Thiên Thần Nổi Giận

Chương 47



Đó là ngày cuối cùng của họ ở Acapulco, một buổi sáng tuyệt vời với những làn gió ấm áp nhẹ nhàng thổi qua các tấm lá cọ, tạo nên một giai điệu thú vị. Bãi biển La Concha đầy nghẹt người. Mọi người đều muốn tắm nắng một lần cuối cùng trước khi trở về với cuộc sống thường ngày của họ.

Joshua, trong bộ đồ tắm ăn sáng qua quít. Trông cậu thật cân đối và khoẻ mạnh.

Joshua nói:

– Con đã có bao nhiêu là thời gian để tiêu hoá thức ăn mẹ ạ. Bây giờ con đi lướt ván được chưa?

– Joshua, con vừa mới ăn xong thôi.

– Con có mức độ trao đổi chất cao lắm. – Cậu nghiêm mặt giảng giải – “Vì vậy con tiêu hoá thức ăn rất là nhanh.

Jennifer bật cười. – Thôi được rồi. Vui vẻ nhé.

– Tất nhiên rồi. Mẹ xem con biểu diễn chứ?

Jennifer ngắm nhìn Joshua khi cậu chạy dọc theo cầu tầu đến chỗ một chiếc xuồng máy đang đỗ đợi. Cô thấy cậu nói chuyện với người lái thuyền một lúc rồi cả hai quay lại nhìn Jennifer. Cô ra hiệu đồng ý và người lái thuyền gật đầu trong khi Joshua bắt đầu xỏ chân vào ván trượt.

Chiếc thuyền máy lao đi và Jennifer ngẩng lên nhìn Joshua bắt đầu vượt lên những ngọn sóng.

Bà Mackey tự hào nói:

– Cậu ấy đúng là một lực sĩ bẩm sinh, có đúng như vậy không?

Đúng lúc đó, Joshua quay lại vẫy Jennifer và mất thăng bằng, ngã đập đầu vào ván trượt, Jennifer đứng phắt dậy và bắt đầu chạy về phía cầu tầu. Một giây sau cô thấy Joshua nhô đầu lên khỏi mặt nước và nhìn cô miệng cười tươi.

Jennifer đứng đó, tim đập thình thịch và theo dõi Joshua đeo lại ván trượt. Chiếc thuyền chạy vòng tròn và bắt đầu phóng về phía trước kéo Joshua đứng dậy trên mặt nước. Cậu quay lại lần nữa để vẫy Jennifer và tiếp tục trượt đi xa trên các ngọn sóng. Cô đứng đó, nhìn theo, tim vẫn run lên vì sợ hãi. Nếu có chuyện gì xảy ra với nó… Cô không biết các bà mẹ khác có yêu con như mình không, nhưng đối với cô tình yêu đó gần như vô lý. Cô có thể chết vì Joshua, hoặc giết người vì cậu. Mình đã giết người vì nó, cô nghĩ, qua tay Michael Moretti.

Bà Mackey nói:

– Cú ngã đó có vẻ nguy hiểm đấy.

– May mà nó không sao.

Joshua lướt ván gần một tiếng. Khi chiếc thuyền quay lại bến cậu bỏ dây kéo ra và khéo léo trượt vào bãi cát cậu chạy đến bên Jennifer, đầy phấn khích. – Mẹ biết không, có một tai nạn, không thể tưởng tượng được. Một chiếc thuyền buồm lớn bị lật và bọn con phải đỗ lại để cứu họ

– Thật là tuyệt, bé ạ. Thế là con cứu được bao nhiêu người?

-Có sáu người.

– Và con kéo họ khỏi mặt nước chứ?

Joshua ngập ngừng.

– À, thật ra bọn con không kéo họ khỏi mặt nước. Họ vẫn bám vào thuyền. Nhưng có lẽ họ sẽ chết đuối nếu bọn con không đi ngang qua đó.

