Cuối cùng chúng tôi đã tới Công viên Nhiệt đới rồi. Đi cũng không xa mấy, bây giờ cũng chỉ ms 9h sáng mà thôi. Tôi cũng chả chần chừ gì nữa mà giật cái vé trên tay Lạc Thần rồi đi ngay vào quầy soát vé. Do cái tính ham chơi vẫn chưa bỏ được của tôi mà đã chạy trước Lạc Thần khá xa. Cũng vì đây là vé đôi nên giải thích cho mấy cô mấy chú soát vé thấy mệt vả ra. Trời thì nắng chang chang thế này mà cãi lắm cũng mệt.
Tôi lại ngồi nghỉ chân bên cạnh chỗ soát vé chờ ” cái tên chậm như rùa bò” kia. Thật ra anh ta cũng chỉ đứng 1 góc cười ha hả nhìn tôi ứng phó với mấy cô mấy chú soát vé mà tôi không nhìn thấy thôi. Tôi ngồi thở dài ngẫm: ” Cái tên khốn nạn đó, cứ bước xác tới đây tao hầm mày lun!!! “.
Phải! Tôi rất lương thiện nên ông trời đã bày theo ý tôi: Lạc Thần bước từ trong góc ra, nở 1 nụ cười “thánh thiện” vô cùng. Tôi định nhào ra xé xác anh ta thành 1000 mảnh vì dám để tôi chịu khổ thế này đây. Lạc Thần cầm cái vé huơ huơ trc mặt tôi.
– Cứ thử đánh tôi đi, tôi khỏi đi với cô cũng như thủ tiêu luôn cái vé
– Lạc Thần…. Anh thật quá đang mà!!
Tôi giả vờ rưng rưng nước mắt. Gì chứ nước mắt là vũ khí tốt nhất của con gái mà. Hừ! Tôi ko tin là anh không dỗ tôi.
– Tôi muốn cô gọi tôi là Thần Thần!
Hả!?! Anh ức hiếp con gái nhà lành như tôi thế mà ra dáng đàn ông ấy hả? Ủa mà… Cái tên Thần Thần này…. Tôi cũng không rõ nhưng lại tự ý nói ra
– Hứ! Anh ko xứng được tôi gọi là Thần. Plè!!!
Tôi mặt thì lêu lêu mà tay thì dắt tay Lạc Thần đi tới chỗ soát vé. Anh ta không những không hất ra mà còn nắm chặt hơn. Tôi không mấy quan tâm nhưng vẫn thấy quen thuộc. Tôi cười nhẹ, lòng thấy vui vui lạ thường.
Sau khi ng soát vé rối rít xin lỗi thì cuối cùng cũng được chơi. Mắt tôi sáng lên, tay vẫn nắm tay Lạc Thần. Tôi rủ anh ta hết trò này tới trò khác, đa số là tôi chủ động rủ. Thấy cứ không tự nhiên cho lắm. Anh ta cũng chả lên tiếng kêu gì, chủ động theo ý tôi luôn.
– Này, Lạc Thần….
– Gọi “Thần Thần” tôi mới nghe
– …… Được rồi! Mệt dễ sợ..
– Mệt thì về, khỏi chơi!
– Á không không không (x100) chơi tiếp cơ
– Vậy gọi tôi cái gì, gọi từ đầu mới nghe đấy
– Thần… Thần, tôi muốn anh rủ tôi chơi chứ không phải tôi rủ nữa. Không được tự nhiên
– Ý cô là 2 chúng ta hẹn hò đó hả?
Anh ta cười mỉm đầy ” gian xảo”. Tôi nghe đỏ mặt không biết nói gì…