Hắn đặt tay trước ngực Ngưng Tuyết muốn cởi y phục nàng ra. Dường như theo bản năng của thiếu nữ, ánh mắt Ngưng Tuyết đầy bối rối, vô ý thức dùng tay che trước ngực mình. Diệp Vô Thần khẽ tách tay nàng ra, mỉm cười nói:
– Tuyết Nhi, để ca ca xem qua được không.
Trên khuôn mặt mịn màng của Ngưng Tuyết đắp lên một lớp phấn hồng, loại phản ứng này vốn không nên xuất hiện trên người một thiếu nữ thoạt nhìn chỉ mười tuổi, nàng nghe lời dời đôi tay, đôi mặt lại nhắm chặt khẩn trương.
Cởi toàn bộ y phục nàng cuống, một thân thể trắng bóc như phấn điêu ngọc mài hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn, trong vẻ non nớt lại toát ra một loại mị lực kinh người khiến người ta mất hết hồn vía, Diệp Vô Thần tâm thần hỗn loạn, mau chóng dời ánh mắt, hít nhẹ một hơi, khi ánh mắt đảo lại thì đã bình tĩnh như nước. Hắn kiểm tra tỉ mỉ mỗi một bộ vị thân thể Ngưng Tuyết một lần, trên mặt lộ ra một tia khó hiểu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trên mặt, trên tay, trên chân nhiều vết thương như vậy, vì sao duy chỉ có trên người không có.
Mà hắn lại bỗng nhiên kêu lên, chân Ngưng Tuyết bị cọ quệt nhiều nơi, nhưng tất giầy của nàng lại không có bất cứ dấu vết mài mòn nào cả.
Diệp Vô Thần cầm lấy bộ váy liền màu trắng nọ, phát hiện trên đó quả nhiên không có bất kỳ vết xước nào. Hắn dùng ngón tay vận chuyển Vô Thần lực, tức tốc gạch lên trên y phục, sau đó kinh ngạc phát hiện lại không thương tổn mảy may.
Bộ y phục này rốt cuộc làm bằng chất liệu gì?
Ôm lấy Ngưng Tuyết đang trần trụi tới bên dòng suối nhỏ, dùng nước suối trong vắt nhẹ nhàng rửa vết đỏ trên chân nàng. Mỗi một vết thương, mỗi một tia đau đớn, mỗi một giọt máu của nàng đều là vì hắn.
– Tuyết Nhi, muội là điểm yếu duy nhất của ta. –Hắn dịu dàng nói bên tai nàng. Sau đó lau đi vết nước trên chân nàng, nhẹ nhàng mặc lại từng đồ cho nàng.
Ngưng Tuyết khẽ nháy đôi mắt to vài cái, nhớ lại câu hắn thì thầm bên tai mình, tuy nàng không hiểu hàm nghĩa những lời này cho lắm, nhưng lại không tự chủ khắc ghi chặt chẽ câu nói này vào trong lòng, bởi vì một câu nói ngắn ngủi ấy khiến cõi lòng không ngừng trào lên từng gợn sóng hạnh phúc.
– Tuyết Nhi, chúng ta xuất phát.
Hắn không kéo tay Ngưng Tuyết, mà trực tiếp ôm nàng, bước chậm về trước, hệt như một người cha ôm con gái của mình. Nàng mấy ngày nay thật sự quá mệt, hắn làm sao nỡ để nàng mệt nhọc thêm nữa.Mà thân thể gầy yếu của hắn đối với Ngưng Tuyết mà nói không thể nghi ngờ là lồng ngực ấm áp nhất, nàng dựa lên vai hắn, thoải mái nhắm mắt. Rất nhanh liền buồn ngủ.
– Ca ca, chúng ta thường xuyên về thăm Kiền gia gia và Long đại ca được không. Bởi họ đã cứu ca ca, còn có cả Tuyết Nhi nữa. –Ngưng Tuyết nhắm mắt, nhẹ giọng như nói mê.
– Ừm, sau này chúng ta sẽ thường xuyên tới thăm Long lão gia tử, ông ấy chính là ân nhân cứu mạng của chúng ta. Mà Long đại ca của muội, muội chắc hẳn rất nhanh sẽ thấy. Còn nữa, Tuyết Nhi có thể thường xuyên nhớ Kiền gia gia, nhưng đừng nhớ Long đại ca đó. –Diệp Vô Thần nhẹ nhàng chậm chạp nói.
– Hả… Vì sao vậy? –Tuyết Nhi tò mò hỏi.
Diệp Vô Thần trầm mặc chốc lát, nói:
– Vô tình nhất là nhà đế vương. Những điều Long lão gia tử gặp phải lúc về già hoàn toàn thích hợp với tuổi tác và vị trí của ông ấy, nhưng tuyệt không thích hợp với Long đại ca của muội. Năm năm luyện tâm, cái nhận được chỉ có thể phản tác dụng. Nếu muốn trở thành một vị đế vương chân chính, thì ắt phải là một kiêu hùng không từ thủ đoạn, không bị bất cứ ngoại vật gì ràng buộc. Anh hùng có thể chinh chiến sa trường, thấy chết không sờn, có thể hành hiệp trượng nghĩa, trừ ác giúp yếu, tiếng thơm không cần lưu danh, lại cũng chỉ có thể trở thành công cụ thậm chí quân cờ, mà không cách nào trở thành một đế vương. Y nếu muốn trở thành đế vương thì trước tiên buộc phải trở thành một kẻ kiêu hùng. Kiêu hùng có thể bấp chấp thân tình chân chính, thì sao có thể để ý tới một thân tình giả dối. Trừ phi y thật sự nguyện ý vì một người mà từ bỏ thiên hạ.
