Edit: La Pluie
Cô vốn là không muốn mở ra xem, thế nhưng ngón tay có phần ẩm ướt, chạm xuống màn hình điện thoại có chút không nhạy, tin nhắn tự động mở ra.
“Anh sai rồi.”
Ngắn gọn ba chữ, lại khiến cho An Sơ Hạ cảm thấy như chính mình… bị sét đánh.
Đây là ngữ khí lạnh lùng, nói cô vĩnh viễn không cần trở lại của Hàn Thất Lục sao?
Khi còn đang sững sờ, một tin nhẵn nữa lại gửi đến.
“Em xuống đây, anh giải thích với em.”
Cô giật mình, theo bản năng cô bước chân tới bancông, tầm mắt nhìn xuống tầng dưới, vừa lúc nhìn thấy Hàn Thất Lục đang cầm diđộng đứng ở một chỗ nhìn lên.
Như vậy không lâu sau, Hàn Thất Lục tự nhiên đã tới ký túc xá, chắc là vô cùnglo lắng mới chạy tới.
Đôi mắt cô hơi đỏ, ngón tay không thể không bắt đầu run rẩy.
Đúng lúc này Hàn Thất Lục lại gọi điện thoại đến, nhưng ánh mắt một chút cũngkhông rời đi chỗ khắc, thẳng tắp nhìn về phía cô.
Cô không hiểu, trong lòng cảm thấy một chút có lỗi, cúi đầu chạm xuống nútnghe.
“Anh rút lại lời anh mới nói vừa rồi.”
Lời mới nói vừa rồi, chính là… lời nói muốn giải thích với cô sao?
Có thể nhận ra cô đang suy nghĩ lung tung, Hàn Thất Lục bổ sung một câu:”Chính em vĩnh viễn đều không cần trở về nữa.”
“…”
Giờ khắc này, cô nghe được tiếng trái tim của mình đang đập loạn nhịp, rõ ràngnhư vậy, lại cảm thấy rất vui vẻ.
“Vậy về sau anh vẫn lại ghen tuông loạn xạ, tức giận lung tung sao?”Giọng nói của cô có chút khàn, nghe thấy vậy Hàn Thất Lục nhếch môi cười.
“Xem ra em không tức giận rồi.” Ngữ khí của anh có phần yên tâm, AnSơ Hạ trừng mắt nhìn xuống một cái, vừa hay nhìn thấy anh hơi hơi cau mày.
“Nhìn xem! Là nam thần của tôi!” “Thật sự ôi trời ơi! Rất đẹptrai nha!”
Phòng ngủ bên cạnh truyền đến tiếng thét chói tai, trên tầng sinh viên nữ đingang qua cũng nhao nhao dừng bước.
“Tai họa!” An Sơ Hạ than thở một tiếng, hồi phục lại tinh thần, mớinói tiếp: “Anh tới cổng trường chờ em, em lập tức tới ngay.”
“Được.” Hàn Thất Lục cũng rất ghét bị người ta coi mình giống như conkhỉ để ngắm ngía này, không nói nhiều, cúp điện thoại rồi rời khỏi đó.
“Oa? Là nam thần ôi trời ơi! Cậu vừa nói chuyện điện thoại với anh ấysao?” Đinh Mộng Viên vứt rác xong, đi đến ban công, vừa hay nhìn thấy HànThất Lục bước đi.
An Sơ Hạ gật đầu: “Đồ đạc của tớ đều đã dọn dẹp xong, vẫn còn cách lúcchúng ta tụ tập một tiếng, tớ ra ngoài một chuyến, một lúc sau sẽ quaylại.”
“A, làm hoà nhanh như vậy sao?” Đinh Mộng Viên che miệng cười trộm:”Đi đi! Cậu đi đi! Cũng đừng trọng sắc quên bạn mà đến muộn!”
Cô khoát tay, bước đi nhanh ra ngoài.
Trước cổng trường, một chiếc Q8 đen tuyền bấm bấm còi.
Vừa lên xe, người cô đã bị kéo về bên phải chỗ ngồi, theo sau đó là một đôi môiấm áp đè lên môi cô. Nhưng chỉ phớt nhẹ qua như chuồn chuồn lướt nước.
