở Joliet. Hắn không hề có nghề nghiệp ổn định và chưa hề lấy vợ. Năm năm trước hắn bị FBI bắt vì tội bắt cóc. Hắn đã bắt cóc một bé gái ba tuổi và đã gửi giấy đòi tiền. Xác của cô bé được tìm thấy ở một khu vực rậm rạp sau đó hai tháng. Theo báo cáo của nhân viên điều tra, xác chết một phần bị thối rữa, nhưng có những vết dao cắt nhỏ thấy rõ ở khắp thân thể cô bé. Cô bé đã bị cưỡng hiếp và bạo dâm.

Jennifer chợt cảm thấy nôn nao.

– Jackson được tha bổng do những kỹ sảo về pháp lý được viên luật sư tài giỏi nào đó bầy mưu cho. – Di Silva nói tiếp, giọng đầy khinh bỉ. – Đó là người mà cô muốn thả tự do dạo chơi trên đường phố phải không?

– Tôi có thể xem hồ sơ được chứ?

Di Silva lặng lẽ đưa cho Jennifer và cô bắt đầu đọc tập hồ sơ. Đó chính là Jack Scanlon. Không còn nghi ngờ gì về việc đó nữa. Có cả ảnh căn cước của hắn do cảnh sát chụp gắn vào bìa hồ sơ màu vàng. Hắn trông trẻ hơn và không có râu quai nón, nhưng không thể nhầm lẫn được. Jack Scanlon – hay Frank Jackson – đã lừa dối cô mọi chuyện. Hắn đã tự bịa ra tiểu sử đời mình và Jennifer đã tin mọi lời hắn nói. Hắn đã gây được lòng tin đến nỗi cô thậm chí không hề bận tâm đề nghị Ken Bailey kiểm tra lại lý lịch hắn.

Chánh án Bamard nói:

– Tôi có thể xem được không?

Jennifer đưa tập hồ sơ cho ông. Ông Chánh án liếc qua và sau đó nhìn thẳng vào Jennifer:

– Giờ thì sao?

– Tôi sẽ không bào chữa cho hắn nữa.

Di Silva hơi nhướn lông mày với vẻ ngạc nhiên pha lẫn chế giễu. – Cô làm tôi kinh ngạc đấy, thưa cô Parker. Cô chẳng luôn nói rằng mọi người đều có quyền được luật sư bào chữa sao?

– Mọi người đều có quyền, – Jennifer trả lời bình thản. – Nhưng tôi đặt cho mình một quy định rất chặt chẽ và cứng rắn: Tôi sẽ không bào chữa cho ai đã lừa dối tôi. Ông Jackson sẽ phải tự mình tìm luật sư khác.

Chánh án Bamard gật đầu:

– Tòa sẽ thu xếp việc đó.

Osbome nói:

– Tôi muốn bãi bỏ ngay việc tạm tha hắn, thưa ngài. Tôi cho rằng để hắn tự do dạo chơi trên phố là quá nguy hiểm đấy.

Chánh án Barnard quay sang bảo Jennifer:

– Bởi vì vào lúc này cô vẫn còn là luật sư theo hồ sơ vụ án, thưa cô Parker. Cô có phản đối gì việc đó không?

– Không, – Jennifer trả lời dứt khoát. – Không hề.

Chánh án Bamard kết luận:

– Tôi sẽ ra lệnh bãi bỏ việc tạm tha hắn.

Chánh án Lawrence Waldman mời Jennifer tới dự một bữa tiệc của hội từ thiện vào tối hôm đó. Cô cảm thấy kiệt sức sau những sự việc xảy ra buổi chiều, và muốn được về nhà để hưởng buổi tối yên tĩnh với Joshua, nhưng cô không nỡ làm ông chánh án thất vọng. Cô thay quần áo ở văn phòng và gặp chánh án Waldman tại khách sạn Waldolf – Astoria, nơi tổ chức buổi liên hoan.

Đó là buổi dạ hội có hơn nửa tá các ngôi sao Hollywood trình diễn, nhưng Jennifer đã không thể thấy thích thú được. Đầu óc cô như ở tận đâu đâu.

Chánh án Waldman đang quan sát cô.

– Có chuyện gì xảy ra vậy, Jennifer?

Cô cố gượng cười:

– Không có gì đâu, chỉ là vấn đề công việc thôi, Lawrence ạ.

– Mình đang thực sự giải quyết công việc gì vậy nhỉ, – Jennifer tự hỏi. – Giao dịch với những cặn bã của nhân loại, những tên hiếp dâm, giết người và bắt cóc tống tiền hay sao? – Cô quyết định tối nay cần phải uống thật say để quên đi mọi chuyện.

Người phục vụ chính đến bên bàn và nói thầm vào tai Jennifer:

– Xin lỗi cô Parker, có điện thoại gọi cô.