Ngưng Tuyết đã ngủ say trong ngực hắn, Diệp Vô Thần càng giống như là đang lẩm bẩm.
Đúng lúc này, đằng sau vang lên tiếng vó ngựa nhẹ nhàng, theo sau truyền tới tiếng hô to của một nam tử trẻ tuổi phóng khoáng:
– Diệp huynh đệ!
Diệp Vô Thần xoay người lại, mỉm cười nhìn Long Chính Dương cưỡi ngựa tới. Với thân phận của hắn, lại tùy ý xưng hô với một kẻ bèo nước gặp nhau, còn chưa biết thân phận làm “huynh đệ”, đây đương nhiên là kết quả của năm năm luyện tâm, điều này đối với chính y mà nói có lẽ không phải một chuyện tốt, mà đối với Diệp Vô Thần lúc này mà nói, thì cũng chẳng phải chuyện xấu.
– Long đại ca, huynh đây là?
– Ha ha ha ha, vừa hay ta cũng muốn về Thiên Long Thành một chuyến, chúng ta kết bạn cùng đi thế nào? Đường xa như vyaaj, sao có thể một mình một ngựa. Diệp huynh đệ tuy rằng bất phàm nhưng không thể làm khổ vị muội muội nuôi này của ta được. –Long Chính Dương cưỡi một thớt hoàng mã, mà đồng hành với hoàng mã còn có một thớt bạch mã. Y kéo dây cương, sau đó vỗ lên bạch mã bên cạnh, thớt bạch mã đó hí nhẹ một tiếng, đi tới bên người Diệp Vô Thần.
Diệp Vô Thần đáp lại bằng tiếng cười lớn:
– Cung kính không bằng tuân lệnh, đa tạ ý tốt của Long đại ca.
Hắn nhón chân một cái, đã nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa, toàn thân bạch y tung bay, động tác phiêu dật xuất trần. Tuy rằng hắn chưa từng cưỡi ngựa bao giờ nhưng với năng lực hiện giờ của hắn muốn giữ vững cân bằng trên lưng ngựa thì đơn giản đến cực điểm. Trong mắt Long Chính Dương lóe lên vẻ tán thưởng và kinh ngạc trong phút chốc, sau đó cười lớn nói:
– Ngưng Tuyết là một nửa muội muội của ta, ngươi là ca ca của nàng đương nhiên cũng là một nửa huynh đệ của ta, giữa huynh đệ còn cảm ơn này nọ thật có vẻ xa lạ.
Diệp Vô Thần trong lòng biết rõ nguyên nhân hắn cố tình tiếp cận mình, bèn tùy ý đáp lại vài câu. Sau đó một vàng một trắng hai con ngựa sóng vai phi về phía nam.
Hơn mười ngày sau, Thiên Long Thành, thủ đô của Thiên Long Quốc.
Vô số thành trấn lớn nhỏ đi ngang qua trong thời gian mười ngày, nhưng độ phồn hoa không nơi nào sánh nổi Thiên Long Thành. Khoảng thời gian này Vô Thần và Long Chính Dương cũng càng thêm thân quen, y như huynh đệ ruột thịt. Mấy ngày qua Long Chính Dương một mực vắt óc suy nghĩ nói bóng nói gió, muốn biết lai lịch thật sự và ý đồ tới Thiên Long Thành của Diệp Vô Thần, nhưng vẫn không chút thu hoạch. Trong lòng không khỏi thầm thán phục dưới vẻ ngoài ôn hòa lại che giấu lòng dạ sâu xa như thế.
Hai người đều là tuấn tú bất phàm, đi lại trên đường lớn khiến cho một vài thiếu nữ hoài xuân liên tục ghé mặt đưa nhìn. Mà vài người có ý lại lộ ra vẻ chấn kinh. Ngưng Tuyết vẫn tò mò quan sát xung quanh, đôi mắt lấp lánh dị quang, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt quái dị của mọi người.
Sau khi tiến vào Thiên Long Thành, thái độ hào phóng của Long Chính Dương thu liễm rõ rệt, mà lại có vẻ tâm sự trùng trùng. Diệp Vô Thần giả vờ không thấy, ánh mắt như điện quét quanh bốn phía, ghi nhớ kiến trúc mỗi một nơi ở đây. Càng về phía trước thì càng tới gần cung thành. Người đi đường hỗn loạn, hai bên đường càng chật ních cửa hàng.
Long Chính Dương tuy rằng thất thần, nhưng bước chân y lại rẽ trái ngoẹo phải hoàn toàn theo bản năng đi về nơi khiến tâm tư y rối bời. Rốt cuộc, y dừng chân, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
“Mộng Yên Lâu”. Diệp Vô Thần liếc nhìn vào bảng hiệu màu đỏ, nhớ kỹ cái tên này. Sau đó nửa đùa nửa thật nói:
– Chẳng lẽ với nhân phẩm của Long đại ca, cũng cần tới chốn trăng hoa này ư?
Long Chính Dương như không nghe thấy, ngây ngẩn nhìn khá lâu, trên mặt thoáng vui thoáng buồn. Sau đó rốt cuộc cười mỉa một tiếng, nói:
– Diệp huynh đệ ở đây chờ trong chốc lát thế nào, vi huynh đi lát rồi về.
Cũng chẳng chờ Diệp Vô Thần đáp ứng, hắn đã vội bước vào.