Edit: LaPluie
“Chẳng lẽ không đúng sao?” An Sơ Hạ hỏi lại.
Hàn Thất Lục hơi nhíu tròng mắt đen láy của mình, ánh mắt vẫn như cũ, chăm chúnhìn phía trước, lãnh đạm nói: “Ông già kia cũng không nói sẽ chấp nhậnKim Khả, chỉ nói rằng, để cho người trẻ tuổi chúng ta tự mình giải quyết.”
Mặc dù là có quan hệ máu mủ ruột già, nhưng tình cảm của anh đối với KhươngThập Tam tất cả đều đã biến mất.
An Sơ Hạ xoa xoa huyệt thái dương: “Em không hiểu ý của anh lắm. Để chochính chúng ta giải quyết, không phải nghĩa là đồng ý sao?”
“Đồng ý cái rắm.” Hàn Thất Lục nắm chặt tay lái: “Em thực sựnghĩ lão hồ ly đó sống đến bằng này tuổi không nắm được tình hình lúc đó. Lờiông già đó nói để chú còn chút mặt mũi, cũng nhằm che đậy việc nhà họ Lam giahuỷ hôn với Khương gia, tránh ảnh hưởng dư luận trái chiều. Nhưng thật sự, câunói kia căn bản là hiểu theo cách nào cũng được. Chờ đến lúc ông điều tra rõràng thân phận của Kim Khả, lúc ấy chắc sẽ là đổi ý. Đại khái có thể nói, ôngta lúc ấy vẫn chưa trực tiếp đồng ý.”
Hoá ra thật sự là như vậy.
An Sơ Hạ đôi mắt tối sầm: “Số phận của chị Kim Khả với số phận của em,đúng là rất giống nhau.”
“Kítttttt”
Chiếc xe đột ngột phanh lại, theo quán tính cả người An Sơ Hạ đổ mạnh về phíatrước.
Nêu cô không thắt dây an toàn, có thể sẽ xảy ra chuyện không may rồi.
“Anh làm gì vậy?” An Sơ Hạ không giận nhưng trừng mắt liếc nhìn HànThất Lục một cái.
Sau khi trừng mắt nhìn, cô mới phát hiện đôi mắt Hàn Thất Lục trở nên hơi đỏlên. Anh như vậy, khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh.
Hàn Thất Lục cắn chặt răng nói: “Cho em ba giây, rút lại lời vừa nói ngaylập tức.”
Rút lại?
An Sơ Hạ bối rối chớp đôi mắt: “À”
Hàn Thất Lục không giải thích, trực tiếp bắt đầu đếm ngược: “Ba.”
“Bíp bíp bíp” âm thanh tiếng còi vang lên bên ngoài, An Sơ Hạ nhìnvào gương chiếu hậu, là xe của Tiêu Minh Lạc.
“Rút lại cái gì ạ?” Cô có chút nóng nảy.
“Hai.”
An Sơ Hạ nắm chặt lòng bàn tay, nhanh chóng tìm kiếm trong não bộ của mình.
“Một.”
Trước khi tiếng “Không” được nói ra miệng, An Sơ Hạ bất chấp bản thânmình vừa rồi nói gì, nói luôn: “Em rút lại, em rút lại.”
Biểu hiện của Hàn Thất Lục đáng sợ như vậy, nếu cô không rút lại lời nói vừarồi, có ma mới biết Hàn Thất Lục sẽ làm ra chuyện gì.
Hàn Thất Lục lúc này mới “Hừ” một tiếng, một lần nữa khởi động lạiđộng cơ xe.
“Anh mặc kệ số phận của Kim Khả sẽ như thế nào, số phận của em chỉ có thểlà một.” Ánh mắt Hàn Thất Lục vẫn nhìn chăm chú về phía trước: “Đóchính là kết hôn với anh.”
Mỗi một chữ, đều giống tiếng chuông ngân lên.
An Sơ Hạ ngẩn người, cuối cùng cũng phản ứng kịp thời, lời mà Hàn Thất Lục muốncô rút lại chính là lời nói đó.
Số phận của cô giống với chị Kim Khả.
An Sơ Hạ nắm chặt dây an toàn, khóe miệng không tự chủ được nở ra một nụ cườitươi rói.
Thật tốt.