Jennifer chợt có cảm giác hoảng sợ. Người duy nhất biết nơi liên hệ với cô là bà Mackey. Bà chỉ có thể gọi khi có việc gì xảy ra.

– Xin phép một chút, – Jennifer nói.

Cô theo người phục vụ đến một phòng nhỏ qua hành lang. Jennifer nhấc ống nghe và thấy giọng một người đàn ông thì thào:

– Con chó đẻ! Mày đã chơi trò hai mang với tao.

Jennifer cảm thấy cơ thể cô bắt đầu run lên:

– Ai đó? – cô hỏi.

Nhưng cô đã biết rõ.

– Mày đã bảo bọn cớm đến bắt tao.

– Không đúng như thế? Tôi…

– Mày đã hứa giúp tao rồi mà.

– Tôi sẽ giúp anh. Anh ở…

– Đồ đĩ lừa đảo! – Giọng hắn hạ thấp xuống đến mức cô khó có thể đoán được. – Mày sẽ phải trả giá về việc này. Được, mày sẽ phải trả giá về việc này!

– Xin đợi một…

Điện thoại câm bặt. Jennifer vẫn đứng đó ớn lạnh.

Việc gì đó khủng khiếp đã xảy ra. Frank Jackson, tức Jack Scanlon, bằng cách nào đó đã trốn thoát, và hắn buộc tội Jennifer về chuyện đã xảy ra. Làm sao hắn đã biết nơi cô đang ở cơ chứ? Hắn có lẽ đã theo dõi cô tới đây Bây giờ có lẽ hắn đang đợi cô ở bên ngoài.

Jennifer cố gắng kiềm chế không run rẩy nữa và cố suy nghĩ, tìm xem chuyện gì đã xảy ra. Hắn chắc đã nhìn thấy cảnh sát đến bắt hắn hoặc có lẽ họ đã bắt được nhưng hắn đã trốn thoát. Nhưng việc làm sao hắn trốn được cũng chẳng có ý nghĩa gì. Điều quan trọng là hắn đang buộc tội cô vì những điều đã xảy ra.

Trước đây Frank Jackson đã giết người và hắn cũng có thể lại giết người nữa. Jennifer đi vào nhà vệ sinh nữ và ở đó cho đến khi cô bình tĩnh trở lại. Khi cô đã có thể tự chủ lại, cô quay trở lại bàn ăn.

Chánh án Waldman chợt nhìn thẳng vào mặt cô:

– Trời đất ơi, có chuyện gì xảy ra vậy?

Jennifer tóm tắt lại cho ông nghe ông rất kinh hãi.

– Lạy Chúa tôi. Cô có muốn tôi đưa cô về nhà không?

– Tôi sẽ qua khỏi thôi, Lawrence ạ. Nếu như ông có thể đảm bảo đưa tôi đến xe riêng an toàn, thì tôi sẽ lo được mọi việc.

Họ lặng lẽ rời khỏi phòng khiêu vũ lớn, và chánh án Waldman đã ở lại với Jennifer cho đến khi người phục vụ đưa xe ô tô của cô tới.

– Cô chắc chắn rằng cô không muốn tôi đi cùng cô chứ?

– Cám ơn. Tôi chắc rằng cảnh sát sẽ bắt được hắn trước buổi sáng. Không có nhiều người đi dạo trông giống hắn ta đâu. Thôi chúc ông ngủ ngon nhé.

Jennifer lái xe đi, tin chắc rằng không có ai theo sau cô. Khi cô biết rõ mình không bị theo dõi, cô ngoặt sang đường cao tốc Long Island hướng về nhà.

Cô liên tục nhìn vào gương chiếu hậu, kiểm tra những chiếc xe đi sau. Có lúc cô lái vào lề đường để tất cả xe cộ vượt qua và khi đường phía sau cô vắng trơn, cô lại tiếp tục đi. Giờ đây cô cảm thấy an tòan hơn. Chẳng bao lâu nữa cảnh sát sẽ bắt được Frank Jackson. Đến lúc này có lẽ đã phát lệnh truy nã hắn ta.

Jennifer ngoặt sang đường cái con về nhà. Khu vườn và ngôi nhà, lẽ ra được thắp sáng choang, giờ tối om. Cô ngồi trên xe nhìn chằm chằm vào ngôi nhà đầy nghi ngại, đầu óc cô bắt đầu hoảng loạn. Cô điên cuồng đẩy mạnh cửa bật ra và lao tới cửa ra vào. Cánh cửa chỉ khép hờ. Jennifer đứng đó giây lát, đầy kinh hoàng và sau đó bước vào phòng khách: Chân cô đá phải vật gì nóng mềm và cô chợt há hốc mồm kinh hãi. Cô bật vội đèn. Con chó Max đang nằm trên thảm đầy máu. Họng của con chó đã bị xẻ dọc làm hai.

