Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 1352: "Anh ấy là bạn tôi."



Nghe thấy âm thanh này, Tần Tuyết Hàn lập tức cau mày, cô không quay đầu lại nói: “Trần Cường, tôi cũng đã nói rồi, anh đừng tiếp tục dây dưa tôi nữa.”

Nghe vậy, Trần Cường có vẻ xấu hổ, anh ta thật vất vả dùng phương thức ngầu nhất xuất hiện, thế mà chỉ đổi được thái độ đó của Tần Tuyết Hàn, trong lòng anh ta có chút xấu hổ, nhất thời không biết nên nói cái gì.

“Tuyết Hàn, tôi biết em không thích tôi, nhưng mà chúng ta có thể từ từ tìm hiểu.” Trần Cường miễn cưỡng nở nụ cười, định lần nữa xoay chuyển Tần Tuyết Hàn, để Tần Tuyết Hàn cho mình một cơ hội.

Advertisement

Tần Tuyết Hàn lắc đầu nói: “Trần Cường, anh đừng có u mê không tỉnh như thế nữa, tôi không hề có ý gì với anh, hơn nữa tôi đang ăn cơm, tôi không hi vọng bị quấy rầy.”

“Vậy có thể để tôi ngồi cùng không?”

Trần Cường chẳng những không rời đi, mà còn cười pha trò.

Vẻ mặt Tần Tuyết trở nên lạnh lùng, dứt khoát từ chối yêu cầu của Trần Cường.

Trần Cường không hề để ý, trực tiếp đi vào chỗ ngồi của Lý Phàm, hừ một tiếng: “Nhóc con, còn không nhường chỗ cho tôi, ở chỗ này chiếm vị trí làm gì?”

Nghe đối phương nói vậy, Lý Phàm tức giận bật cười, anh đã từng gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp người không biết xấu hổ như thế, chỗ này cũng không phải vị trí của đối phương, dựa vào cái gì bảo anh nhường.

Trần Cường theo bản năng ngồi xuống, định hất Lý Phàm ra, nào ngờ, Lý Phàm lại không hề nhúc nhích.

Lý Phàm chỉ khẽ động một chút, Trần Cường thiếu chút nữa ngồi không vững, ngã thẳng xuống đất.

Sau khi thấy thế, không ít người xem náo nhiệt không khỏi bật cười lớn.

Trần Cường nghiến chặt răng, gần như muốn chửi thề, anh ta chưa từng bị đối xử như vậy, cảm thấy hết sức khó chịu.

Anh ta đứng lên lạnh lùng nhìn Lý Phàm, nhưng nghĩ tới nữ thần của mình ở chỗ này, anh ta cố gắng nén giận.

“Này cậu, cậu là trợ lý của Tuyết Hàn phải không?”

Trần Cường biết Lý Phàm là bạn Tần Tuyết Hàn, anh ta nói như vậy là cố ý hạ thấp Lý Phàm.

Tần Tuyết Hàn cau mày nói: “Anh ấy là bạn tôi.”

Trần Cường kinh ngạc, anh ta kích động vươn tay với Lý Phàm: “Nhãi con, cậu lại có thể trở thành bạn của Tuyết Hàn, sao cậu làm được cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”

Trần Cường lơ đãng trêu chọc, khiến tất cả mọi người không kìm được bật cười.

Ai cũng có suy nghĩ chê nghèo yêu giàu, nên sau khi nhìn thấy trang phục này của Lý Phàm bộ, bọn họ vẫn cho rằng Lý Phàm và Tần Tuyết Hàn chắc chắn không phải người một đường, đây hoàn toàn tương đương với người của hai thế giới.

Hơn nữa Lý Phàm nghèo như vậy, lại có thể có quan hệ tốt với Tần Tuyết Hàn, trong lòng đám cậu ấm đó chắc chắn đều không cân bằng lắm.

“Trần Cường, anh quá đáng rồi đấy.” Tần Tuyết Hàn không nghe nổi nữa, vỗ bàn một cái, phẫn nộ trừng mắt với Trần Cường.

Cô tưởng đối phương nói chuyện sẽ khách khí chút, nào ngờ đối phương lại có thể vô lễ với Lý Phàm như thế.

Trần Cường dừng lại đúng lúc bật cười lớn: “Ha ha, tôi chỉ trêu chọc cậu nhóc này một chút thôi, chưa có gì quá đáng lắm.”

Tần Tuyết Hàn tức giận liếc nhìn Trần Cường, đối phương dùng điểm yếu của người khác để làm nổi bật ưu điểm của mình, cô đã gặp khá nhiều người có thủ đoạn như vậy, và đó chính là loại người cô ghét nhất.

Trần Cường liếc nhìn Lý Phàm, nói: “Có phải không người anh em, cậu sẽ không để ý như thế chứ?”

Lý Phàm thản nhiên nói: “Tất nhiên tôi sẽ không để ý, giống như chó cắn tôi một cái, tôi còn có thể cắn lại con chó một miếng sao?”

Nghe vậy, Tần Tuyết Hàn âm thầm duỗi ngón tay cái ra vì Lý Phàm.

Mới đầu Trần Cường không cảm thấy có gì, sau khi suy nghĩ cẩn thận, sắc mặt anh ta lập tức trở nên lạnh như băng, lúc này anh ta mới hiểu ra, đối phương coi anh ta là chó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.