Lúc này Long Kình Thiên đang chìm đắm trong cảnh giới tĩnh ngộ.
Long Kình Thiên không ngừng tĩnh ngộ, hòa hợp thuật dị thú, bí pháp và ‘Hỗn Độn Đại La Thiên’, một luồng khí lưu chảy xuôi trong người hắn.
Khí lưu này không phải linh khí thiên địa.
Đó là một loại khí thể huyền diệu khó giải thích.
Khi khí thể trôi đi thì dẫn động linh khí thiên địa xung quanh biến đổi, chỉ thấy cùng với khí thể trôi đi, linh khí thiên địa xung quanh không ngừng ngưng tụ, hình thành từng cổ thần, cổ tiên, thậm chí có phật đà, thiên ma và các loại thần thú.
Từng tiếng tiên nhạc vang vọng, lúc đầu nhỏ đến không thể nghe thấy, sau đó truyền khắp viện tử của Long Kình Thiên.
Khi tiên nhạc càng lúc càng lớn, càng lúc càng mạnh thì phá tan trận pháp phòng ngự trong viện tử của Long Kình Thiên, xông thẳng lên trời cao.
Sau đó đệ tử nội điện nguyên Lạc Vân phong đều nghe thấy tiếng tiên nhạc này.
– Cái này là tiếng nhạc gì vậy, thật dễ nghe.
– Hình như là trên trời vọng xuống. ủa, tiếng nhạc có sức mạnh trị khỏi, mấy ngày trước ta bị thương linh hồn đã tốt hơn rất nhiều!
Những đệ tử nội điện di ra khỏi sân, vẻ mặt kinh ngạc nhìn trên trời cao không ngừng vọng xuống tiên nhạc.
Các đệ tử nội điện không hay biết tiếng nhạc truyền ra từ viện tử của Long Kình Thiên, chỉ cho rằng đó là hiện tượng thiên địa vì trùng hợp nào đó mà hình thành.
Tiếng nhạc kéo dài hơn một canh giờ.
Hơn một canh giờ sau, ngày càng nhiều đệ tử nội điện đi ra khỏi viện tử sân mình, đám đông rậm rạp, thậm chí kinh động một số chấp sự nội điện.
Dương Thanh Sơn nghe đệ tử Chấp Pháp đường báo cáo, kinh ngạc kêu lên:
– A, tiếng nhạc?
Vốn những chuyện này đệ tử Chấp Pháp đường sẽ không báo cáo Dương Thanh Sơn, nhưng lão đã dặn bọn họ chú ý chuyện liên quan Long Kình Thiên, nên Lạc Vân phong chỗ hắn ở xuất hiện dị tượng như vậy, họ chạy tới báo cáo cho Dương Thanh Sơn biết.
Đệ tử Chấp Pháp đường nói:
– Đúng vậy, nghe tiếng nhạc có tác dụng tương đương với linh dược thiên địa, có nhiều đệ tử linh hồn bị thương nghe xong không ngờ linh hồn chậm rãi hồi phục!
– Có chuyện như vậy?
Dương Thanh Sơn ngây ra, lắc người, mấy giây sau đã xuất hiện bên trên Lạc Vân phong.
– Tiếng nhạc này là…
Dương Thanh Sơn nghe tiếng nhạc từ trên trời vọng xuống, vẻ mặt nghi hoặc.
Kiến thức của Dương Thanh Sơn tất nhiên không phải các đệ tử nội điện có thể so sánh.
Dương Thanh Sơn thầm giật mình lẩm bẩm:
– Không lẽ có đệ tử tham ngộ công pháp nào đó, dùng lực linh hồn cùng lực thiên địa chấn động nên mới dẫn đến dị tượng này?
Bởi vì Dương Thanh Sơn chỉ thấy trong thượng cổ thần điển ghi chép loại dị tượng này.
Thần điển gọi là thần biến.
– Là ai? Rốt cuộc là ai!?
Dương Thanh Sơn giật mình thi triển thần thức muốn tìm kiếm dị tượng rốt cuộc là từ đâu đi ra.
Nhưng khi thần thức của Dương Thanh Sơn mới định tản ra thì tiếng nhạc bỗng biến mất.
Giống như cơn gió đột nhiên ngừng, biến mất.
Dương Thanh Sơn ngây ra, điên cuồng mở ra thần thức nhưng mặc kệ lão tìm kiếm cỡ nào đều không thể điều tra tiếng nhạc đến từ đâu. Một nén nhang sau, tiếng nhạc vẫn không vang lên.
Sau đó Dương Thanh Sơn không thể không từ bỏ, đứng giữa không trung nghi ngờ liếc mỗi một Lục Nhân Ngư đầm lầy Lạc Vân phong. Dương Thanh Sơn ngừng lại ở viện tử của Long Kình Thiên, nhưng sau đó lão lắc đầu.
Theo Dương Thanh Sơn thấy thì không thể nào là Long Kình Thiên làm ra.
Nếu không thì viện tử của Long Kình Thiên không thể yên tĩnh như vậy.
Hơn nữa Dương Thanh Sơn tin vào trực giác của lão.
Trực giác nói cho Dương Thanh Sơn chắc không phải do Long Kình Thiên, đệ tử mới từ ngoại điện thăng tiến vào nội điện.
