Dòng sông chảy mãi chảy mãi , nó bắt từ đoạn đường này qua đoạn đường khác , rất nhiều người đã nhìn thấy nhưng chẳng ai chú ý đến đấy là gì hay có thứ gì trong đó , cuối cùng nó bị mắc vào 1 bụi cây , tiếng khóc của đứa bé vang lên , tiếng khóc thất thanh khiến cho 1 cô giúp việc tại 1 ngôi biệt thự nghe thấy trong lúc đi ngang qua chỗ trồng táo , bà liền vào đó và thấy 1 cái giỏ có 1 đứa bé thì bà liền vội vàng mang nó về biệt thự
” PHU NHÂN , PHU NHÂN .. ”
Bà ta lên tiếng gọi bà chủ trong nhà
” chuyện gì ? ”
1 giọng nói rất nhẹ nhàng vang lên
” đứa bé này … ”
” BÀ MANG ĐÂU RA 1 ĐỨA BÉ VỀ THẾ NÀY ? ”
Giọng nói có 1 chút gì đó ngạc nhiên pha lẫn sự ghê tởm của bà chủ nhà
” nhưng …thực sự đứa bé này rất đáng thương …”
” thôi đi ….thích thì bà đem về mà nuôi đi , ta không quan tâm ….thứ dơ bẩn gì đâu không ”
Nói rồi bà quay bước trở lại phòng của mình với đứa con gái cũng vừa mới sinh xong …
Bà giúp việc nghe vậy thì chỉ có thể đem đứa bé này về nuôi chứ thực sự không còn cách nào khác , nó quá tội nghiệp …
_________
Căn nhà mà bà ta ở cũng chẳng có gì nổi bật mà chỉ là 1 căn nhà 4 tầng bình dân như ở Việt Nam hay làm , trong gia đình dụng cụ cũng chẳng có nhiều chỉ gọi là đầy đủ để sống .
Từ giờ trở đi bà sẽ nuôi đứa bé đáng thương này
Đặt đứa bé vào trong nôi bà lấy sữa cho nó uống bởi vì từ nãy giờ nó cứ khóc suốt và cuối cùng thì cũng y như bà đoán , cô bé bú gần hết bình sữa đầy và lúc này đôi mắt tròn xoe xinh xắn kia mới mở ra nhưng không phải màu đen mà là màu đen pha 1 chút màu xanh thẳm ẩn chứa 1 điều gì đó rất lạnh . Nếu ai không mở to mắt ra mà nhìn không thể nào nhận ra được điều đó mà chỉ có thể thấy được vẻ bề ngoài đáng yêu đến kinh khủng này …
Đôi môi nhỏ nhắn , nước da trắng mịn , chiếc mũi xinh xinh thật sự so với bà giúp việc chẳng ai muốn nói đây là 2 mẹ con cả .
Thời gian bắt đầu và bắt đầu , cuộc đời cô bé đáng nhẽ là 1 tiểu thư cao sang quyền quý thì bây giờ chỉ có thể là con của 1 người giúp việc …và chưa ai dám chắc chắn rằng sự thật đó sẽ không phơi bày ra thêm 1 lần nữa …