Tôi nhanh chóng chuồn lên xe, bảo anh tài xế khóa cửa xe lại. Lúc đầu anh ấy lưỡng lự, vì sự an toàn của bản thân nên tôi phải gõ đầu anh tài đến khi anh khóa cửa mới thôi. Để ý không thấy Lạc Thần bên ngoài tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
– Tiểu thư à, tôi nghĩ cô nên mở cửa cho thiếu gia…
– Lạc Thần-anh ta tôi còn trị được thì đừng nghĩ tới việc anh tôi không trị được đấy
– Tôi…tôi xin lỗi, tiểu thư!
– Tôi không phải tiểu thư của các anh đâu mà cứ liên mồm gọi làm gì?
Đang tự hào lên mặt dạy đời người khác thì “Òng ọc.. ” cái bụng nó la lên kêu. Cứ đang hay thì lại bị nó phá mới đau đứt ruột chứ. Tôi bắt đầu lên cơn, vừa lăn qua lăn lại vừa liên mồm la:
– TÔI ĐÓI! TÔI ĐÓI! TÔI ĐÓI! TÔI ĐÓI! TÔI ĐÓI! TÔI ĐÓI! TÔI ĐÓI! TÔI ĐÓI!….
Bỗng tiếng “Cốc cốc” bên ngoài xe vang lên, anh tài xế mở cửa xe ra nhưng đói quá làm tôi không nghe thấy gì cả. Lăn qua lăn lại 1 hồi thì bỗng có cái gì đó (khá giống cái hộp) đập trúng đầu tôi. Tôi là lên còn to hơn lúc nãy:
– UI DA! ĐAU CHẾT TUI RỒI!!
– Câm cái bản họng của cô lại đi! Một ngày hét 3 lần, lần nào cũng to không thấy đau họng đấy hả? Làm phiền người ta vừa thôi!
– Cái này là anh đang lo cho tôi hay đang mắng tôi đấy hử !?!
Lạc Thần không trả lời mà chỉ xách tôi lên rồi ném qua 1 bên. Điều đó khiến tôi đập mặt vào cửa. U nguyên 1 cục trên chán. Tôi lườm nguýt Lạc Thần, định chửi anh ta vài câu cho bỏ tức thì thấy cái (hộp) gì đó bên cạnh. Mở ra xem hóa ra là hộp cơm. Thì ra là Lạc Thần mua cho mình. Quay qua nhìn anh ta bằng con mắt cảm động. Lạc Thần né qua 1 bên, làm bộ mặt ghê tởm:
– Kinh quá cơ! Đồ ăn lúc nãy cô gọi nhiều quá tôi thấy phí nên gói lại đem về đấy. Ai thèm quan tâm, mua cho cô thêm đồ ăn để mà ăn. Phí tiền!
– Làm bộ làm tịch cái gì? Thiếu gia giàu có mấy người thì biết cái gì mà phí chứ? Làm thì nhận đi, tôi có cười đâu
– Nói không cười mà cái mặt cô hiện rõ 2 chữ “nói dối” to tướng kia kìa
– Anh mà bảo thế là thừa nhận mua cho tôi rồi phải không?
– Tôi thừa nhận hồi nào?
– Thôi thôi, tai anh đỏ ửng lên rồi kìa!
– Tài xế, dừng xe ném cô ta xuống
Lạc Thần cứng đầu ko chịu thừa nhận. Anh tài “thương” tôi, không chịu dừng xe theo lời Lạc Thần. Thế là anh ta từ mắng tôi chuyển sang mắng anh tài xế