“Cảm ơn anh, Thất Lục.” Cô nghiêng mặt sang, nhìn về phía Hàn ThấtLục. Nét mặt anh lúc này vẫn còn căng thẳng, xem ra tâm trạng không lốt lắm.
Phóng xe trên cầu, Hàn Thất Lục biểu hiện vẫn như cũ không tốt hơn chút nào.Dường như là còn chưa tha thứ cho cô nói câu vừa rồi.
Nhưng câu nói kia rõ ràng cũng không có gì không đúng, nhiều nhất cũng chỉ làlỡ miệng thôi. Có thể Kim Khả cũng không nhất thiết phải gả cho Khương QuốcLập.
Thật sự là….
Mãi cho đến khi xe chạy đến cửa lớn KTV Thịnh Thế, sắc mặt Hàn Thất Lục vẫnkhông có nửa phần dịu đi.
“Sơ Hạ.”
Cô vừa xuống xe, Manh Tiểu Nam liền chạy tới, vội vàng hỏi: “Vừa rồi cáccậu làm gì mà đột nhiên dừng xe, hại xe chúng tớ thiếu chút nữa tông vào đuôixe các cậu rồi.”
An Sơ Hạ xấu hổ cười cười: “Cái đó, Hàn Thất Lục muốn lau nước mũi, nêndừng xe lại một chút.”
“Hoá ra là như vậy à.” Manh Tiểu Nam đã hiểu tại sao.
Vừa lúc Hàn Thất Lục đem chìa khóa xe giao cho bảo vệ Thịnh Thế KTV, đã đi tới.
Manh Tiểu Nam cười khanh khách đi qua, lấy ra một gói khăn giấy từ trong tayđưa tới: “Đây, cho cậu, giữ lại dự phòng.”
Vẻ mặt Hàn Thất Lục ngơ ngác không rõ, đang yên đang lành tự nhiên đưa cho anhgói khăn giấy để làm gì?
Thấy kỳ lạ nhưng anh vẫn cầm lấy, lại nghe Manh Tiểu Nam bổ sung một câu:”Không thể ngừng uống thuốc.”
Khuôn mặt Hàn Thất Lục tràn đầy vẻ ảm đạm, đang muốn đặt câu hỏi, Manh Tiểu Namđã kéo An Sơ Hạ đi vào Thinh Thế.
Tiêu Minh Lạc đỗ xe xong đi đến, nghi ngờ hỏi: “Thất Lục, tại sao khôngvào trong đứng ngây ra đó làm gì?”
Hàn Thất Lục liếc mắt nhìn anh: “Giang Nam đột nhiên nói với tớ, không thểngừng uống thuốc. Cậu nói xem, lời này có ý nghĩa gì vậy?”
Nghe lời này, Tiêu Minh Lạc nán lại một chút, đầu óc Giang Nam so với ngườibình thường không giống nhau. Khẳng định không phải có ý nguyền rủa người ta bịbệnh tâm thần. Vậy nó có nghĩa là gì nhỉ?
Thuốc, là thuốc gì?
Đột nhiên,Tiêu Minh Lạc mắt sáng rực lên, xấu tính dùng khuỷu tay chọc Hàn ThấtLục một cái, cười hì hì nói: “Nghĩa là gì tớ có thể nói cho cậu biết, hẳnđó là thuốc tránh thai, thuốc này ấy à, tuyệt đối không thể ngừng sử dụng, tốtxấu gì cũng phải chờ đến khi hai cậu tốt nghiệp Đại học, phải không? Nếu không,thế giới của hai người cũng không dễ chịu gì.”
Hoá ra nghĩa là như vậy.
Khoé miệng Hàn Thất Lục hơi nhếch lên, ánh mắt tươi cười muốn chia sẻ khó khăntrong chuyện đó của mình cho người khác.
Nhưng anh lại hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Tớ với cô ấy vẫn chưachính thức kết hôn, tuyệt đối sẽ không động chân động tay đến cô ấy.”
“Ai dà, tự kiêu như vậy?” Tiêu Minh Lạc tươi cười: “Chính thứckết hôn không phải là….. “
Hàn Thất Lục ánh mắt lạnh lùng quét qua: “Câm miệng.”
“Ok! Ok!” Tiêu Minh Lạc đánh một cử chỉ ok: “Đi, chúng ta vàođi.”
