Ngao Cảnh đối diện với ánh mắt như đao của Ngao Bắc Hành thì không khỏi cúi thấp đầu, trong lòng thầm căng thẳng.
Tiếp đó, Ngao Bắc Hành quét mắt qua tất cả đệ tử có mặt, thanh âm lạnh lẽo, nói ra.
– Tất cả Kim Long đệ tử, trưởng lão tham gia cướp đoạt, toàn bộ nhốt vào Luyện đài, mười vạn năm!
Tất chúng đệ tử, trưởng lão tham gia vào một màn cướp đoạt kia bị dọa cho mềm nhũn chân xuống, vẻ mặt trắng bệch nhưng mà không có người dám là kẻ nào dám mở miệng cầu xin tha thứ.
Chúng Kim Long thái thượng trưởng lão không dám lên tiếng, bọn hắn nhìn ra được Ngao Bắc Hành đã động sát ý, lúc này ai dám đi lên nhận lấy xui xẻo đây chứ!?
Ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Long Kình Thiên đã hoàn toàn thay đổi.
Lúc này, coi như là heo thì cũng nhìn ra thân phận của Long Kình Thiên thực không đơn giản, không đơn giản đến mức dù tại Kim Long thành có chém giết hạch tâm đệ tử thì cũng không có việc gì, không chỉ không có việc gì mà ngay cả tộc trưởng của bọn hắn còn phải tới nhận lỗi với Long Kình Thiên!
Thiên hạ này, có bao nhiêu người có thể thừa thụ nổi Kim Long tộc trưởng xin lỗi?
Mọi người không tự âm thầm suy đoán thân phận của Long Kình Thiên.
– Long công tử, người xem, ta xử lý như vậy, người cảm thấy như thế nào?
Ngay tại lúc mọi người đang đoán già đoán non thân phận của Long Kình Thiên thì Ngao Bắc Hành lại quay đầu lại, hướng Long Kình Thiên cung kính hỏi.
Ngao Cảnh, tất cả Kim Long tộc nhân đều khẩn trương mà nhìn Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên thần sắc đạm mạc, nhẹ gật đầu.
Đám người Ngao Cảnh thấy thế thì không khỏi thở phào một hơi, kể cả Ngao Bắc Hành. Ngao Bắc Hành cố nặn ra một nụ cười, đối với Long Kình Thiên nói ra.
– Long công tử, bây giờ chúng ta…
– Đi thôi.
Long Kình Thiên liếc đối phương một cái, nói.
– Long công tử, mời!
Ngao Bắc Hành đưa tay ra, làm ra thế mời, tiếp đó là nói với Ngao Túy thái thượng trưởng lão bên cạnh.
– Ngươi cho an bài mấy gian giành cho khách quý, hảo hảo chiêu đãi, không được sơ sài!
Hai chữ “mấy chỗ”, tự nhiên là chỉ mấy ngườI Hứa Vũ Quân rồi.
– Vâng, tộc trưởng!
Ngao Túy vội vàng đáp lại.
Vì vậy, Ngao Bắc Hành liền dẫn Long Kình Thiên rời đi, Hứa Vũ Quân thấy thế, đang muốn mở miệng liền bị ánh mắt của Bàn Tiểu Nhị ngăn lại, sau đó Ngao Túy liền dẫn mấy người Hứa Vũ Quân tiến về Diễn Long điện.
Diễn Long điện, là điện viện chuyên môn chiêu đãi khách quý của Kim Long nhất tộc. Trong quá khứ, bình thường đều là những Tiên Đế hậu kỳ đỉnh phong thân phận, địa vị cực kỳ cao quý mới có thể tiến vào đây.
Mấy người Hứa Vũ Quân, Mộ Dung Thiến đờ đẫn đi theo Ngao Túy vào Diễn Long điện, theo Long Kình Thiên đi tới, cùng Kim Long thái thượng trưởng lão Ngao Cảnh, Ngao Viên kịch chiến, lại đến Kim Long tộc trưởng đối với Long Kình Thiên xin lỗi, xử phạt đám người Ngao Nhã, mấy người Hứa Vũ Quân trong lòng không khỏi kinh ngạc hết lớp này tới lớp khác.
