Thiếu Gia Ác Ma Yêu Tôi

Chương 8:



Tiểu Lệ dẫn tôi tới phòng y tế, trong đây lại không có y tá nào cả, 1 người cũng không luôn. GV làm ăn như thế thì học sinh chúng tôi tính sao. Mùi thuốc trong này nồng kinh khủng, tôi bất giác lấy tay che mũi.

Tôi nhăn mày nhăn mặt ngồi xuống, Tiểu Lệ lấy hộp cứu thương từ trên kệ. Tôi thắc mắc tự hỏi sao tiểu thư đài các như cậu ấy lại biết làm mấy cái này. À mà tôi chắc ko ngoại lệ nhỉ (?) Định hỏi cậu ấy thì cảm giác rát khắp người, uầy cậu ấy thấm bông nhanh thế. Không giữ mồm được lâu, tôi lại la làng lên. Hôm nay mình la mấy lần rồi? Trời ạ !!!!

Tiểu Lệ trừng mắt, rồi búng chán tôi 1 cái thật đau.

– Cậu đó, cứ thế mà học ở nơi này thì không chết cũng phế tay phế chân rồi. Lúc cha cậu hỏi thì lại tưởng tớ bắt nạt cậu.
– Ayza, đâu dám. Nhưng cậu chấm nhè nhẹ cái được ko? Đau quá à~~

Tôi càng nói nhẹ thì cậu ấy càng làm mạnh hơn. Đau đến chảy cả nước mắt ra. Ngậm miệng không nổi, tôi lại tiếp tục kêu oai oái

– AAAAAAA…. Nhẹ, nhẹ thoiiiiiiii
– Giờ ms bik đau là gì hả? Sao lúc nãy ko la lên vậy luôn đi
– Cậu lm đau hơn mà…

– Còn cãi hả? Ko bị cái kia có bik cái này ko?? Thế mà huênh hoang được đai đen karate khoe tớ. Dăm 3 cái cục đá kia cậu né được mà
– Tại tốn sức lắm mà. Mà nhanh lên sắp tới giờ học rồi đó

– Nhanh nhanh cái gì? Lo mà trị thương, thương tích đầy người thế này mà học cái gì. Tưởng cậu cũng thông minh lắm ai dè nguuuuuuuuuu ko tưởng
– Cậu cũng đâu cần kéo dài chữ ngu vậy đâu…Hic

Tôi vừa bị la vừa bị hành cho “lên bờ xuống ruộng” thông qua việc bôi thuốc này. Nhưng may là đến lớp kịp, không lại nghe thêm câu chửi nữa khỏi học. Cũng nhờ cách băng bó của Tiểu Lệ mà tôi như xác ướp thế này đây. Còn bảo cái gì mà ” Cho nó nhanh” nữa chứ.

Lớp bắt đầu học rồi mà như chưa bắt đầu vậy, ồn không kém gì cái chợ. Tôi nhìn không rõ bảng định nhờ Lạc Thần coi hộ thì lại bị cô giáo bắt đứng lên. Ơ ơ… Tôi ngơ ngác nhìn cô

– Ai cho phép chị nói chuyện trong giờ học hả?
– Ơ nhưng mà….

– Nhưng nhị cái gì, ra ngoài hành lang đứng phạt mau lên

Để tránh bị phạt hay bị chửi thêm, tôi lên tiếng dành lại công bằng cho mình. Không nói, để phạt oan thấy bứt rứt trong lòng lắm

– Cô ơi, cô già đầu, có mấy sợi tóc bạc rồi mà thích nhảy vô họng người khác ngồi thế nhỉ?
– Cái gì??? Em nói lại coi!

– Thì em nói là ” Ngành GV của cô đâu phải để chưng đâu mà không hiểu phép tắc”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.