Hàn Thất Lục lại hừ một tiếng, lúc này mới nhấc chân bước đi vào Thịnh Thế, bộdạng kiêu ngạo không ai sánh bằng.
Hàn Thất Lục như vậy, mới đúng là Hàn Thất Lục.
Tại Khương gia Hàn Thất Lục chỉ là một xác chết di động.
Dường như bên ngoài Khương gia, toàn bộ không khí đều trong lành hơn.
Thịnh Thế đã được Hàn Thất Lục bao trọn gói, sớm quen thuộc với không khí nơinày, ngoại trừ nhân viên phục vụ, nhìn cũng không thấy một nửa người không liênquan.
“Chúng tôi một người giống như mùa Hạ, một người giống như mùa Đông…”
Hàn Thất Lục bước vào, quản lí Thịnh Thế vội vàng đẩy cánh cửa phòng hát lớnnhất ra, bên trong truyền ra giọng hát hợp xướng của An Sơ Hạ cùng Manh TiểuNam.
Điều chỉnh chạy giai điệu, quản lí không nhịn được khoé miệng run rẩy.
Hàn Thất Lục bước chân dừng lại trước cửa hộp, tiện đà hơi nhắm mắt lại, cảmnhận nói: “Dễ nghe.”
Người phụ nữ của anh, đương nhiên làm gì cũng đều tốt nhất.
Đôi môi của người quản lý kia run rẩy mạnh hơn, nhưng rất nhanh chóng phụ họanói: “Quả thực là âm thanh nhẹ nhàng.”
“Vớ vẩn!”
Hàn Thất Lục nhíu mày, tâm trạng rất tốt và đi vào bên trong.
Tiêu Minh Lạc lắc đầu: “Hỏng rồi hỏng rồi, thậm chí gu thẩm mỹ âm nhạccũng có vấn để rồi.”
Quản lí “Ha ha”, nở nụ cười lần thứ hai, ghé sát bên tai Tiêu MinhLạc thì thầm vài tiếng.
Khuôn mặt Tiêu Minh Lạc hội tụ một nụ cười, nghiêm túc nói: “Tuyệt đốikhông thể có sai sót, nếu không tôi đập tan KTV của anh.
“Vâng vâng vâng” quản lí vội vàng gật đầu, lúc này Tiêu Minh Lạc mớinở nụ cười một lần nữa, lững thững bước vào trong.
Cảnh cửa phòng hát đóng lại, hoàn toàn bị cô lập với thế giới bên ngoài, chìmtrong âm nhạc.
Người quản lí lau mồ hôi lạnh trên trán, vì quá căng thẳng mà toát cả mồ hôi.Sau đó vẫy vẫy tay, dẫn theo hai người phục vụ đi về phía khác.
Hát xong một ca khúc, Manh Tiểu Nam vui tươi hớn hở chạy đến bên cạnh Tiêu MinhLạc ngồi xuống: “Này anh trai, vừa rồi em hát như thế nào?”
Tiêu Minh Lạc dựng thẳng một ngón tay cái lên: “Bò rống” =))))))
Phá vỡ âm thanh nhiều lần còn không tính, ngoại trừ đoạn điệp khúc, dường nhưtất cả đều phải điều chỉnh, không phải bò rống thì có thể là gì?
An Sơ Hạ có chút xấu hổ, bước đến bên canh Hàn Thất Lục, từ từ ngồi xuống.
Bởi vì quá hưng phấn, cô nhiều đoạn bị lạc giọng, thật sự cảm thấy xấu hổ khiManh Tiểu Nam hỏi như vậy.
Cô mới vừa ngồi xuống, Hàn Thất Lục lại đột nhiên mở miệng nói: “Hát hay,không tồi.”
Đôi mắt An Sơ Hạ đen láy, nhìn về phía khuôn mặt Hàn Thất Lục.
Thấy anh nghiêm túc, không giống như là đang trêu chọc cô.
Anh không thật sự cảm thấy cô hát hay, phải không?
“Hàn Thất Lục.” Cô kéo tay áo Hàn Thất Lục: “Có phải anh chưatừng nghe bản gốc của bài hát này đúng không?”
“Buổi biểu diễn cuối cùng của ca sĩ này, mẹ lôi kéo anh đi nghe. Làm saovậy? Em muốn nghe cô ấy hát? Anh có thể gọi điện thoại cho người đại điện củacô ấy.” Hàn Thất Lục liếc mắt nhìn cô.