“Anh đã nghĩ rằng em sẽ rất tức giận.” Hàn Thất Lục lục bày ra bộ dangoan ức, giống như bị người khác bắt nạt.
An Sơ Hạ trợn mắt: “Em nào dám tức giận với anh, đại thiếu gia? Em tứcgiận với anh, anh không phải thật sự muốn đuổi em ra ngoài sao?”
Sắc mặt Hàn Thất Lục cứng đờ, trong mắt lộ ra một tia hối hận. Chính anh cũnghiểu được bản thân, tự nhiên lại đi ghen tuông với một ông già nửa người sắpxuống mồ. May mà nhìn khuôn mặt An Sơ Hạ không có biểu hiện tức giận.
Anh cố tình phớt lờ lời của cô, đi thẳng vào vấn đề: “Lão già kia khôngviệc gì, là đột nhiên khó thở bộc phát, tạm thời ngất mà thôi.”
“Khó thở bộc phát?” An Sơ Hạ cũng bắt đầu nhạc nhiên, suy tư về bốnchữ này một chút, lòng bàn tay nắm thật chặt: “Chẳng lẽ…là vì chuyện củachú cùng chị Kim Khả?”
“Đúng.” Hàn Thất Lục gật đầu: “Anh cho rằng, như thế nào cũngphải hôm nay mới điều tra được thân phận của Kim Khả, không ngờ rằng lúc nửađêm lão già ấy đã biết rồi. Gọi chú đến dạy dỗ, bắt bọn họ lập tức đoạn tuyệtquan hệ, chú không đồng ý, cho nên lão già kia đã tức giận đến mức phải vàobệnh viện.”
Lúc trước, sau khi Khương Thập Tam biết thân phận của cô, tuy tức giận mộtchút, nhưng ít ra phản ứng trên khuôn mắt không có gì to tát. Không giống nhưbiết chuyện Kim Khả, Khương Thập Tam trực tiếp ngất xỉu. Đây cũng không phải làmột tin tức tốt.
Trên trán cô bao phủ một màu nghiêm trọng.
“Đúng rồi, tại thời điểm đó, anh không phải chì vì ghen tuông mới gọi emvề Khương gia đúng không?” Cô nhớ tới vụ này, liền vội vàng hỏi.
Ngồi trong xe Hàn Thất Lục lườm lườm một lúc, mới nói: “Anh muốn em đikhuyên nhủ Kim Khả, thế nhưng hiện tại, đã không còn kịp rồi.”
“Khuyên nhủ chị Kim Khả?” cô chớp mắt, trong lòng hiện lên dự cảmkhông tốt.
“Chị ấy hiện tại chắc là đã ở trên máy bay đi Malaysia rồi.” Tuy ngữkhí của Hàn Thất Lục rất bình tĩnh, nhưng giữa hai mày đã nhíu lại.
“Anh nói cái gì?!” An Sơ Hạ kinh ngạc một chút, vội vàng lấy điệnthoại ra tay bấm số gọi một cuộc cho Kim Khả.
Một giọng nữ máy móc thông báo cho cô Kim Khả đã tắt máy.
Bên trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe, Hàn Thất Lục nghe thấy rõ câu nóikia “Xin lỗi, thuê bao này hiện tại không liên lạc được.”
“Sau khi đưa lão già kia đến bệnh viện, Kim Khả cũng đi theo chú tới bệnhviện, về sau lão già kia thức dậy, chú mới phát hiện không thấy Kim Khả đâunữa. Về sau, Kim Khả gọi điện thoại cho anh, nói là chị ấy đã ở sân bay, xinanh không được nói cho chú biết.”
“…”
An Sơ Hạ rơi vào im lặng.
Cho nên, cô đã bỏ lỡ cơ hội khuyên nhủ chị Kim Khả đừng ra đi.
Nghĩ tới đây, trong lòng cô ngập đầy hối tiếc. Nếu thời điểm kia cô kiềm chếtính tình không cãi nhau với Hàn Thất Lục, có lẽ cô có thể giữ Kim Khả lại!
Đều do cô!