Thẳng tới lúc Ngao Túy an bài xong mấy gian điện viện rồi đi một hồi lâu, trong lòng mấy người Hứa Vũ Quân vẫn đang không cách nào bình phục lại được. Các nàng tuy rằng một mực đi theo Long Kình Thiên, biết rõ trên người Long Kình Thiên khẳng định có đại bí mật, nhưng mà vẫn khó tin nổi một màn hôm nay được chứng kiến.
Long Kình Thiên đến cùng có thân phận là gì? Thậm chí ngay cả Kim Long tộc trưởng cũng phải cung kính với Long Kình Thiên như thế? Chẳng lẽ lúc trước Hoắc Cương nói là sự thật!? Long Kình Thiên thực sự quen biết với Kim Long lão tổ!?
Mà Vạn Hải lão tổ Ngao Trọng không khỏi nhớ tới sự tình Long Kình Thiên biết được Hắc Lôi Cuồng Long đại trận, Hắc Lôi Cuồng Long đại trận là bí kỹ của Kim Long lão tổ, thế nhưng mà trong lòng hắn vẫn không rõ, Long Kình Thiên vì sao lại không thừa nhận hắn là đệ tử thân truyền của Kim Long lão tổ.
– Hoắc Cương, Kình Thiên, chàng đến cùng là có thân phận gì? Ngươi biết rõ, đúng không?
Hứa Vũ Quân rốt cuộc nhịn không được mà hỏi Hoắc Cương.
Mộ Dung Thiến, Ngao Trọng, Cửu Vĩ Thiên Miêu, Tử Thiên Long Hoàng, Viêm Đế Chu Toàn đều nhìn về phía Hoắc Cương.
Hoắc Cương nhìn mọi người, tiếp theo là lắc đầu, nói.
– Chuyện này, ta không thể nói.
Mấy người Hứa Vũ Quân, Mộ Dung Thiến thấy vậy không khỏi thất vọng.
– Yên tâm đi, đến lúc sư tôn sẽ nói cho các ngươi biết, sư tôn hiện tại không có nói cho các ngươi biết chính là cảm thấy chưa phải lúc.
Hoắc Cương nói ra.
Đúng lúc này, Kim Long tộc trưởng mang Long Kình Thiên đi tới một ngọn núi, trước khi vào núi Ngao Bắc Hành lại cung kính dị thường, mở miệng nói.
– Lão tổ, Long công tử, ta đã mang đén.
– Ân, ngươi đi đi.
Trong hư không vang lên một đạo thanh âm uy nghiêm.
– Vâng, lão tổ.
Ngao Bắc Hành cung kính nhận lệnh, tiếp đó là lui về sau, sau đó mới phi thân rời đi, chỉ lóe lên một cái liền đã xuất hiện tại một chỗ xa.
Ngay lúc Ngao Bắc Hành rời đi không bao lâu, địa phương hắn vừa đứng lúc trước đột nhiên xuất hiện một trung niên tráng hán, trung niên tráng hán này mặc một thân Kim Long giáp, phía trên Kim Long giáp hỗn độn cổ văn giao thoa, trên người ẩn ẩn một cỗ long uy kinh thiên động địa.
Trung niên nhân sau khi xuất hiện, nhìn Long Kình Thiên một cái rồi đột nhiên hai mắt phơn phớt hồng lên, quỳ xuống, dập đầu nói.
– Sư tôn, người đã tới rồi! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Một câu vô cùng đơn giản, lại còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.
Trung niên nhân này chính là đại đệ tử của Long Kình Thiên, Kim Long nhất tộc lão tổ, Ngao Nhất!
Nhất!
Trong thiên địa này, rất ít người dám lấy chữ “nhất” làm tên.