Hơn một canh giờ sau, Dương Thanh Sơn không thể tìm kiếm ra cái gì, chỉ đành lắc đầu lóe người trở lại chỗ tu luyện của mình.
Trong khi Dương Thanh Sơn bay về chỗ mình tu luyện thì Long Kình Thiên ngồi xếp bằng trong phòng, lôi vân trên đỉnh đầu của hắn bỗng phình ra rồi co lại. Linh khí thiên địa xung quanh cuộn trào sôi sục.
Long ngâm hổ gầm, tiên nhạc phật âm truyền ra từ hư không.
Nhưng chớp mắt tất cả biến mất.
Long Kình Thiên mở mắt ra, lóe tia sáng, thở ra một hơi dài, rốt cuộc thành công!
Lần tham ngộ này rốt cuộc thành công sáng chế công pháp.
– Bộ công pháp này nhu hợp thuật dị thú và bí pháp mà thành, nên đặt tên cho nó là gì?
Long Kình Thiên lẩm bầm:
– Hỗn Độn Đại La bí điển?
Long Kình Thiên lắc đầu, cứ dùng cái tên cũ Hỗn Độn Đại La Thiên đi, tên công pháp không quan trọng.
Long Kình Thiên đứng dậy khỏi thiên hương ngọc sàn, bước ra khỏi phòng.
– Đại ca, ngươi rốt cuộc đi ra!
Bống cái bóng chợt lóe, Cửu Vĩ Thiên Miêu đáp trên vai Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên gật đầu, hỏi:
– Lần này ta bế quan đã qua bao lâu?
Cửu Vĩ Thiên Miêu đáp:
– Đã hai tháng!
– Hai tháng?
Long Kình Thiên ngây ra, không ngờ lần tĩnh ngộ này chớp mắt đã qua hai tháng, vậy là cách tỷ thí khảo hạch đệ tử tinh anh chỉ còn bốn tháng?
Long Kình Thiên nhìn Cửu Vĩ Thiên Miêu, hỏi:
– Hai tháng nay ngươi cũng có thu hoạch không nhỏ.
Long Kình Thiên nhìn ra được Cửu Vĩ Thiên Miêu so với hai tháng trước thì thực lực mạnh hơn nhiều.
Cửu Vĩ Thiên Miêu cười hì hì nói:
– Đều là nhờ Bát Hoang Hợp công pháp đại ca cho ta, nếu không thì thực lực của ta sẽ không hồi phục nhanh như vậy. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Long Kình Thiên cười cười nói:
– Vậy đi thôi, bây giờ chúng ta đi Tử Tiêu cung.
Cửu Vĩ Thiên Miêu ánh mắt nghi hoặc hỏi:
– Bây giờ đi Tử Tiêu cung?
– Không phải ngươi đã nói muốn tham gia tỷ thí khảo hạch đệ tử tinh anh thì phải hoàn thành một nhiệm vụ nhất đẳng mới báo danh được sao?
Long Kình Thiên nói:
– Bây giờ chúng ta đi Tử Tiêu cung, nhìn xem có nhiệm vụ nhất đẳng nào không.
Khảo hạch đệ tử tinh anh khác với đệ tử nội điện khảo hạch. Đệ tử nội điện là tất cả đệ tử ngoại điện đều có thể báo danh tham gia, nhưng khảo hạchđệ tử tinh anh thì phải hoàn thành một nhiệm vụ nhất đẳng của Võ Thần Điện mới được báo danh.
Một lát sau Long Kình Thiên mang theo Cửu Vĩ Thiên Miêu đi tới đại điện Tử Tiêu cung.
– Đó là Long Kình Thiên!
– Long Kình Thiên đi ra!
Long Kình Thiên đến khiến đại điện Tử Tiêu cung xôn xao, đám đệ tử cùng nhìn sang.
Đám đông tự động tách ra con đường cho Long Kình Thiên đi qua.
Những đệ tử nội điện, ngoại điện nhìn Long Kình Thiên, có vẻ mặt giật mình, kính sợ, hâm mộ, đố kị, muôn màu muôn vẻ. Những thiên tài tự cho rằng thực lực không tệ không giống như hai tháng trước kêu gào muốn tỷ thí với Long Kình Thiên.
Bởi vì chuyện Long Kình Thiên đánh bại Phong Long hạng mười hai Thiên Địa bảng nội điện đã truyền ra.
Ngay cả Phong Long hạng mười hai Thiên Địa bảng nội điện đều không phải là đối thủ của Long Kình Thiên thì huống gì là họ?
Long Kình Thiên trong ánh mắt chăm chú của mọi người đi đến chỗ nhận nhiệm vụ.
Chấp sự quản lý nhiệm vụ nghe Long Kình Thiên nói muốn nhận nhiệm vụ nhất đẳng thì giật mình kêu lên:
– Cái gì? Ngươi muốn lĩnh nhiệm vụ nhất đẳng!?
Đệ tử xung quanh vẻ mặt giật mình.
– Long Kình Thiên này mới vào nội điện đã muốn nhận nhiệm vụ nhất đẳng? Không lẽ hắn không biết nhiệm vụ nhất đẳng khó khăn sao?