“Em đừng tự trách mình.” Sự đau lòng hiện lên trong ánh mắt Hàn ThấtLục: “Về sau anh nghĩ lại, cho dù là em có đến đó, cũng sẽ không thuyếtphục được Kim Khả. Chị ấy là một lãnh đạo làm nhiều việc đại sự, lý trí thườngđặt cao hơn tình cảm, cho nên, ai cũng không giữ được chị ấy.”
Ánh mắt An Sơ Hạ tối sầm lại: “Như thế, nếu là em, nếu người ra đi làem?.”
Hàn Thất Lục hít vào một hơi thật sâu, nhanh chóng nói tiếp: “Không đượcnói những lời xui xẻo như vậy!”
Biểu hiện trên mặt An Sơ Hạ cứng đờ: “Em nói thật đó.”
Hàn Thất Lục không suy nghĩ nói ngay: “Nếu người ra đi là em, anh hiện tạiđã ở trên máy bay trực thăng rồi.”
“Gì?” cô nghiêng đầu nghi ngờ.
“Chặn đầu máy bay!”
Nói xong, Hàn Thất Lục bày ra biểu hiện không ai sánh bằng: “Em đi bằngmáy bay, anh sẽ chặn đầu máy bay! Em đi thuyền, anh liền chặn đầu thuyền! Nếuem đi xe, anh ngay lập tức chặn mọi con đường.”
“…”
“Như thế nào? Có muốn thử một chút hay không?” Hàn Thất Lục nhíu mày,dù vẫn bình thản nhìn cô. Giống như đang nói “Những chuyện này, anh thựcsự làm ra được!”
Cô đương nhiên biết Hàn Thất Lục tuyệt đối có thể làm được những chuyện này,trái tim trong lồng ngực trở nên vô cùng mềm mại.
“Vậy chú quốc lập thì sao? Cứ như vậy…để cho chị Kim Khả ra đisao?” cô cũng không tin, Khương Quốc Lập không kiểm tra được nơi Kim Khảmua vé máy bay.
“Đương nhiên là biết rõ.” Hàn Thất Lục cũng hiếm khi có biểu hiện bấtlực như vậy: “Cũng không hiểu tại sao? Lại để chị ấy như vậy, không cóhành động gì. Bọn họ đã không có khả cô, anh nghĩ rằng, chú đã sớm đoán trướcđược kết quả sẽ là như vậy.”
“Nhưng ở trong hôn lễ chú vẫn…”
“Sợ là vì không muốn hối hận.” Hàn Thất Lục yên lặng nhìn về phíatrước: “Hai người bọn họ, có lẽ là đều đã rõ ràng, bọn họ sẽ không có kếtquả. Ngày hôn lễ đó, thật sự là ngày cuối cùng bọn họ ở bên nhau trước khi rađi.”
Bầu không khí đột nhiên trở nghiêm trọng hơn.
Kim Khả ra đi, chỉ vì không muốn Khương Quốc Lập phải khó xử.
Trong lòng An Sơ Hạ cảm thấy có chút nghẹn lại.
“Đúng.” Hàn Thất Lục dùng ngón trỏ gõ gõ vào tay lái, nói: “Lãogià kia đồng ý hôn sự của chúng mình rồi.”
“Vâng.” An Sơ Hạ gật đầu, trong lòng cảm thấy vui vẻ, nhưng chuyệncủa Kim Khả khiến cho cô buồn bã rất nhiều, muốn vui vẻ không vui vẻ nổi.
Hàn Thất Lục liếc nhìn cô một cái, không nhiều lời: “Lúc nữa có phải emcòn gặp gỡ bạn học đúng không?
“Đúng vậy.” An Sơ Hạ nhìn thoáng qua đồng hồ: “Còn nửa tiếngnữa, làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Hàn Thất Lục khẽ cắn môi, hơn nửa ngày mới nóitiếp: “Cái đó…tất cả những bạn học đó đều là nữ đúng không?”
“Đúng vậy, cùng lắm có vài người sẽ mang bạn trai theo.” An Sơ Hạ gậtđầu, biểu tình đột nhiên cương một phen, hỏi: “Anh hỏi cái này để làm gì?Anh chắc không phải lại định ghen tuông đó chứ?”
“Làm sao có thể!” Hàn Thất Lục kích động một chút: “Anh là loạighen tuông bậy bạ hay sao?”