Vốn, Long Kình Thiên cùng Ngao Cảnh, Ngao Viên hai người kịch chiến, lực lượng chấn động truyền tới làm đánh thức Ngao Nhất. Lúc dùng thần thức tra xét phát hiện ra Long Kình Thiên thì hắn liền kinh hỉ, kích động, đang muốn chạy qua thì đột nhiên nhận được truyền âm của Long Kình Thiên, lúc này mới nén kích động, kinh hỉ trong lòng xuống, ở chỗ này chờ đợi Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên nhìn đại đệ tử trước mặt, hai mắt cũng không khỏi phơn phớt hồng lên. Đi tới trước mặt Ngao Nhất, nắm lấy hai tay hắn, nói.
– Đứng lên đi!
– Vâng, sư tôn!
Ngao Nhất đứng lên, gặp lại Long Kình Thiên, tựa như Bàn Tiểu Nhị lúc trước, hắn đột nhiên khóc lên.
– Sư tôn, Đại La thiên cung… tam sư đệ, tứ sư đệ… bọn hắn… bọn hắn!
Nghĩ tới cảnh các sư đệ lúc ấy chết thảm, Ngao Nhất không nhịn được mà rơi lệ.
Long Kình Thiên ngửa đầu lên trời, nước mắt theo hai khóe mắt rơi xuống.
– Việc này, ta đã biết, ngươi yên tâm, các sư đệ của ngươi sẽ không chết vô ích đâu!
– Sư tôn, đệ tử vô dụng, không thể bảo hộ Đại La thiên cung, không thể bảo hộ các sư đệ!
Ngao Nhất khóc rống lên.
Long Kình Thiên nói ra.
– Tiểu Nhị đã nói với ta rồi, việc này không thể trách các ngươi được, ngươi cùng Tôn Hành đã tận lực rồi! Các ngươi không phải là đối thủ của Minh Hà, Cộng Công!
Tôn Hành, chính là nhị đệ tử của Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên nói xong, trong tay chợt lóe hòa quang, năm khỏa trái cây xuất hiện.
– Hỗn Độn Tiên Thiên Ngũ Lôi quả!
Ngao Nhất nhìn thấy năm khỏa trái cây trong tay Long Kình Thiên, cả kinh nói ra.
Long Kình Thiên gật đầu.
– Năm trái này, ngươi phục dụng xuống đi.
– Cái này, sư tôn…
Ngao Nhất đang muốn từ chối thì Long Kình Thiên lại khoát tay, nói.
– Sư tôn có Hỗn Độn Ngũ Lôi thụ, mà Hỗn Độn Ngũ Lôi Quả này không những cải biến được thiên phú mà còn là thánh dược chữa thương.
– Hỗn Độn Ngũ Lôi thụ!
Ngao Nhất bật thốt lên, lắp bắp kinh hãi, cuối cùng mới tiếp nhận năm khỏa trái cây kia từ tay Long Kình Thiên.
Ngay tại lúc Long Kình Thiên cùng Ngao Nhất tâm tình, Kim Long tộc trưởng Ngao Bắc Hành lại mang theo một bụng nghi hoặc ly khai, hướng Kim Long tiên quốc đại điện mà đến.
Lúc trước, hắn đúng là nhận được truyền âm của lão tổ, cho nên thái độ đối với Long Kình Thiên mới đại biến như thế.
Nhưng mà, Kim Long lão tổ cũng không nói rõ thân phận của Long Kình Thiên, chỉ một mực bảo hắn xưng hô Long Kình Thiên là Long công tử, cho nên cùng đám người Ngao Cảnh đồng dạng, trong lòng ngập tràn suy đoán về thân phận của Long Kình Thiên.
– Tộc trưởng!
Ngao Bắc Hành vừa đi vào đại điện, chúng Kim Long thái thượng trưởng lão vừa thấy đi vào đại điện liền toàn bộ chạy ra nghênh đón.