Jennifer cắn môi để khỏi bật cười thành tiếng. – Mẹ hiểu rồi. Họ thật may mắn vì có bọn con đi ngang qua chứ gì?

– Đúng vậy đấy ạ!

– Con có bị đau lúc ngã không?

– Ồ có gì đâu, Cậu sờ phía sau đầu. – Con hơi bị sưng một chút.

– Để mẹ xem nào

– Để làm gì cơ a? Mẹ biết là chả có gì đặc biệt đâu mà.

Jennifer cui xuống và nhẹ nhàng sờ tay vào phía sau đầu Joshua. Cô thấy một cục u to tướng.

– Ối, nó to bằng quả trứng gà đây này.

– Không có vấn đề gì đâu mẹ ạ.

Jennifer đứng dậy.

– Mẹ nghĩ là chúng ta nên về khách sạn đi thôi.

– Ở lại thêm một chút nữa nào mẹ.

– Không được đâu. Chúng ta còn phải xếp dọn đồ đạc. Chắc con không muốn lỡ trận đấu bóng vào thứ bảy chứ?

Cậu thở dài.

– Không ạ. Thằng Terry Waters chỉ muốn vậy để chơi thay chỗ con thôi.

– Không được đâu. Cậu ấy chơi như con gái ấy mà.

Joshua gật đầu vẻ kiêu ngạo.

– Đúng vậy đấy mẹ ạ.

Khi họ trở lại Las Brisas, Jennifer gọi điện cho giám đốc khách sạn yêu cầu cho một bác sĩ đến phòng của họ. Nửa tiếng sau bác sĩ đến. Đó là một người đàn ông Mexico trung niên, béo tròn trong bộ áo choàng trắng cổ điển, Jennifer dẫn ông vào.

– Tôi có thể giúp gì bà nào? – bác sĩ Raul Mendoza hỏi.

– Con trai tôi bị ngã sáng nay. Nó bị một cục u to tướng trên đầu. Tôi muốn kiểm tra xem có vấn đề gì không.

Jennifer dẫn ông ta vào phòng Joshua, cậu đang xếp dọn quần áo

-Joshua đây là bác sĩ Mendoza.

Joshua ngẩng đầu lên hỏi.

– Có ai bị ốm ạ?

– Không, không có ai ốm cả, con ạ. Mẹ chỉ muốn bác sĩ xem qua chỗ ngã của con một chút.

– Trời ơi, đầu con có làm sao đâu kia chứ.

– Ừ. không sao đâu. Mẹ sẽ thấy yên tâm hơn nếu bác sĩ Mendoza xem cho con. Đừng cười mẹ nhé.

– Đúng là đàn bà? – Joshua nói. Cậu nhìn bác sĩ nghi ngờ. – Bác sẽ không tiêm hay chích gì cho cháu chứ ạ?

– Không đâu, thưa cậu. Tôi là một bác sĩ không gây đau.

– Đó chính là loại bác sĩ cháu thích đấy.

– Ngồi xuống một lúc nhé.

Joshua ngồi xuống bên cạnh giường và bác sĩ Mendoza sờ nắn khắp đầu cậu. Joshua co người lại vì đau nhưng cậu không kêu la gì hết. Bác sĩ mở túi thuốc và lấy ra một ống soi mắt.

– Cậu hãy mở to mắt ra nào.

Joshua ngoan ngoãn vâng lời. Bác sĩ Mendoza nhìn qua ống kính.

– Bác sĩ có thấy cô gái khoả thân nào đang nhảy múa trong đó không.

– Joshua!

– Con chỉ hỏi vậy thôi mà.

Bác sĩ Mendoza kiểm tra mắt bên kia và nói với Joshua. – Cậu khoẻ như một con bò mộng vậy. Có phải đó là một câu thành ngữ của người Mỹ không?

Bác sĩ đứng dậy và đóng túi thuốc.

– Tôi sẽ đặt một cục đá lạnh vào chỗ sưng. – Ông nói với Jennifer. – Đến mai cậu bé sẽ hoàn tòan bình thường.

