Chuyến bay số 246 của hãng hàng không Singapore hạ cánh xuống sân bay Heathrow ở London lúc 7 giờ 30 sáng. Những hành khách bị giữ tại ghế cho đến khi Jennifer và hai nhân viên FBI ra khỏi máy bay, và vào phòng an ninh tại sân bay.
Jennifer tuyệt vọng mong ngóng được xem báo chí để biết chuyện gì đang xảy ra ở trong nước, nhưng hai người trầm lặng đi kèm cô từ chối yêu cầu đó và không chịu bắt chuyện với cô.
Hai giờ sau, ba người lên chiếc máy bay hãng TWA hướng về phía New York.
Tại khu nhà tòa án của nước Mỹ ở quảng trường Foley, một cuộc họp khẩn cấp đang diễn ra. Có mặt trong cuộc họp là Adam Warner, Robert Di Silva, thiếu tướng Roy Wallace và nửa tá đại diện của FBI, Bộ tư pháp và Bộ tài chính…
– Làm thế quái nào mà lại xảy ra được chuyện đó không biết? – Giọng nói của Robert Di Silva run lên vì giận dữ. Ông ta quay sang viên tướng. – Ông được báo là Thomas Colfax quan trọng đối với chúng ta đến nhường nào rồi cơ mà?
Viên tướng giang tay phân bua.
– Chúng tôi đã đề phòng mọi cách rồi, thưa ngài. Hiện nay chúng tôi đang điều tra xem làm cách nào mà chúng có thể đưa lậu axít cyanhydric vào…
– Tôi cóc cần biết chúng đã làm thế nào! Colfax đã chết rồi!
Người đàn ông thuộc Bộ tài chính cất tiếng:
– Cái chết của Colfax làm cho chúng ta thiệt hại bao nhiêu?
– Nhiều vô kể ấy chứ, – Di Silva đáp. Đưa một người ra làm nhân chứng là một chuyện cho xem sổ sách và các tài khoản lại là chuyện khác. Ông có thể đánh cược chắc chắn rằng một vài kẻ luật sư có vẻ tao nhã sắp sửa nói về việc những sổ sách đó có thể được làm giả như thế nào?
– Chúng ta sẽ làm tiếp gì đây? – Một người thuộc Bộ tài chính lại hỏi.
Viên chưởng lý khu vực trả lời, – Chúng ta tiếp tục làm những việc đang làm. Jennifer Parker đang trên đường từ Singapore về. Chúng ta có đủ chứng cớ để gạt cô ta ra vĩnh viễn. Khi cô ta đang thất thế chúng ta sẽ buộc cô ta phải kéo Michael Moretti xuống cùng.
Ông quay sang hỏi Adam:
– Ông không đồng ý à, ông thượng nghị sĩ?
Adam cảm thấy mệt mỏi.
– Cho tôi xin phép. – Anh rời nhanh khỏi phòng.