– Joshua? – Jennifer kêu thét lên. – Bà Mackey?

Jennifer chạy từ phòng này qua phòng khác, bật tất cả các đèn và gọi lớn tim cô đập dữ dội đến mức khó thở. Cô lao lên cầu thang vào phòng ngủ của Joshua.

Chiếc giường nó đã từng ngủ giờ trống trơn.

Jennifer lục soát mọi căn phòng trong nhà, sau đó lao xuống cầu thang gác, đầu óc cô như tê liệt. Frank Jackson có lẽ đã biết tất cả mọi thứ ở nơi cô đang sống.

Hắn đã theo cô về nhà một tối nào đó, sau khi cô rời văn phòng hoặc ra tàu. Hắn đã bắt Joshua và sắp sửa sẽ giết nó để trừng phạt cô.

Khi đi qua phòng giặt cô chợt nghe thấy tiếng quờ quạng yếu ớt phát ra từ phòng kho. Jennifer xích dần lại gần cánh cửa đóng kín và giật tung ra. Bên trong phòng tối đen.

Một giọng nói rên rỉ cất lên:

– Xin đừng làm tôi đau đớn nữa.

Jennifer bật đèn lên. Bà Mackey đang nằm trên sàn, tay chân bị trói chặt bằng dây điện. Bà chỉ còn hơi tỉnh táo.

Jennifer vội quỳ xuống bên bà già.

– Bà Mackey!

Bà già ngước lên nhìn Jennifer và đôi mắt bà bắt đầu nhận biết được.

– Hắn đã bắt Joshua đi rồi. – Bà ta bỗng nức lên.

Jennifer cố hết sức nhẹ nhàng tháo sợi dây đang cứa vào tay chân bà Mackey. Chân tay bà xước sát chảy máu. Jennifer giúp bà từ từ đứng dậy.

Bà Mackey gào khóc điên cuồng.

– Tôi đã không… không thể cản hắn được. Tôi đã cố gắng. Tôi…

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang trong phòng. Hai người đàn bà im bặt ngay. Chuông lại réo mãi như thể tiếng kêu của ma quỷ. Jennifer bước lại máy và nhấc ống nghe.

Một giọng nói cất lên:

– Tôi chỉ muốn biết chắc là cô đã về đến nhà an tòan.

– Con tôi đâu?

– Nó là cậu bé xinh trai đấy chứ? – giọng nói hỏi.

– Xin ông? Tôi sẽ làm mọi việc. Mọi việc ông muốn.

– Bà đã làm mọi việc rồi đấy mà, thưa bà Parker.

– Không mà, tôi xin ông! – Cô không cầm được, nức nở.

– Tôi muốn nghe bà khóc lắm, – giọng nói thầm thì.

– Bà sẽ nhận lại được cậu con trai thôi, bà Parker ạ. Hãy đọc báo chí ngày mai nhé.

Và đường dây câm lặng.

Jennifer đứng đó, cố gắng không để ngất xỉu, cố suy xét Frank Jackson đã bảo: “Nó là cậu bé xinh trai đấy chứ”. Điều đó có nghĩa là Joshua vẫn có thể còn sống. Nếu không thì hắn phải nói là đã xinh trai chứ? Cô biết là mình chỉ cố chơi trò suy diễn, để giữ được thăng bằng. Cô phải làm gì đó thật nhanh chóng mới được.

Phản xạ đầu tiên của cô là muốn gọi điện cho Adam, yêu cầu anh giúp đỡ. Chính là con trai anh bị bắt cóc và sắp sửa bị giết. Nhưng cô biết Adam không thể làm gì cả Anh ở cách xa 285 dặm. Cô chỉ có hai sự chọn lựa: một là gọi cho Robert Di Silva, kể cho ông ta nghe những gì đã xảy ra và yêu cầu ông thả lưới cố bắt được Frank Jackson. Ôi lạy Chúa, nhr thế sẽ quá lâu!

Sự lựa chọn thứ hai lại gọi FBI. Họ được đào tạo để giải quyết các vụ bắt cóc. Vấn đề là đây không phải giống như các vụ bắt cóc khác. Sẽ không có giấy đòi chuộc để họ có thể dò dấu vết, không có cơ hội để cố bẫy được Frank Jackson và cứu Joshua. FBI hành động theo trình tự khắt khe riêng của mình. Nó sẽ không thể giúp gì ngay lúc này. Cô phải quyết định gấp… khi mà Joshua vẫn còn sống. Robelt Di Silva hay là FBI đây. Thật khó nghĩ quá. Cô hít một hơi dài và quyết định. Cô tìm kiếm một số điện thoại nào đó. Ngón tay cô quá run rẩy đến mức phải quay số đó ba lần mới được. Khi một người đàn ông trả lời, Jennifer nói:

– Tôi muốn nói chuyện với Michael Moretti.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.