Dường như một tảng đá nặng đã được nhấc ra khỏi ngực Jennifer.

– Cám ơn bác sĩ, – cô nói.

– Tôi sẽ bảo thủ quỹ khách sạn thanh toán tiền khám với bà. Tạm biệt cậu bé nhé.

– Tạm biệt, bác sĩ Mendoza.

Khi bác sĩ đã đi khỏi Joshua quay sang mẹ:

– Hình như mẹ thích ném tiền qua cửa sổ thì phải.

– Mẹ biết. Mẹ thích tiêu tiền cho những việc như mua thức ăn, sức khoẻ của con…

– Con là người khoẻ nhất trong đội bóng đấy.

– Tốt lắm. Cứ như vậy nhé!

Cậu toét miệng cười.

– Con xin hứa.

Họ đáp chuyến máy bay sáu giờ tới New York và trở về Sands Point vào lúc đêm khuya. Joshua ngủ suốt dọc đường.

Adam Warner đang ở trong phòng làm việc, chuẩn bị một bài diễn văn quan trọng sẽ phát trên vô tuyến, nhưng anh không tài nào tập trung tư tưởng được. Tâm trí anh tràn ngập hình ảnh Jennifer. Anh không nghĩ được đến việc gì khác kể từ khi từ Acapulco trở về. Gặp gỡ với cô chỉ càng khẳng định những gì anh đã biết từ lúc đầu. Anh đã có quyết định thật sai lầm. Đáng ra anh không bao giờ được bỏ Jennifer. Tiếp xúc lại với cô làm anh nhớ tới những gì mình đã có và đã vứt bỏ đi, và anh không chịu nổi ý nghĩ ấy.

Anh đang ở trong một tình huống không có lối thoát. Một trường hợp không thể thắng như Blair Roman thường nói.

Có tiếng gõ cửa và Chuck Morrison, trợ lý chính của Adam bước vào với một băng cát xét trên tay.

– Tôi có thể nói chuyện với anh một chút được không Adam?

– Để sau được không hả Chuck? Tôi đang quá bận đây.

– Tôi nghĩ là không nên. – Giọng của Morrison tỏ ra rất kích động.

– Thôi được. Có gì khẩn cấp vậy?

Chuck Morrison bước đến gần.

– Tôi vừa nhận được một cú điện thoại. Cũng có thể là của một thằng điên nào đó, nhưng nếu không phải thì chúng ta sẽ được ăn Nôen sớm năm nay. Nghe này.

Anh ta cho băng cát xét vào máy trên bàn Adam và ấn nút.

“Ông nói tên ông là gì nhỉ?

– Điều đó không quan trọng. Tôi sẽ không nói với ai ngoài thượng nghị sĩ Adam Warner.

– Bây giờ ngài thường nghị sĩ rất bận. Anh có thế viết giấy và tôi sẽ chuyển.

– Không! Hãy nghe tôi nói đây này. Điều này rất quan trọng. Nói với thượng nghị sĩ Warner rằng tôi có thể nộp Michael Moretti cho ông ấy. Tôi đã liều mình gọi điện cho ông. Hãy chuyển lời cho thượng nghị sĩ Warner.

– Được rồi. Ông đang ở đâu?

– Tôi ở quán trọ Capitol trên phố Ba mươi hai. Phòng 14. Nói với ông ấy rằng đừng đến trước khi trời tối và phải biết chắc rằng không có ai bám theo ông ấy. Tôi biết ông đang ghi âm cuộc nói chuyện này. Nếu ông đưa cuốn băng này cho ai khác tôi sẽ bị giết”.

Có tiếng máy dập và cuộn băng dừng lại.

Chuck Morrison hỏi:

– Anh thấy thế nào?

Adam thở dài.

– Thành phố này không thiếu những kẻ điên rồ. Mặt khác thằng cha của chúng ta chắc biết cách nhử mồi, phải vậy không? Michael Moretti ấy mà!

