Tôi bước lên bảng trả bài. Cầm cục phấn lên bắt đầu viết cách giải và kết quả. Đứa mách lẻo đang cười thì bỗng im bặt, do cô bảo kết quả đúng. Tôi đi về chỗ rồi tiếp tục sự nghiệp ngủ của mình. Dạ Lạc Thần chống cằm, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh như băng. Tôi nhìn cậu ta đa nghi rồi thôi.
**Một lát sau**…
“Reng reng…. ” tiếng chuông vang lên. Cả trường được nghỉ giải lao 30 phút. Tất cả bọn con gái bu về bàn tôi, 1 phần là bu vào chỗ Lạc Thần, 1 phần là chỗ tôi. Họ hỏi tôi rất nhiều thứ, nhưng đến 80% là về gia thế, địa vị. Tôi chỉ trả lời 1 cách khá qua loa:
– À không…. Nhà tớ cũng không giàu đâu, ba mẹ chả có chức vụ, địa vị lớn lao gì cả… công nhân bình thường thôi ý mà.
Tôi nói đến đây, bọn họ để lại ánh mắt ruồng bỏ rồi dần rời đi. Lạc Thần kéo tôi qua 1 bên rồi hỏi:
– Tôi thấy cô họ Hà mà? Không giàu ư?
– Thế Giới rộng lớn như vậy bao nhiêu người cùng tên cùng họ chứ!
– Còn tưởng cô là hôn thê của tôi, thấy chút thú vị…
Anh ta nâng cằm tôi lên như muốn hôn 1 cái. Tôi gạt bỏ tay anh ta ra rồi nói nhỏ ” Tên dở hơi”
Tôi đến lớp của Tuyết Lệ, hình như là lớp 3 năm 2 nhỉ (?) Nhưng vừa mới thoát khỏi tên Dạ Lạc Thần kia thì lại thêm 1 đám đâu ra tới.
– Ô chà chà…. Là bạn học Hà Ngọc Hy đây mà~~ Xin giới thiệu, tôi là Vô Y Na.
– Không biết bạn học Vô Y Na đây tìm mình việc gì nhỉ?
– Thôi thì vài vấn đề chính luôn đi. Tôi muốn cô cách xa “anh” Dạ của chúng tôi ra. Cái bọn nghèo hèn như cô không xứng để ngồi chung với anh ấy
– Nghèo thì đã sao!?! Cô tưởng cô giàu thì ngon lắm chắc???
– Mày…. Cái con tiện nhân này…
Vô Y Na giơ tay định đánh tôi thì Dạ Lạc Thần không biết từ đâu ra đỡ dùm tôi phát đánh ấy. Y Na tay hơi run, chuyển mặt:
– Dạ Thiếu, anh không sao chứ? Em không cố ý…
Y Na lấy tay chạm vào vết đánh trên mặt Lạc Thần nhưng bị anh hất ra. Tôi đứng đó, không biết nói gì hơn cả. Tôi tưởng anh ta ghét tôi cơ mà… Sao lại đỡ dùm tôi thế này…??? Dù sao tôi cũng nên dắt anh ta vào phòng y tế coi như tạ lỗi đi. Mặc dù không phải vết thương to lớn gì nhưng cũng cần phải sát trùng.
– Dạ… Thiếu, chuyện lúc nãy…..tôi xin lỗi!
Anh ta liếc tôi 1 cái rồi thôi, tôi cũng chẳng mảy may mà để tâm. Lấy bông thấm lên vết đánh cho anh ta. Vết tát của Y Na lúc đó có vẻ rất mạnh tay. Lẽ ra tôi mới là người bị đánh…
– Lần sau, đừng gọi Dạ thiếu, khó nghe lắm….
– Nhưng ko phải…..
– Im đi! Phiền thật!!!
Hừ! Làm bộ làm tịch. Dù sao thì tôi thấy Vô Y Na sẽ không để yên chuyện này đâu. Chắc chắn vẫn tiếp tục bày mưu.