Anh không phải sao?
An Sơ Hạ âm thầm trợn mắt.
“Mọi người đều mang theo bạn trai, tại sao em không mang theo?” Giọngnói sâu xa của Hàn Thất Lục truyền vào trong tai cô: “Nếu không thì, emcũng mang anh theo đi?”
An Sơ Hạ cười lạnh một cái, nghĩ ngợi một hồi lâu, lại muốn cô mang theo anh đichơi.
“Không được!” cô quyết liệt từ chối: “Tại trường học em khó khănlăm mới kết bạn với một vài người! Anh mà đến, tất cả sự chú ý của bọn họ khôngphải đều rơi đến người anh sao?”
“Bạn bè?” Hàn Thất Lục nhạy cảm chú ý tới hai từ này: “Giang Namlà bạn của em đúng không? Lúc ba chúng ta ở cùng một chỗ, có khi nào cô ấy chúý đến anh một chút nào không?”
Còn không phải mở miệng là “Sơ Hạ nhà ta”, “Sơ Hạ lão đại”.
An Sơ Hạ hồi tưởng lại một chút, Giang Nam quả thật không giống như vậy.
Cô hơi hơi do dự một chút, lại nghe giọng nói đầy oan ức của Hàn Thất Lục:”Được rồi, đăng ký kết hôn xong, em đã chán anh rồi, không muốn mang anhđi chơi cùng nữa.”
“…”
Toàn thân cô run lên, nghe Hàn Thất Lục nói mà toàn thân nổi hết da gà.
“Được rồi, được rồi, mang anh đi được chưa nào?” An Sơ Hạ nhênh nhếchkhóe môi, biểu tình chán ghét.
Ý đồ của Hàn Thất Lục được thực hiện, khóe miệng dần cong lên lộ ra nụ cườigian tà.
Chuyện gặp gỡ tụ tập bạn bè này, khẳng định là không có đàn ông, hoặc có thìcũng đã có bạn gái. Sơ Hạ nhà anh xinh đẹp như vậy, cho dù đàn ông đã có bạngái, cũng phải đề phòng! (La: Hẳn là đànông có bạn gái cũng phải đề phòng =)) Lại còn Sơ Hạ nhà anh =)))
An Sơ Hạ ý thức còn chưa kịp chuẩn bị, tại sao lại biến thành mang anh đi theo?
Đinh Mộng Viên nhận được điện thoại của An Sơ Hạ xuống lầu, liếc mắt một cáiliền nhìn thấy Hàn Thất Lục đứng bên canh An Sơ Hạ.
Đôi mắt cô chợt sáng lên: “Oa! Nam thần!”
Nghe thấy tiếng nói này, Hàn Thất Lục nhíu mày, nhưng đó là bạn cùng phòng củaAn Sơ Hạ, sự chán ghét trong mắt tản đi một chút, lạnh lùng lên tiếng:”Xin chào.”
“Chào chào chào.” Đinh Mộng Viên giơ tay: “Tôi là bạn cùng phòngcủa Sơ Hạ, nhiều lần anh gọi điện thoại tới ký túc xá, là tôi giúp anh gọi SơHạ đến nghe máy!”
Đây là kể công nha!
Sắc mặt An Sơ Hạ bối rối: “Đồng chí Mộng Viên, không cần phân biệt, khôngcần làm bộ với tiểu tử này.”
“Oh!” Đinh Mộng Viên xấu hổ cười cười: “Vậy, chúng ta đithôi.”
Địa điểm gặp gỡ là một quán cà phê ở bên cạnh Đại học A, rất nhiều bạn học đãđến trước, tụm năm tụm bảy thành từng nhóm nói những chuyện thú vị gần đây.
Vừa vào cửa, ánh mắt mọi người tự nhiên đều nhìn lại phía này.
Yên lặng trong phút chốc, các sinh viên nữ trở nên nhao nhao kích động.
“Sơ Hạ à, tại sao muộn như vậy cậu mới đến đây?” Sinh viên này bìnhthường cô cũng không hay tiếp xúc bỗng nhiên trở nên nhiệt tình, mặc dù là nóichuyện với cô, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ tập trung nhìn vào Hàn ThấtLục.