“Không không không, không cần.” An Sơ Hạ vội vàng xua tay.
Cô còn tưởng rằng Hàn Thất Lục chưa từng nghe qua bản gốc mới cảm thấy cô hátdễ nghe, hiện tại xem ra, không phải như vậy rồi.
Đại khái chính là vì cô hát, cho nên mới cảm thấy dễ nghe thôi.
“Không cần phải khách khí với anh.” Hàn Thất Lục mở di động ra:”Một cuộc điện thoại mà thôi.”
“Thực sự không cần.” An Sơ Hạ thần tốc cướp lấy di động trong tayanh: “Em chỉ tùy tiện hỏi thôi mà.”
Nghe lời này, Hàn Thất Lục nâng cằm cẩn thận nhìn chăm chú vào mắt cô, thấy côquả thật không phải vì khách khí mới từ bỏ.
Tiêu Minh Lạc đứng dậy ra tay chọn một ca khúc tiếng Quảng Đông, Manh Tiểu Namở phía dưới cổ vũ thật nhiệt tình.
An Sơ Hạ vươn ngón tay chọc chọc vào bả vai Hàn Thất Lục, mang theo một chútcẩn trọng hỏi: “Anh không tức giận nữa nhé?”
Cặp mắt đen của Hàn Thất Lục hơi khép lại: “Anh là người keo kiệt như vậysao?”
Không phải sao?
Trong lòng cô hỏi vậy, nhưng ngoài miệng lại mỉm cười nói: “Không phải,đương nhiên không phải. Anh rộng lượng, anh là người rộng lượng nhất rồi.”
Chóp mũi Hàn Thất Lục phát ra một tiếng hừ lạnh: “An Sơ Hạ, trên mặt emviết hai chữ trái với lương tâm.”
Bị nhìn thấu sao?
An Sơ Hạ bĩu môi: “Hàn Thất Lục, anh nhất định phải giận em sao?”
“Anh nói, anh không keo kiệt như vậy.” Sắc mặt Hàn Thất Lục lại tốiđi một chút, chỉ kém đem bốn chữ “Tôi cực kỳ khó chịu” treo ở trênmặt.
Hôm nay là ngày gặp lại Manh Tiểu Nam, còn cả Tiêu Minh Lạc, vẫn không nên gâyrắc rối khó chịu.
An Sơ Hạ nghiêng đầu suy nghĩ, đề nghị: “Em hát tặng anh một bài hát, anhkhông được tức giận nữa.”
“Anh nói rồi, anh không giận.” Giọng nói Hàn Thất Lục im bặt dừng lại,hai mắt chăm chú nhìn cô: “Vậy em hát bài Chuột yêu gạo, anh sẽ không tứcgiận nữa.”
Mặt An Sơ Hạ đen lại: “Đây là bài hát từ rất nhiều năm trướcrồi…..”
“Anh thích.” Hàn Thất Lục vắt chéo chân, bộ dạng giống như”ngoại trừ bài hát này ra còn lại không thương lượng”.
Tiêu Minh Lạc kết thúc bài hát tiếng Quảng Đông kia, Manh Tiểu Nam vỗ tay:”Hát hay hát hay, nam thần Obama”.
Vẻ mặt Tiêu Minh Lạc có chút xấu hổ, quay mặt sang, nhìn lại bên này, lập tứcđưa đến một chiếc micro: “Thất Lục, tới lượt cậu ra tay. “
Hàn Thất Lục buông hai chân đang vắt chéo, lấy micro. Một giây sau, đưa tớimicro tới trước mặt Sơ Hạ.
“Đi thôi.”
Chuột yêu gạo……..
Tình yêu của em!
An Sơ Hạ đang muốn đổi ý, Hàn Thất Lục dường như đoán được trước được điều này,trực tiếp đem micro nhét vào trong tay cô: “An Sơ Hạ, là chính em nói muốnháy cho anh nghe.”
Chính mình đề xuất ra, không thể hối tiếc.
An Sơ Hạ khóc không ra nước mắt, đành phải cầm micro đứng lên.
“Chúng ta đi nhà vệ sinh.” Tiêu Minh Lạc cười cười, kéo Manh Tiểu Namđứng lên.