Mười giờ tối hôm đó, Adam Warner có bốn cảnh sát mật hộ vệ cẩn thận gõ cửa phòng 14 quán trọ Capitol.

Cửa hé mở.

Khi Adam nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông bên trong phòng, anh quay lại nói với mấy người cảnh sát:

– Đứng bên ngoài, không để ai đến gần chỗ này.

Cánh cửa mở rộng hơn và Adam bước vào phòng.

– Xin chào ngài Thượng nghị sĩ Warner.

– Xin chào ông Colfax.

Hai người đàn ông đứng đó, thầm đánh giá nhau.

Thomas Colfax trông già hơn nhiều so với lần cuối cùng Adam gặp hắn, nhưng có một sự thay đổi nữa hầu như không xác định được. Sau đó Adam nhận ra đó là gì. Sự sợ hãi. Thomas Colfax đang lo sợ. Hắn luôn là một người đàn ông tự tin, kiêu ngạo nữa, nhưng giờ đây sự tự tin đã biến khỏi hắn.

– Cám ơn vì ngài đã đến, thưa thượng nghị sĩ. – Giọng Colfax đầy căng thẳng và hồi hộp.

– Tôi hiểu là ông muốn nói với tôi về Michael Moretti.

– Tôi có thể nộp hắn ta cho ngài.

– Ông là luật sư của Moretti. Vì sao ông lại muốn làm như vậy?

– Tôi có lý do của mình.

– Giả sử tôi đồng ý làm việc với ông. Ông hy vọng sẽ được đền đáp gì?

– Thứ nhất, tuyệt đối an tòan. Thứ hai, tôi muốn rời khỏi đất nước. Tôi sẽ cần hộ chiếu, giấy tờ… một lý lịch hoàn tòan mới.

Vậy là Michael Moretti đã có bất đồng với Thomas Colfax. Đó là lý do duy nhất cho những gì đang diễn ra. Adam khó có thể tin vào vận may của mình nữa. Đó là cơ hội tốt nhất mà anh có thể có.

– Nếu tôi bảo đảm an tòan cho ông, – Adam nói – … tôi cũng chưa hứa hẹn gì với ông cả đâu – Ông biết là tôi sẽ yêu cầu ông ra làm chứng trước tòa. Ông sẽ phải nói ra tất cả.

– Đồng ý.

– Moretti có biết ông đang ở đâu không?

– Hắn nghĩ là tôi đã chết. – Thomas Colfax cười run rẩy. – Nếu hắn tìm thấy tôi thì đúng là như vậy đấy.

– Hắn sẽ không tìm thấy ông nếu chúng ta hợp tác với nhau.

– Tôi giao phó tính mạng mình cho ngài đấy, ngài Thượng nghị sĩ ạ.

– Nói thật, tôi không quan tâm mấy đến ông đâu. Tôi cần Moretti. Hãy ngửa bài ra với nhau. Nếu chúng ta đạt được thoả thuận, ông sẽ được chính phủ bảo vệ tới mức tối đa. Nếu tôi hài lòng với bản khai của ông, chúng tôi sẽ cấp đầy đủ tiền cho ông, để ông có thể sống ở bất cứ nước nào mà ông chọn dưới một tên giả. Để đáp lại ông phải đồng ý những điểm sau: ông phải khai đầy đủ về những hoạt động của Moretti. Ông sẽ phải khai báo trước tòa hội thẩm và khi chúng tôi đưa Moretti ra xử, ông sẽ phải là nhân chứng của chính phủ. Được chứ?

Thomas Colfax quay đi. Cuối cùng hắn nói:

– Tony Granelli chắc sẽ phải dựng lên dưới mồ. Điều gì đã xảy ra với mọi người? Thế còn danh dự để ở đâu?

Adam không trả lời. Đây là người đã lừa dối pháp luật hàng trăm lần, đã cãi cho những tên giết thuê trắng án, người đã vạch kế hoạch cho hoạt động của tổ chức tội ác xấu xa nhất mà thế giới văn minh được biết đến. Vậy mà hắn lại còn nói đến danh dự.

