Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 47: Lạc đường trong mưa



Bên ngoài trời lại một lần nữa sáng lên, vài giây sau lại truyền đến một tiếng sấm to.

Ngay sau đó, thanh âm rơi xuống của những hạt mưa lớn vang lên.

“Bây giờ là hơn năm giờ, 4 giờ rưỡi đã tan học, sao lại hỏi con không đi đón cô ta? Không phải mẹ đã kêu người đi đón rồi sao?” Hàn Thất Lục vẻ mặt khinh thường.

Khương Viên Viên biểu tình có chút quái dị, trầm mặc một hồi, ngăn Hàn Thất Lục lại, có chút vội vàng nói: “Mẹ tính kêu người đi đón rồi, vì sợ con đi. Nhưng nghĩ lại con nhất định không dám không đi, nên mẹ liền… không để cho người khác đi đón.”

“Cái gì?!” Hàn Lục Hải trên sô pha nhảy dựng lên: “Mưa như thế này chắc chắn con bé không mang dù theo, sao lại không kêu ai đi đón?!”

“Ya! Tôi nghĩ Thất Lục sẽ đi!” Khương Viên Viên hối hận, Hàn Thất Lục lập tức xoay người chạy thẳng ra ngoài.

Hàn Lục Hải bước ra ngoài phòng khách, ngoài phòng khách là một đường đá thật dài, từ đây đến gara cần gần một nửa thời gian, mà từ gara đến cổng lại cần thêm ba bốn phút.

Nhoáng một cái, Hàn Thất Lục đã khởi động xe, biến mất ở phía cuối đường đá.

Trời mưa này cũng không phải là mưa bình thường, cách xa ba bốn thước cũng đã thấy không rõ.

“Chỉ mong con bé bây giờ đứng trước phòng học chờ chúng ta kêu người đến đón.” Nhìn một mảng bầu trời trắng xóa, ông nhẹ giọng nói.

Khương Viên Viên đi đến phía sau Hàn Lục Hải, nhíu mày hỏi: “Những lời này là có ý gì?”

Hàn Lục Hải xoay người, lấy tay ôm vợ nói: “Con bé nói không chừng vì nghĩ không muốn gây thêm phiền toái cho chúng ta, nên tự mình trở về nhà. Trời mưa lớn như vậy, nếu đúng là vậy, chắc chắn sẽ bị cảm a!”

Khép hai tay lại, Khương Viên Viên thành khẩn cầu nguyện: “Nhanh ngừng mưa đi, đừng để cho Sơ Hạ nhà chúng ta gặp mưa.”

Bên kia, sau khi An Sơ Hạ tạm biệt các bạn học xong phát hiện chưa có xe tới đón. Sau khi đứng đợi một lúc, cô rốt cuộc chờ không được, vì trời bắt đầu âm u rồi, cuối trời lại sáng lên vài tia chớp.

Nếu tiếp tục chờ ở đây, chắc chắn sẽ bị ướt.

Vốn là là muốn gọi điện thoại về hỏi, nhưng Khương Viên Viên cố ý để điện thoại cô ở phòng học. Trong lòng lại nghĩ không muốn phiền toái Hàn gia, nên cầm bài tập khập khiễng chạy về Hàn gia.

Trên đường có nhiều bạn muốn đưa cô về, nhưng cô sợ chuyện mình ở Hàn gia bị tiết lộ, gây thêm nhiều phiền toái, nên đã từ chối hết.

Hiện tại cô mặc kệ mưa to cứ thế chạy, trước mắt mê mang một mảng, đột nhiên cô có cảm giác thất bại.

Lại có thể quên mình bị mù đường…

Nhìn ngã ba đường trước mắt, cô cảm thấy mỗi con đường đều rất quen thuộc, nhưng mỗi con đường lại đều rất xa lạ. Rốt cuộc là con đường mới là đường về Hàn gia? Cô lắc đầu, mưa rơi xuống càng lớn, cô không nhớ được, vì thế chọn đường bên trái.

Mặc dù cố tình đi ép sát vào mái hiên, nhưng hiện tại cô vẫn ướt sũng.

Vì không muốn sách trong tay bị ướt, cô đem áo khoác trùm lên tiếp tục đi. Mặc dù chân rất đau, nhưng trong nháy mắt đã đi xa Học viện Tư Đế Lan.

Nhưng có ai nói cho cô biết, đây là đâu?

Càng chạy càng xa, cô phát hiện nhà càng ngày càng thưa thớt, chờ tầm mắt rõ ràng một chút, cô phát hiện trước mặt mình là một nghĩa địa! 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.