Thomas Colfax quay sang Adam.

– Chúng ta đã thỏa thuận. Tôi muốn có văn bản và chữ ký của Bộ trưởng Bộ tư pháp.

– Ông sẽ có. – Adam nhìn căn phòng tồi tàn. – Hãy đi khỏi chỗ này thôi.

– Tôi không đến khách sạn đâu. Tai mắt của Moretti ở khắp mọi nơi.

– Chúng ta sẽ không đến đó.

Vào lúc 12 giờ 10 phút đêm, một chiếc xe tải quân sự được hộ tống bằng hai xe Jeep chở đầy lính thủy đánh bộ đỗ trước phòng 14. Bốn cảnh sát vũ trang bước vào phòng và một lát sau kèm sát Thomas Colfax ra chiếc xe tải. Cả ba xe sau đó rú ga lao về phía Quantico, bang Virginia, cách Washington 35 dặm về phía nam.

Bốn nhăm phút sau đoàn xe tới căn cứ hải quân Hoa Kỳ tại Quantico.

Chỉ huy căn cứ, thiếu tướng Roy Wallace và một nhóm lính thủy đã chờ sần ở cổng. Khi đoàn xe dừng lại tướng Wallace nói với viên đại uý chỉ huy toán lính:

– Dẫn tù nhân này đến thẳng nhà kho. Không ai được nói chuyện gì với hắn.

Thiếu tướng Wallace theo dõi cho đến khi nhóm người vào khu nhà kho. Ông sẵn sàng đánh đổi một tháng lương để biết được lý lịch của người đàn ông trong xe tải. Vị tướng này quản lý một sân bay rộng 310 mẫu của lính thủy, một phần Học viện của FBI và nơi đây dùng làm trung tâm huấn luyện cho các sĩ quan hải quân Hoa Kỳ. Chưa bao giờ ông ta được yêu cầu giữ một tù dân sự. Đó là điều hoàn tòan trái với quy luật thông thường.

Hai giờ trước đó ông vừa nhận được một cú điện thoại của chính chỉ huy lực lượng hải quân.

– Có một người đàn ông đang trên đường đến căn cứ của anh, Roy ạ. Tôi yêu cầu anh dọn khu kho và giữ hắn ở đó cho đến khi có lệnh mới.

Tướng Wallace tưởng mình nghe nhầm:

– Ngài nói là dọn kho ạ?

– Đúng vậy. Tôi muốn chỉ một mình người này ở đó thôi. Không ai được phép đến gần hắn ta. Tôi yêu cầu anh tăng gấp đôi lực lượng lính giữ kho. Hiểu chứ?

– Vâng, thưa tướng quân.

– Còn một điều nữa Roy. Nếu có gì xảy ra với người này khi hắn ở chỗ anh, tôi sẽ mất đầu đấy.

Và vị chỉ huy đặt máy.

Tướng Wallace theo dõi chiếc xe tải đen khi nó vào tận khu kho, rồi quay trở vào phòng gọi điện cho viên sĩ quan phụ tá, đại uý Alvin Giles.

– Về người mà chúng ta vừa đưa vào nhà kho…

Tướng Wallace nói.

– Vâng, thưa thiếu tướng.

– Nhiệm vụ chính của chúng ta là bảo đảm an toàn cho hắn. Anh phải tự tay chọn lính gác. Không ai được đến gần hắn. Không có khách thăm, thư từ bưu kiện gì hết. Hiểu chưa?

– Vâng, thưa ngài.

– Anh phải có mặt ở bếp khi người ta nấu ăn cho hắn.

– Vâng, thưa thiếu tướng.

– Nếu có ai quá tò mò về hắn, báo cho tôi ngay lập tức. Còn hỏi gì nữa không?

– Không, thưa thiếu tướng.

– Tốt, à này. Nếu có gì xảy ra tôi sẽ mất đầu đấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.